Thần Tượng Của Tôi-Tfboys

Chương 7: Chương 7




Tôi chạy vù đi một lượt, lướt qua từng hàng ghế đá. Những kí ức đau buồn hãy xóa tan đi, cái gương mặt lạnh lùng đó, cái cử chỉ làm người ta ớn người khi đối diện.... biến ra khỏi tâm trí tôi đi.Dịch thiên Vi...Dịch Thiên Hạo các người là ai mà sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Làm cho tô phải tò mò đến mức đau khổ, đau đớn đến như thế.Tôi cứ chạy chạy mãi, chạy đến mức hai đôi chân muốn rời ra. Mọi uất ức trong lòng tôi dồn lại, nhưng không biết lí do tôi uất ức, nó dày nát trái tim tôi cứ như có 1 nhát dao đâm sau vào tim....( có vẻ cảm xúc hơi quá...hị hị) Thấy đã mệt tôi dừng lại, không biết chỗ này là chỗ nào nữa, nhìn là lạ...

" Yoori...........yorri....."

Tôi nghe thấy tiếng gọi và đi về chiều ngược lại, cố ngó ra phía đằng sau...Tiếng 3BB thì phải, chắc mình lên đứng lại chờ thì tốt hơn. tôi đứng lại, đôi lúc lại nhón nhón người, hình ảnh của họ, cái dáng vấp vừa dáng dấp vừa bất cẩn mà cũng dễ thương ấy nhìn yêu thật.... thấy họ đang chạy lại gần, tôi tiến lên...thì bụm...tôi bị lôi vào bụi cây ven đường...

Á nghẹt thở, tôi không thở được, xin đấy tha cho tôi.... tôi cứ thể giãy giũa nhưng không có ích gì. mắt tôi díu lại, cảnh vật xung quanh nhạt nhòa.... nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng gọi, cái giọng ấm áp, của 3BB....

******************************************

Tôi lờ đờ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, tôi lắc nhẹ người nhưng không sao cử động được. cái người tôi sao lại nhức khắp mình mẩy thế này. tôi cựa mình, thì bị cái gì đó siết chặt lại. không gian lúc này, quanh tôi một màu tối đen như mực, không có một ánh sáng nào cả, nó không làm tôi rùng mình, nhưng....cái cảnh này...quen thuộc lắm, tôi đã trải qua rồi... Tôi bất lực tựa đầu vào cây cột sau lưng, giá tôi mang một thứ gì đó có ích hơn một chút để tiện hơn trong lúc này...mà giờ hình như trời vẫn tối thì phải hay là trong căn phòng này đóng kín mít nên không có ảnh sáng nhỉ?.... Mà không biết giờ này thần tượng của tôi đang làm gì. Họ đang chơi...hay đang rối rít khi không thấy tôi ở công viên? ..Tôi đang lan man trong dòng suy nghĩ thì thấy có tiếng cửa mở''cạch'' và có ánh sáng lập lòe trước mắt. Có người đến gặp tôi.. Rốt cuộc là ai?Tôi cố căng mắt nhìn rõ khuôn mặt của ngươì đã bắt tôi vào đây... thì ăn một cái bạt tai. Nó thật đau điếng, đau thật. Có vẻ đây là cái tát lần đầu tiên trong đời tôi...

"Mày tỉnh chưa con kia." Tôi ngẩng lên, là cô????????? tôi kinh ngạc và đưa mắt chằm chặp nhìn Thiên Vi.

"Tôi tưởng cô hiền lành lắm..." thật sự câu này không liên quan gì cả. Cô ta nhìn tôi trong khi tôi đang cố gắng cứa dây thừng. Hự hự tôi không quen làm việc này.

"mày nói gì hả con kia??" Cô ta trợn ngược mắt nhìn. Ghét thật.

Tôi lặng thinh, chúi chúi vào công việc của mình. Ê thiên Vi cô ta đang cầm 1 cái điện thoại. Bìa có vẻ giống của tôi...

