Chương 43: Em chính là nhược điểm của tôi.
Ăn sáng xong Đình Thâm cùng Y Anh trở về lớp, dọc đường đi không ít ánh mắt nhìn họ nhưng chỉ cái nhìn sắc lạnh của anh đã làm họ im thin thít không dám nhìn hay nói nữa.
-Sầm Kỷ Dương đi học rồi kìa.
-Nghe nói cậu ấy đang tìm Y Anh.
Sầm Kỷ Dương...
Chỉ cần nghe cái tên này thôi đã làm Y Anh kích động nhưng vẫn không thoát được sự khống chế của Đình Thâm.
Ở phía trước Sầm Kỷ Dương vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng đầy phấn chấn khi thấy Y Anh lại nhìn người bên cạnh sắc mặt nhanh chóng tối đi.
Bọn họ dừng lại đứng đối diện nhau, Sầm Kỷ Dương không để tâm đến Đình Thâm chỉ nhìn Y Anh nói:
-Tôi quay về rồi.
Y Anh không trả lời lạnh lùng nhìn Sầm Kỷ Dương, đôi mắt tựa như không còn hồn nữa.
-Cô làm sao vậy?-anh giơ tay nắm lấy tay cô không ngờ cô cự tuyệt thu tay về
-Y Anh.-anh nhíu mày gọi tên cô
Đình Thâm ở bên nhoẻn môi cười lạnh đưa tay khoác lên vai cô: “Những ngày anh không ở đây, mọi chuyện sớm đã thay đổi rất nhiều.”
-Cậu đã làm gì cô ấy? Y Anh, tôi là Kỷ Dương đây.-Sầm Kỷ Dương kích động vịn lấy vai cô lay lay
Đình Thâm gạt tay anh ra càng siết chặt người cô vào người: “Cô ấy bây giờ là bạn gái tôi.”
-Y Anh, là thật sao?
Anh không tin Y Anh lại trở thành bạn gái của Đình Thâm, người cô yêu không phải cậu ta, là anh mới đúng.
-Tôi yêu Đình Thâm, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy.-Y Anh trả lời như một con robot được lập trình sẵn không hơn không kém
-Không đúng. Cô bị cậu ta ép buộc đúng không?
Y Anh trở nên im lặng đứng cạnh Đình Thâm, Sầm Kỷ Dương càng thêm kích động bước tới nắm lấy tay cô lôi đi.
Đình Thâm hoàn toàn không đuổi theo vẻ mặt vô cùng tự tin đắc thắng cười.
Quả nhiên Y Anh dừng chân không đi theo Sầm Kỷ Dương rút tay mình về sau đó quay người quay về chỗ Đình Thâm.
Ở tay trở nên trống trải làm Sầm Kỷ Dương không tránh được mất mác, anh vẫn không tin cô lại thích Đình Thâm.
-Nói cho anh ta biết, em chỉ yêu tôi.-Đình Thâm nói với cô rồi nhìn Sầm Kỷ Dương
-Người tôi yêu là Đình Thâm, anh không phải.
Không phải. Chắc chắn có gì đó không đúng ở đây, đột nhiên cô lạnh lùng với anh còn yêu Đình Thâm làm anh không khỏi nghi ngờ.
Vừa lúc tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên những học viên xung quanh đang đứng lại nhiều chuyện vẫn chưa cam tâm về lớp đến khi thầy Trí cầm roi đi kiểm tra mới bắt đầu bỏ chạy về lớp.
-Ba em kia, có nghe vào tiết không? Còn không mau vào lớp.
-Y Anh, về lớp thôi.-Đình Thâm đắc ý cười đi về lớp
Y Anh không nói lời nào cũng không có phản ứng đi theo phía sau anh. Sầm Kỷ Dương siết chặt tay lại nhìn bọn họ cùng bỏ đi. Chuyện này anh nhất định phải điều tra rõ, lúc nãy anh nhìn thấy cô rất kì lạ, dù thế nào cô cũng phải có phản ứng nhưng khi nãy anh quan sát thấy trong đôi mắt cô dường như không còn sức sống nữa.
