Thân Trộm Cuồng Phi

Chương 63: Chương 63: Dược thiện




“Sợ rằng cái này cũng không thích hợp.” So với Hoa Thiên Vũ, Bạch thu Nguyên tỉnh táo hơn một chút, sau đó dội cho Hoa Thiên Vũ một gáo nước lạnh: “Ngươi nghĩ vấn đề này quá đơn giản rồi.”

“Mặc dù xuất phát điểm của ngươi rất tốt, nhưng chưa chắc đã có người theo ngươi.” Bạch Thu Nguyên phân tích cho Hoa Thiên Vũ: “Phương pháp này của ngươi quả thật cũng rất đáng thử, nhưng cũng không tránh khỏi việc không có ai tình nguyện thử. Ta dám khẳng định, ngươi làm như vậy, những người dám uống thuốc của ngươi, cho dù có thật sự trị được bệnh cũng không dám đứng ra nói chuyện về thuốc của ngươi.”

“Là bởi vì thiếu cảm giác an toàn sao?” Hoa Thiên Vũ không để ý chút nào, nói: “Nếu như chỉ là vấn đề tín nhiệm, điều đó cũng không phải là vấn đề quá ghê gớm.”

Ngược lại Hoa Thiên Vũ rất tự tin nói: “Dù sao số tiền thua thiệt trước đây không hẳn là quá uổng phí. Số tiền này không thể mua được thứ gì, nhưng lại mua được không ít lòng người, hơn nữa còn là thật tâm thật ý. Cho nên, đối với điều mà ngươi nói, thật ra vấn đề không quan trọng như vậy. Còn nữa, ta cũng không có ý định mới bắt đầu mà đã làm vậy.”

Bạch Thu Nguyên nghe vậy lập tức ngạc nhiên, theo không kịp suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ, không nhịn được mà hỏi: “Vậy ngươi tốn nhiều công phu như vậy là vì cái gì?” Dien_dan_le_quy_don"lqd

“Ngươi cũng biết ngoại trừ Bảo Chi Lâm thì ta còn có bốn cửa hàng nữa.” Hoa Thiên Vũ cười híp mắt nhìn Bạch Thu Nguyên “Ngươi cho rằng ta mua bốn cửa hàng kia chỉ để chơi thôi sao? Tại sao đến bây giờ, ta thà để trống bốn cửa hàng đó cũng không có tính toán gì? Thật ra ta vẫn đang chờ ngươi.”

“Chờ ta?” Nghe vậy Bạch Thu Nguyên nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bốn gian hàng kia ngươi cũng định mở y quán? Nhưng lại không có nhiều đại phu đến thế.”

“Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý của ta. Ai, xem ra kì vọng của ta đối với ngươi có hơi cao, ta muốn ngươi điều chỉnh giá một lần nữa.” Hoa Thiên Vũ nói ra một câu khiến Bạch Thu Nguyên không hiểu gì, bèn lên tiếng giải thích: “Mở y quán là lối đi truyền thống, khả năng kiếm tiền không cao. Bởi vì trước chúng ta đã có quá nhiều người làm chuyện đó, đây chính là sửa cũ thành mới, cũng rất dễ dàng bị người ta bắt chước, thậm chí có thể sẽ tốt hơn. Dù sao, chúng ta ở đây nói chuyện, cùng những thứ đã tạo thành y quán trước đây, chúng ta thật sự không có bao nhiêu ưu thế. Cho nên những gì chúng ta làm lúc trước là để mở đường cho cửa hàng phía sau. Cho dù có thua thiệt nhiều hơn nữa, chúng ta cũng cần tiếp tục.”