"Cô đang cầm...điện...th...oại..của...ai?" Cô ta ngạc nhiên nhìn rồi dơ thẳng cái màn hình vào mặt tôi. Là của tôi? Nó đang bị khóa... nhìn cái vẻ mặt ngây ngô bây h tôi biết thừa Thiên Vi đang cố mở khóa. Cái mật khẩu....nó dính liền với cuộc sống của tôi..... Chắc cả đời hoặc là một khoảng thời gian khá dài, cô ta không mở được. Oài buồn ngủ thật đấy. Tôi ríu mắt lại, ngáp và đi sâu vào giấc ngủ, bỏ mặc cô ta....

:: Sáng hôm sau::

Tạt...tùm.... Ai tát nước vào tôi vậy? Sau một ca tạt nước mạnh, tôi lờ đờ tỉnh dậy. Đầu tóc tôi ướt lèm bèm, nhem nhuốc, chắc giờ tôi như một con điên bởi vì mỗi lần gội đầu xong, ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ và tưởng là con ma. Trời ơi??? Có chuyện gì đang xảy ra? Sao tôi dính nước?? Tôi ngước mặt lên, trời đã sáng... Ánh nắng đã lọt qua khe cửa.. một ngày mới bắt đầu... À tôi phải xem cái tên đáng ghét nào đã lam chuyện kinh thiên động địa này. Có một khuôn mặt nhìn rất quen..Lại là cô ta, ngày nào cũng chạm mặt kiểu này tôi sớm già.

"ê......." "gì?" "Tỉnh hắn chưa hả?" "Kệ tôi, tùy cô nghĩ.." "Mày.mày..."

"Ring ring ring...Listen to my heart..." âm thanh điện thoại của tôi? Tôi cố giương mắt tìm nguồn phát ra âm điện thoại, thì thấy trên tay thiên Vi đang cầm 1 cái điện thoại, đúng oy hôm qua cái điện thoại của tôi đã ở trên tay cô ta. Mặt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, loay hoay không biết nen làm gì. Cạch. Vừa chấp nhận cuộc gọi, tôi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh..chỉ có thể là họ..."Yoori em ở đâu vậy??? Sao bọn anh không thấy?"

Vậy là họ quan tâm đến tôi, chứ không bơ..:)))

Lòng tôi chợt trở nên ấm áp hẳn, chắc giờ Thiên Vi ghen tị dữ lắm. Vì tôi thấy mặt cô ta đỏ bừng bừng nãy giờ...Haizz,,,

"Đấy m nghe đi." "Cô không sợ tôi nói cô bắt tôi hay sao?" "Dù sao m cũng có biết nơi này đâu..."

"Tôi không nghe." "M nghe nhanh đi." "Không. Tôi đang mệt tôi k thích nghe."

Phụp, cái điện thoại bị tắt ngúm, cô ta không còn cách nào khác. Nực cười.

Chắc chắn tôi sẽ không ở nơi này đâu... Có khả năng như vậy. tôi phải tìm mọi cách để thoát ra nơi này. Thiên Vi đi ra khỏi, đóng chặt cửa lại. Tôi chú ý quan sát từng ngõ ngách trong phòng. Cạch. Hết người này đến người khác. Hết Thiên Vi lại đến ai? Người này là đàn ông? và nhìn thấy ng đó, lòng tôi bất an vô cùng. Cái dáng dấp đó cứ bước từ từ vào một cách thản nhiên. Tôi cứ dần thu mình lại, co dúm về đến khoảng diện tích nhỏ hẹp nhất. Ông ta cứ tiến lại gần, mỗi lúc một gần... Và lại đột ngột dừng lại, dơ điếu thuốc lên. Trong không gian tối đen như mực này tôi k thể nhận dang được người đang đứng trước mặt. Nhưng tôi chỉ kịp nhận ra cái điếu thuốc đang cầm trên tay và cái giọng nói thều thào...hichic....

"Sao cô lại ở đây?" "ông là ai.."" Cô không cần biết."

Nghe câu lại tôi lại cảm thấy sao ông ta giống tôi đến thế.

"Sao cô lại ở đây?" "Thiên Vi..con gái Thiên hạo.bắt tôi vào đây>" "Sao con bé lại bắt cô vào?"