Diêu Ngôn, chắc chắn cô ấy biết.
Sầm Kỷ Dương quay người không về lớp, thầy Trí bị bọn họ phớt lờ đúng là mất mặt tức giận trong lòng giả vờ ho khan lấy lại phong độ tiếp tục đi kiểm tra.
.
Sầm Kỷ Dương không giữ được bình tĩnh xông vào biệt thự của Diêu Ngôn, vừa vào đến phòng khách bước chân khựng lại.
-Có việc gì mà cậu gấp gáp thế?
Mộc Miên ngồi trên ghế sô pha mỉm cười đưa mắt sắc lạnh nhìn anh.
-Tôi lại không nghĩ nữ hoàng đích thân đến đây.-anh dửng dưng đáp tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha hai tay gác lên thành ghế
-Nghe nói mấy ngay cậu cùng Diêu Ngôn và Uông Tôn đi tìm các vị trưởng lão pháp sư?
Quả nhiên bà ta đến vì chuyện này.
Sầm Kỷ Dương bình thản cười: “Đúng vậy. Có một số việc cần phải hỏi cho rõ.”
-Ồ, Diêu Ngôn, cô như vậy có phải là vô dụng không? Phải để Kỷ Dương đi tìm trưởng lão.
Diêu Ngôn đứng ở sau lưng bà nghe thấy liền vòng ra trước quỳ xuống: “Nữ hoàng, là Diêu Ngôn học không tới, vẫn còn thua kém các vị pháp sư đi trước.”
-Ta cũng không trách cô. Đứng lên đi.
Diêu Ngôn chậm rãi đứng dậy lùi về sau đứng.
Sầm Kỷ Dương đưa tay gác trên thành ghế chống đầu, cười lạnh nói: “Nữ hoàng, không lẽ ngay cả đi đâu người cũng quan tâm tôi như vậy? Phải sai người giám sát ta?”
-Không thể trách ta được, cậu đó giờ vẫn không thích ta. Dù sao cũng là mẹ con, đừng lạnh nhạt như thế.
Giống như vừa nghe chuyện cười anh bật cười ra tiếng thả tay xuống chòm người về phía ba hỏi: “Nói cũng đúng, người cũng xem ta là cái gai. Chúng ta đều là cái gai trong mắt nhau, là bà nhổ gai hay tôi đều không nói được.”
-Khẩu khí ngày càng lớn, ta cũng chờ xem cậu đang tính toán chuyện gì.
Mộc Miên nở nụ cười ma mị như mang một lưỡi dao âm thầm giết đối phương, bà đứng lên nhìn anh chốc lát khóe môi vẫn nhếch lên không ít rồi rời khỏi.
Sầm Kỷ Dương vẻ mặt dửng dưng nhìn sang Diêu Ngôn, khẽ hỏi: “Bà ta có hỏi cô gì không?”
-Nữ hoàng vừa đến chưa được mấy phút thì anh đã tới. Anh đến đây vội vàng như thế là có chuyện gì?
-Tôi muốn cô giúp tôi một việc.
Diêu Ngôn không hỏi cũng đoán ra, việc anh nhờ mình giúp hẳn liên quan đến Y Anh.
Buổi tối Đình Thâm ngồi ở ghế trên sân thượng, Y Anh ngồi ở ghế bên cạnh cùng anh ngắm sao trời.
Đối với Đình Thâm trước nay chưa từng thỏa mãn với việc gì, cũng chưa từng có cảm giác yên bình và thoải mái. Cho đến khi cô ở bên anh.
Cô lạnh lùng như tảng băng, im lặng không nói gì, phản ứng, hành động hay lời nói đều vô thức nghe lệnh, chẳng khác nào cô gái robot. Nhưng anh đã thấy như vậy rất tốt.
Cảm giác này không sao cảm nhận được.
-Y Anh, em nói xem, em có yêu tôi không?
-Yêu.
