Ta tới bái phỏng Không sư huynh, không nghĩ tới vừa vặn gặp được Thần phi quay về núi.
Tà Thánh Vương nói thản nhiên, hắn ngồi ở đó hoàn toàn không có chút cung kính nào.
Toàn thân của hắn có tà khí đặc sệt phun ra nuốt vào, những tà khí này như khói đen cuồn cuộn, ẩn ẩn hình thành rất nhiều xà, giao, long, sâu, khàn chúng giống như vật sống gào to lên, ẩn ẩn hiển lộ khí thế hung ác.
Nhưng mà tất cả tà khí không thể nào rời khỏi thân thể của hắn quá năm thốn, giống như một bình chướng vô hình.
- Đúng rồi, vừa mới nghe Công Tôn sư đệ nói lần này đi tới phương bắc ngươi gặp khó khăn trắc trở. Như thế nào? Chẳng lẽ Thủ hộ thú quá mức lợi hại, các ngươi không cách nào đột phá phòng ngự của nó?
Không Thánh Vương lập tức nói sang chuyện khác.
Vừa nhắc tới chuyện "Tử Quang Hải" thì sắc mặt của ba người trở nên khó coi. Tâm niệm Long Băng Nhan hơi đổi, lập tức nói:
- Không sư huynh, nói ra cũng không sợ mất mặt trước mặt ngươi. Chúng ta lần này đi phương bắc triệt để thất bại. Nhưng mà nguyên nhân thất bại không phải là vì Thủ hộ thú, mà là một người!
Long Băng Nhan nói xong mang chuyện trong Tử Quang Hải nói lại một lần. Có nhiều chỗ Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng cũng bổ sung vài câu.
Trong tự thuật của Long Băng Nhan thì Lâm Hi biến thành một gia hỏa tràn ngập lệ khí, coi trời bằng vung, cả gan làm loạn, gặp lợi là điên cuồng. Đương nhiên Long Băng Nhan cũng tỉnh lược chuyện ở Mục Mã Phong, chỉ nói thành Lâm Hi cố ý tìm việc.
- Không sư huynh, tiểu tử này tiến cảnh cực nhanh, hiện tại ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Cũng không sợ ngươi chê cười, nếu trong tay của ta không có mấy tấm tiên phù do Thần tử ban cho. Chỉ sợ ta đã chết trong tay của hắn rồi.
Long Băng Nhan nói.
- Cái gì!
Trên mặt Không Thánh Vương hiện ra thần sắc khiếp sợ:
- Hắn dám giết ngươi sao? Hắn biết rõ ngươi là Thần phi còn dám hạ sát thủ với ngươi?
"Tà Thánh Vương" bên cạnh thân hình chấn động, mặc dù hắn không nói chuyện nhưng mà nhìn ra được trong lòng của hắn cũng có khiếp sợ.
Tuy Long Băng Nhan chỉ có tu vi "Hư tiên", nhưng mà nàng là Thần phi của Thần tử, tương lai trở thành chưởng môn phu nhân, thân phận tôn quý.
Cái gọi là không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật, cho dù cừu hận với Long Băng Nhan sâu hơn cũng không ai dám giết Long Băng Nhan. Làm như vậy chẳng khác gì tát vào mặt của Thần tử. Chỉ có chết mới giải quyết được vấn đề, còn lại chạy đi đâu cũng khó thoát được.
Trong Thần Tiêu Tông còn chưa có bao nhiêu người có lá gan như vậy.
Trong nội tâm Lâm Hi nổi sát tâm cũng bỏ đi, không ngờ dám thật sự ra tay giết Long Băng Nhan. Chuyện này không phải bình thường! Rất hiển nhiên dường như Long Băng Nhan trong lòng hắn chẳng là cái gì cả, thanh danh của Thần tử không trấn được hắn.
- Sư huynh, là thực. Tiểu tử kia không biết kiêng kỵ là cái gì. Nếu không phải Thần tử ra tay thì chỉ sợ chúng ta đã chết tại đó rồi!
Công Tôn Lượng ở bên cạnh nói vào.
- Đệ tử nội môn nho nhỏ, thực sự là coi trời bằng vung mà. Ngay cả sư huynh trong tông cũng dám ra tay? Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ hai người các ngươi chưa từng báo tên của ta?
Không Thánh Vương lạnh lùng nói.
- Có, chúng ta báo qua nhưng mà không có dùng được.
Mộ Dung Viễn nói:
- Hắn biết rõ thân phận chúng ta nhưng không chút do dự hạ sát thủ!
- Không sư huynh, ngươi tu luyện trong điện cho nên không quá quan tâm hướng đi của nội môn rồi. Lâm Hi bây giờ đang có danh tiếng thái thịnh, cái gì dĩ hạ phạm thượng, cái gì tông quy giới luật hoàn toàn vô dụng với hắn. Ngay cả Hộ Pháp trưởng lão cũng không làm gì hắn được. Quy củ trong tông chẳng thể làm gì hắn ta. Ngươi nghĩ đi, ngay cả ta hắn cũng dám giết thì làm sao đặt người khác vào trong mắt?