“Bởi vì y quán là nơi dễ dàng giao thiệp nhất.” Mắt Hoa Thiên Vũ bắt đầu sáng lên, nhìn Bạch Thu Nguyên một lúc, nghe thấy nàng nói: “Chỉ cần là người, ăn ngũ cốc hoa màu, hành tẩu giang hồ, làm quan phủ ban sai đều sẽ bị bệnh. Sẽ có nhiều người thích cách đó, bởi vì họ nghĩ không phải vạn bất đắc dĩ tốt nhất không nên vào y quán.”

Nghe vậy, Bạch thu Nguyên như có điều suy nghĩ. Hoa Thiên Vũ khẽ cười nói: “Cho nên, chúng ta cần phải nắm chắc suy nghĩ của họ, mặc kệ là có bệnh hay không có bệnh, chúng ta cũng phải kéo họ vào cửa hàng, để cho họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra chữa bệnh ở chỗ mình.”

“Không có bệnh cũng muốn họ chữa bệnh?” Bạch Thu Nguyên không dám tin hỏi: “Cái này là chuyện không thể nào được. Có ai ngốc như vậy, không có bệnh lại chạy tới đây dể chữa bệnh chứ!”

“Cổ hủ! Ngươi đúng là không hiểu gì cả.” Hoa Thiên Vũ liếc Bạch Thu Nguyên một phát, “Ngươi không thấy những người bán thuốc dạo bên ngoài thường hay nói là có bênh chữa bệnh, không bệnh phòng thân sao? Nói thật ra, những gì ta vừa nói ngươi hẳn là hiểu rõ.”

“Sao ta lại hiểu rõ?” Bạch Thu Nguyên càng nghe càng hồ đồ, “Ta lại không bị bệnh, thân thể của ta, ta hiểu rõ nhất. Ta có thể hiểu cái gì?”

“Ta tin ngươi.” Hoa Thiên Vũ bị đánh bại bởi bộ dạng của Bạch Thu Nguyên, không thể không lên tiếng giải thích: “Từ việc các ngươi hành tẩu giang hồ để nói, từ nhỏ có phải có điều kiện các ngươi sẽ đi suối nước nóng ngâm mình hay không? Hoặc có thể đến nafh của dược sư để lấy thuốc, thậm chí còn dùng xà trùng để chế biến dược thủy rèn luyện gân cốt? Trong ngày thường khi các ngươi luyện công, cũng sẽ dùng một số loại dược để tăng thêm thực lực của bản thân. Chẳng lẽ lúc dùng những loại thuốc đó là lúc các ngươi bị bệnh hay sao?”

Nghe đến đây, Bạch Thu Nguyên đã hiểu được phần nào, chợt nói: “Ý của ngươi là......”
“Được rồi, ngươi đừng đoán, để ta nói cho ngươi, đỡ mất công ngươi phải đoán mò.” Kiên nhẫn của Hoa Thiên Vũ sắp bị Bạch Thu Nguyên mài mòn hết, dứt khoát nói cho hắn biết việc mình định làm.

“Ở kinh thành có rất nhiều người ngày đêm làm việc khổ cực để kiếm sống, bọn họ đều sẽ có chút bệnh trong người, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ. Còn người trong giang hồ, thân thể họ ít nhiều cũng sẽ có những thương tổn, bình thường cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng khi đến tuổi mới bắt đầu hiện ra, lúc đấy mới trị có thể sẽ không kịp nữa rồi.” di@en*dyan(lee^qu.donnn

“Cho nên đối với những người như vậy, trong nhà họ ít nhiều cũng sẽ có một hai người cần phải khám bệnh. Cho nên, khi bọn họ tìm ngươi xem bệnh, đồng thời ngươi hãy nói với họ rằng chúng ta sắp mở phòng tắm và cửa hàng bán thuốc.”

“Đợi đã...” Bạch Thu Nguyên ngăn Hoa Thiên Vũ nói tiếp, suy nghĩ một chút những lời Hoa Thiên Vũ vừa nói, lúc này mới hiểu: “Ý ngươi là, ngươi chuẩn bị để những cửa hàng trống kia mở phòng tắm và dược thiện quán.”