Anh cũng không rõ vì sao từ lúc bắt đầu anh luôn hỏi cô cùng một câu hỏi thế này. Những lần cô trả lời đều làm tim anh rạo rực, cảm giác vui sướng lan tỏa khắp người. Anh muốn trải nghiệm cảm giác như thế này mãi mãi.
-Tôi nghĩ tôi cũng yêu em rồi.
Khóe môi anh nâng lên nhìn qua cô, bọn họ mắt đối mắt nhìn nhau nhưng ánh mắt cô vẫn vô hồn như vậy.
Anh đưa tay vuốt tóc cô từ từ luồn vào sau gáy đưa mặt cô đến gần mình.
-Từ bây giờ, em chính là nhược điểm của tôi.
Sau đó anh đã nghiêng đầu hôn lên môi cô, nồng nhiệt và day dẳng.
Trước nay anh cũng chưa từng hôn ai, cô là người đầu tiên, ngoại trừ lần anh hôn cô khi cô bị nhốt trói ở phòng vật lý.
Mùi vị mới mẻ này làm anh không cách nào dứt ra được, môi cô còn rất mềm mại và ngọt ngào.
.
Ngày qua ngày Y Anh cùng Đình Thâm không đi học, Sầm Kỷ Dương có cùng Diêu Ngôn và Tô Mị đi tìm nhưng họ giống như tan biến khỏi thế gian này.
Lòng Sầm Kỷ Dương như lửa đốt, anh lo lắng không biết Đình Thâm có giở trò gì với cô không?
Nếu Đình Thâm giết chết Y Anh, anh không nghĩ mình sẽ làm ra việc gì.
Sầm Kỷ Dương ở phòng cô trong ngôi nhà lúc trước bọn họ sống chung. Chỉ cần biết cô không rõ tung tích, mạng sống lâm nguy thì anh giống như sắp điên đến nơi.
Anh nghĩ chỉ cần cách xa cô, không nói ra tình cảm của mình, phụ đi tình cảm của cô thì cô sẽ an toàn. Nhưng mà, anh sai rồi.
Tô Mị tìm đến nơi khi vào phòng làm anh hơi giật mình khi thấy là Tô Mị anh mới không đoái hoài tới cô nữa mà ngồi ở trên giường tay chậm rãi di chuyển trên giường.
-Anh yêu Y Anh, tôi yêu Đình Thâm. Có phải bây giờ chúng ta rất đáng thương không?-Tô Mị tự cười giễu chính mình
-Vẫn không rõ tung tích của họ sao?
-Có thể nói là vậy, nhưng cũng có thể không.
Anh nghe thấy quay phất lại nhìn cô, mi tâm cũng nhíu lại.
-Cô nói vậy là ý gì?
Tô Mị đi đến bên cạnh anh lấy ra một tấm thiệp trắng, phía trước thiệp là hình ảnh tráng lệ của một tòa cung điện viền bằng màu vàng sáng lấp lánh kim tuyến.
Sầm Kỷ Dương nhìn trên tay cô.
“Vũ hội hoàng gia.”
-Sao tự nhiên lại mở vũ hội?
-Tôi cũng không rõ. Giả sử anh ấy vẫn như trước không đến tham dự thì chí ít lời mời bên trong cho tôi thấy đây hẳn không phải vũ hội bình thường. Cho nên khả năng anh ấy tham dự rất cao.
Sầm Kỷ Dương cầm lấy thiệp mời, mở ra xem thử.
-Công bố?
Bên trong ngoài việc mời các ma cà rồng quý tộc tham dự vũ hội còn để thêm sẽ có việc quan trọng cần tuyên bố, ai cũng phải tham gia.
-Mặc kệ là gì nhưng đây cho thấy Đình Thâm sẽ tham dự.
-Được, đợi đến đêm diễn ra buổi tiệc vậy.
Mộc Miên lại giở trò quỷ quái gì nữa đây? Bà ta mưu mô như vậy không đơn giản chỉ tổ chức cho vui. Công bố, có việc gì cần công bố.