Ánh mắt Long Băng Nhan lập loè, mở miệng nói.
Nàng nói ra những lời này là có tâm tư dồn Lâm Hi vào chỗ chết. "Thập Thánh Vương" địa vị cao thượng, mờ mờ ảo ảo có xu thế đứng đầu nội môn, mặc dù Long Băng Nhan cũng không dám chỉ mặt gọi tên, nhưng ý của nàng là chỉ vào mặt của "Thập Thánh Vương", nói Lâm Hi chẳng thèm nhìn bọn họ.
Những lời gây chuyện này rất khó phát giác ra. Nhưng mấu chốt ở điểm này, Long Băng Nhan nói chuyện đều có một nửa là sự thật, mặc kệ là chuyện của Hộ Pháp điện hay phía Bắc băng nguyên, tất cả đều không có sai.
Lâm Hi trở về núi sau đó diễn thuyết một phen, thắng được nhân khí cực cao trong Thần Tiêu Tông. Nhưng hôm nay Long Băng Nhan mượn nhờ chuyện này châm ngòi ly gián, dựng thêm địch nhân cho Lâm Hi!
- Thật sự có chuyện này?
Ánh mắt Không Thánh Vương phát lạnh.
"Thập Thánh Vương" địa vị cao thượng, rất ít khi quan tâm chuyện bên dưới. Đối với bọn họ mà nói chính là mau chóng đột phá cảnh giới tiến vào Tiên Đạo Cảnh, trở thành "Đệ tử chân truyền". Trừ chuyện này ra không cần quan tâm chuyện khác làm cái gì.
Tuy "Không Thánh Vương" ngầm nghe trộm cái tên "Lâm Hi", nhưng bởi vì không quá chú ý cho nên không thèm quan tâm.
Ánh mắt của hắn nhìn qua phía Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng.
Hai người hiểu ý, gật gật đầu, cùng nói:
- Sư huynh, Thần phi nói cơ bản đều là sự thật.
Nói xong mang những hiểu biết về Lâm Hi nói một lần.
- Hắn thật lớn mật!
Không Thánh Vương lạnh lùng nói:
- Đánh chết đệ tử bổn môn, cướp đoạt Mười hai thời thú, ngay cả Thần phi cũng dám giết. Bổn môn lúc nào xuất hiện loại phản nghịch này chứu. Hộ Pháp trưởng lão trở ngại thân phận không thể toàn lực với hắn. Ta cũng không tin thật sự không ai có thể đối phó hắn được! Mộ Dung Viễn, truyền mệnh lệnh của ta bảo hắn tới Thời không đại điện gặp ta! ! Ta ngược lại muốn nhìn ta có trị hắn được không!
Hàn quang trong mắt Không Thánh Vương lóe lên, cả đại điện lập tức nhiệt độ hạ xuống giống như trong hầm băng vậy. Ánh mắt của hắn lướt qua thì hư không nghiền nát, thậm chí sinh ra thời không phong bạo thật nhỏ.
Long Băng Nhan nhìn thấy ánh mắt sáng ngời. Chỉ bằng một chút thủ đoạn, thực lực của Không Thánh Vương có bài danh cực gần ở phía trước trong "Thập Thánh Vương" sẽ ra tay với Lâm Hi.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Long Băng Nhan tiến lên trước một bước:
- Nếu như ngươi cứ như vậy gọi người thông tri cho hắn, nói không chừng hắn sẽ tìm cớ không đi tới. Theo ta thấy không bằng như vậy... Như vậy...
Không Thánh Vương âm thầm gật đầu, phất phất tay nói:
- Vậy thì tốt. Giao cho sư muội xử lý.
Bên kia "Tà Thánh Vương" ngồi bàng quang, không nói một lời. Ai cũng không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
...
Trong khu nội môn, ở trên ngọn núi cao tận trời, thẳng tấp tiến vào trong mây, trên đỉnh núi có đại điện thanh đồng đứng sừng sững.
Lâm Hi khoanh chân ngồi lù lù bất động. Trên người hắn băng hỏa lượn lờ, nửa trái hàn khí quấn quanh, có màu băng lam. Mà nửa phải có ánh lửa hừng hực, toàn thân hỏa hồng.
Lâm Hi đang tu luyện "Thủy Hỏa Đại Pháp" .
Từ Bắc băng nguyên trở về, Lâm Hi còn không có chuyên tâm tu luyện "Thủy Hỏa Đại Pháp" cho nên cảnh giới vẫn dừng lại ở chút thành tựu. Nhưng mà từ chỗ Quang Lộc thánh tử giao dịch hai mươi "Linh hỏa chi thạch", trí tuệ của Lâm Hi tăng nhiều, lý giải của hắn về Thủy Hỏa Đại Pháp lại sâu hơn một tầng, đang tiến vào cảnh giới khác.
Thanks