“Không chỉ có vậy, còn mở thêm nơi xoa bóp, bấm huyệt.” Hoa Thiên Vũ bấm ngón tay tính toán,nói: “Như vậy thì bốn cửa hàng cũng không đủ, chỉ là việc này để sau, trước tiên chúng ta sẽ bắt đầu từ phòng tắm và dược thiện quán trước. Dù sao bã thuốc sau khi nấu vứt đi rất lãng phí, cho nên có thể lấy ra để ngâm nước tắm, ta dám khẳng định, nước này đối với thân thể trăm lợi không hại. Điểm này ngươi cũng nên thừa nhận đi.”

“Điều này ta thừa nhận, nhưng ngươi nói đến dược thiện quán này là có ý gì?” Bạch Thu Nguyên giống như đã nắm được suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ nhưng lại lười phải suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Phòng tắm có thể không cần dùng vốn mua nguyên liệu mà vẫn có thể kiếm lời. Nhưng còn dược thiện quán, chẳng lẽ cái này lại đơn giản hơn so với việc mở y quán sao?”

“Việc này ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã suy nghĩ tốt rồi.” Hoa Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Nói là dược thiện quán, nhưng thật ra là dùng canh có chứa các dược liệu trong đó. Đem thuốc bắc kết hợp với các loại thức ăn như thịt, chim để nấu thành canh. Sau đó viết công hiệu của những món canh này lên bảng để mọi người có thể thấy được.”

“Nghe có vẻ hợp lí, nhưng ngươi có chắc có thể kiếm lời sao?” Bạch Thu Nguyên có chút không tin nói: “Ngươi vừa mới nói, muốn làm được loại canh này cần phải có những dược liệu mới, còn có các loại thịt, tiền vốn và giá bán ra, sợ rằng người thường không thể được.”

“Ngươi nghĩ nhiều.” Hoa Thiên Vũ cười híp mắt “Một chén canh như vậy, nhiều nhất ăn mấy miếng là hết, hơn nữa căn cứ vào loại thuốc và nguyên liệu nấu ăn trong chén để định giá. Ngươi yên tâm, một chén canh phần lớn đều là canh không thể là dược liệu và đồ ăn hết được. Chúng ta không thể bán quá tiện nghi, đắt nhất cũng chỉ đến mười mất đồng tiền. Cho nên ta dám khẳng định,chỉ cần bán một chén canh là có thể kiếm được lời.”dieendaanleequuydonn

Nhìn Hoa Thiên Vũ khoa tay múa chân, Bạch Thu Nguyên coi như đã hiểu, chén canh này chỉ có kiếm chứ không có lỗ. Hơn nữa, để có được chén canh này, dù giá tiền không phù hợp cũng sẽ sẽ có người tới mua. Chỉ cần mình ở đây tuyên truyền là được, dược thiện quán buôn bán tuyệt đối không hề kém.

Coi như Bạch Thu Nguyên đã phục Hoa Thiên Vũ, thoạt nhìn nàng mặc dù không đáng tin, nhưng khi làm việc nàng luôn bước từng bước một, mỗi bước phía sau đều nghĩ xong, đều sẽ không để mình chịu thua thiệt.

Cho nên đối với những tính toán của Hoa Thiên Vũ, Bạch Thu Nguyên có chút nào nghi ngờ, ngược lại xốc lại mười hai phần tinh thần, theo lời Hoa Thiên vũ chọn lựa một vài đứa bé cơ trí, thu làm đồ đệ. Những đứa bé này đều là do Hoa Thiên Vĩ mua về làm nô tài, có thể dùng được, không sợ chúng bán tin này cho người khác.