Ông ta vừa nói vừa đi ra phía sau..Cạch cạch tiếng dép cứ lê lết trên sàn nhà...

"Tôi...không biết."

Tôi ngó ra phía sau thì kịp biết,con dao..ông ta chuẩn bị vung lên.Đừng đừng giết tôi..Tôi chưa có bạn trai...chưa lập gia đình...chưa có công danh ổn định..

Phựt. tôi tưởng rằng trong cái phút giây đó tôi đã gặp diêm vương nhưng cái dây thừng đột nhiên đứt ra, và rơi xuống. Tôi trố mắt nhìn. Trong cái giây phút bất thần của tôi ông ta đã đi từ bao giờ. Tôi cẩn thận đi ra cửa sau, cánh của vừa mở ra thì trước mắt không phải nơi nào khác. Công viên? sao tôi lại ở chỗ này,rõ ràng tôi được đi rất xa..

tôi thôi suy nghĩ và ra khỏi căn phòng quái quỷ đấy. Giờ là ban ngày nên nhiều người qua lại, nhưng cảm giác trống vắng trong lòng tôi vẫn còn. Có một điều không hay đã xảy ra... À cái điện thoại của tôi. Tôi cẩn thận quay lại và lần mò tìm cái điện thoại

"Cô tìm cái gì?"

Một người đàn ông lạ mặt, hic hic có lẽ bằng tuổi tôi.Tôi cứ lờ đi

"Cô.." tìm điện thoại." "Cái này hả?"

Tôi quay lại định giật lấy cái điện thoại thì hắn giơ lên. có vẻ chiều cao của tôi không bằng hắn. Không đọ được chiều cao tôi dùng sức hét..Ka ka chộp được oy. Tôi chạy vụt ra trung tâm công viên. Phù phù...Mồ hôi đầm đìa chảy ròng ròng trên mặt tôi... Lần đầu tiên tôi sợ thế này..

"Yoorri?//yoorri" Cái tiếng gọi đấy lại cất lên. Tôi ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy gì hết. nó cứ văng vẳng bên tai, hay là tôi bị ảo tưởng???

Nó lại vang lên, lòng tôi nhức nhối vô cùng. Mở điện thoại ra thì có hàng chục cuộc gọi.. Đều là TFBOYS? tôi không tin vào mắt mình vào chạy vụt ra khỏi công viên.

công viên ở Trung Quốc thật lớn khiến tôi phải chạy mãi chạy mãi trên đường. Nhưng tôi phải tìm nhà mình...Nhà?? Nhà...???

"Yoori!" Lại một nữa vang lên, tim tôi đau từng cơn...Tôi không chịu nổi tiếng gọi ấm áp đó. Xin đừng vang lên...Xin đừng nhắc tới...

Ặc..khục... tôi quỵ người xuống... à mắt lim dim nhìn thấy 3 bóng người đang hớt hải chạy đến...

Toi cứ thế mà lăn ra đường không biết mô tê gì cả nhưng tôi vẫn có cảm giác ấm áp lạ thường,có cái gì đã sưởi ấm trái tim tôi.

*** Choáng tâm sự với mọi người một lúc ạ vì con bé đang bất tỉnh** Mk xin lỗi vì thời gian vừa qua không đăng chap mới vì ôn thi mà. * giờ mk sẽ tích cực viết lại mong mọi người cho nhận xét hen** Á con bé tỉnh rồi**PP

Tôi lim dim mở mắt, trước mặt toàn là một mày trắng, chẳng lẽ đây là địa ngục??(địa ngục màu đen mà má* má này lấn chỗ người ta đang nói**

Nhìn xung quanh người tôi chỉ thấy toàn phụ kiện gắn vào, cái bệnh viện chắc? Nhưng tôi có sao đâu mà...đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng bước chân...Nghe quen quá

"Yoori.." Nghe tiếng gọi tôi giật mình, 3 ca ca...ôi nhớ quá...chạy đến cạnh tôi và hỏi han mọi thứ? Tôi đã làm sao sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.