Bạch Thu Nguyên tin rằng, chờ mình mang những đứa bé này ra, cửa hàng của Hoa Thiên vũ cũng có thể mở rồi, Bảo Chi Lâm buôn bán có tốt hay không điều này không quan trọng. Nhưng chỉ cần Bảo Chi Lâm tồn tại một ngày, thì những cửa hàng này đều cùng một nhịp thở, có thể hỗ trợ nhau. Những cửa hàng này của Hoa Thiên Vũ ở ngoài sáng có thể trở thành nguồn gốc kinh tế của nàng, có thể che dấu thân phận, thậm chí còn là nơi tốt nhất để rửa tiền.

Cho nên khi Tô Lâm và Lý Tinh Hành biết được những kế hoạch này của Hoa Thiên Vũ, không chút chần chừ vùi đầu vào những việc cần làm. Lúc này, không ai hoài nghi những tính toán của Hoa Thiên Vũ, tất cả đều bị sự thông minh và tài trí của Hoa Thiên Vũ làm bội phục. Rốt cuộc, vào giờ khắc này, bên cạnh mọi người, Hoa Thiên Vũ trở thành người có thể tin cậy cho mọi người, để cho nàng tiếp tục nên kế hoạch tiếp theo.

“Ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì chứ?” Lăng Mạc Thiên không dám tin nhìn Lăng Tứ đang cúi đầu trước mặt mình, kinh ngạc nói: “Bọn họ lại có thể thu được nhiều lời từ bốn của hàng tầm thường kia hay chỉ là phán đoán của riêng đệ?”
“Sợ rằng cái này cũng không thích hợp.” So với Hoa Thiên Vũ, Bạch thu Nguyên tỉnh táo hơn một chút, sau đó dội cho Hoa Thiên Vũ một gáo nước lạnh: “Ngươi nghĩ vấn đề này quá đơn giản rồi.”

“Mặc dù xuất phát điểm của ngươi rất tốt, nhưng chưa chắc đã có người theo ngươi.” Bạch Thu Nguyên phân tích cho Hoa Thiên Vũ: “Phương pháp này của ngươi quả thật cũng rất đáng thử, nhưng cũng không tránh khỏi việc không có ai tình nguyện thử. Ta dám khẳng định, ngươi làm như vậy, những người dám uống thuốc của ngươi, cho dù có thật sự trị được bệnh cũng không dám đứng ra nói chuyện về thuốc của ngươi.”

“Là bởi vì thiếu cảm giác an toàn sao?” Hoa Thiên Vũ không để ý chút nào, nói: “Nếu như chỉ là vấn đề tín nhiệm, điều đó cũng không phải là vấn đề quá ghê gớm.”

Ngược lại Hoa Thiên Vũ rất tự tin nói: “Dù sao số tiền thua thiệt trước đây không hẳn là quá uổng phí. Số tiền này không thể mua được thứ gì, nhưng lại mua được không ít lòng người, hơn nữa còn là thật tâm thật ý. Cho nên, đối với điều mà ngươi nói, thật ra vấn đề không quan trọng như vậy. Còn nữa, ta cũng không có ý định mới bắt đầu mà đã làm vậy.”

Bạch Thu Nguyên nghe vậy lập tức ngạc nhiên, theo không kịp suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ, không nhịn được mà hỏi: “Vậy ngươi tốn nhiều công phu như vậy là vì cái gì?” Dien_dan_le_quy_don"lqd

“Ngươi cũng biết ngoại trừ Bảo Chi Lâm thì ta còn có bốn cửa hàng nữa.” Hoa Thiên Vũ cười híp mắt nhìn Bạch Thu Nguyên “Ngươi cho rằng ta mua bốn cửa hàng kia chỉ để chơi thôi sao? Tại sao đến bây giờ, ta thà để trống bốn cửa hàng đó cũng không có tính toán gì? Thật ra ta vẫn đang chờ ngươi.”

“Chờ ta?” Nghe vậy Bạch Thu Nguyên nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bốn gian hàng kia ngươi cũng định mở y quán? Nhưng lại không có nhiều đại phu đến thế.”

“Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý của ta. Ai, xem ra kì vọng của ta đối với ngươi có hơi cao, ta muốn ngươi điều chỉnh giá một lần nữa.” Hoa Thiên Vũ nói ra một câu khiến Bạch Thu Nguyên không hiểu gì, bèn lên tiếng giải thích: “Mở y quán là lối đi truyền thống, khả năng kiếm tiền không cao. Bởi vì trước chúng ta đã có quá nhiều người làm chuyện đó, đây chính là sửa cũ thành mới, cũng rất dễ dàng bị người ta bắt chước, thậm chí có thể sẽ tốt hơn. Dù sao, chúng ta ở đây nói chuyện, cùng những thứ đã tạo thành y quán trước đây, chúng ta thật sự không có bao nhiêu ưu thế. Cho nên những gì chúng ta làm lúc trước là để mở đường cho cửa hàng phía sau. Cho dù có thua thiệt nhiều hơn nữa, chúng ta cũng cần tiếp tục.”

“Bởi vì y quán là nơi dễ dàng giao thiệp nhất.” Mắt Hoa Thiên Vũ bắt đầu sáng lên, nhìn Bạch Thu Nguyên một lúc, nghe thấy nàng nói: “Chỉ cần là người, ăn ngũ cốc hoa màu, hành tẩu giang hồ, làm quan phủ ban sai đều sẽ bị bệnh. Sẽ có nhiều người thích cách đó, bởi vì họ nghĩ không phải vạn bất đắc dĩ tốt nhất không nên vào y quán.”

Nghe vậy, Bạch thu Nguyên như có điều suy nghĩ. Hoa Thiên Vũ khẽ cười nói: “Cho nên, chúng ta cần phải nắm chắc suy nghĩ của họ, mặc kệ là có bệnh hay không có bệnh, chúng ta cũng phải kéo họ vào cửa hàng, để cho họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra chữa bệnh ở chỗ mình.”

“Không có bệnh cũng muốn họ chữa bệnh?” Bạch Thu Nguyên không dám tin hỏi: “Cái này là chuyện không thể nào được. Có ai ngốc như vậy, không có bệnh lại chạy tới đây dể chữa bệnh chứ!”

“Cổ hủ! Ngươi đúng là không hiểu gì cả.” Hoa Thiên Vũ liếc Bạch Thu Nguyên một phát, “Ngươi không thấy những người bán thuốc dạo bên ngoài thường hay nói là có bênh chữa bệnh, không bệnh phòng thân sao? Nói thật ra, những gì ta vừa nói ngươi hẳn là hiểu rõ.”

“Sao ta lại hiểu rõ?” Bạch Thu Nguyên càng nghe càng hồ đồ, “Ta lại không bị bệnh, thân thể của ta, ta hiểu rõ nhất. Ta có thể hiểu cái gì?”

“Ta tin ngươi.” Hoa Thiên Vũ bị đánh bại bởi bộ dạng của Bạch Thu Nguyên, không thể không lên tiếng giải thích: “Từ việc các ngươi hành tẩu giang hồ để nói, từ nhỏ có phải có điều kiện các ngươi sẽ đi suối nước nóng ngâm mình hay không? Hoặc có thể đến nafh của dược sư để lấy thuốc, thậm chí còn dùng xà trùng để chế biến dược thủy rèn luyện gân cốt? Trong ngày thường khi các ngươi luyện công, cũng sẽ dùng một số loại dược để tăng thêm thực lực của bản thân. Chẳng lẽ lúc dùng những loại thuốc đó là lúc các ngươi bị bệnh hay sao?”

Nghe đến đây, Bạch Thu Nguyên đã hiểu được phần nào, chợt nói: “Ý của ngươi là......”

“Được rồi, ngươi đừng đoán, để ta nói cho ngươi, đỡ mất công ngươi phải đoán mò.” Kiên nhẫn của Hoa Thiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.