Ngày hôm sau trời sáng tinh mơ lúc hai anh tỉnh lại bị ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu thằng vào, cả hai vừa mở mắt đã thấy trời xanh mây trắng rộng lớn phát hiện ra gì đó không đúng liền ngồi dậy.
Bọn họ nằm ngủ trên một thảm cỏ xanh mướt kéo dài vô tận, xung quanh bốn bề đều trống trải, ngoài cỏ xanh chính là trời cao.
Hai người đứng lên xem thử, khung cảnh ngày hôm qua đã biến mất hết ngay cả ngôi nhà gỗ cũng không còn.
-Y Anh đâu?
-Đây là giấc mơ, mọi chuyện xảy ra đều là hư ảo, đi về trước thử xem.
Đình Thâm cùng Sầm Kỷ Dương không xác định được phương hướng, nơi này rộng lớn bao la, biết đi đâu tìm cô.
-Kỷ Dương.
Đột nhiên vang lên tiếng gọi, trước mặt Sầm Kỷ Dương là Y Anh đứng rất xa mình cô mỉm cười vẫy tay gọi anh.
-Cô ấy đằng kia.
Sầm Kỷ Dương có chút vui mừng định đi lại phía cô đã bị giọng nói khác làm ngưng trệ.
-Đình Thâm.
Lúc này lại xuất hiện một Y Anh nữa đứng bên kia vẫy gọi Đình Thâm.
-Sao có đến hai Y Anh?-Sầm Kỷ Dương nhíu mày nhìn cả hai không biết ai là thật ai là giả
Đình Thâm cũng không khỏi nhăn mặt: “Xem ra thử thách còn rất nhiều đó.”
-Diêu Ngôn từng nói muốn đánh thức tiềm thức của cô ấy phải tìm ra tiềm thức thực sự. Bây giờ có đến hai tiềm thức của cô ấy.
-Đừng chọn ai hết.
Sau đó hai người đồng thời nhắm mặt lại yên ổn bình tĩnh bản thân, xung quanh dường như đang chuyển động lớn hai bên tai nghe tiếng không gian bị xáo trộn vài phút sau thì đã yên tĩnh lạ thường.
Cả hai đồng thời mở mắt ra trước mặt đã biến thành một khu rừng thông, ngoài những cây thông mọc nối tiếp nhau ra chẳng còn gì cả.
-Cẩn thận một chút.
Hai người vô cùng đề phòng từng bước đi về trước xem thử bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua cả hai lặp tức đuổi theo.
Bóng đen đó giống như bị ánh mặt trời làm bay hơi tiêu biến mất, đuổi theo cũng không kịp lúc này bọn họ đứng trong chỗ trống hình tròn các cây thông mọc thành vòng vây quanh bọn họ.
Ngay lặp tức những cây thông xung quanh đột nhiên chuyển động mọc ra những cành cây dài vươn ra hướng tới chỗ bọn họ.
Sầm Kỷ Dương nhanh nhẹn né đi những cây khác cũng đồng loạt giơ cành tấn công, anh lặp tức dùng sức mặt bẻ gãy nhánh cây không ngờ chốc lát nó đã hồi phục lại.
Đình Thâm nghiêng người tránh đi cành cây, cành khác tiếp tục hướng tới bị anh đạp lên phóng lên cao.
-Né cũng không phải cách.
-Không né chẳng lẽ đánh? Đánh cũng vô ích, tự động nó sẽ mọc ra cành khác.
Đình Thâm im lặng một lát, cuối cùng cũng nói: “Tôi giúp anh thoát ra, sau đó anh giúp tôi châm một ngọn lửa đưa cho tôi.”
-Lửa? Được, cậu phải cẩn thận.
Nói xong Đình Thâm phóng tới chỗ Sầm Kỷ Dương để Sầm Kỷ Dương leo lên vai mình đứng giúp Sầm Kỷ Dương bay lên cao thoát ra khỏi vòng vây.
Ngay lặp tức những cành cây liên tục vươn tới bắt lấy Đình Thâm, Đình Thâm dù là ma cà rồng nhưng những cây này đều là thụ yêu, lại một lượt tấn công anh không tránh khỏi bị thương.
Trong lúc đối phó với những cành khác thì một số khác đã quấn lấy hai chân anh, Đình Thâm càng giằng co càng bị quấn chặt, lúc này phía trên cũng liên tục tấn công anh liền vung tay làm những cây thông gãy ngang, đồng thời lộn người né đi những cành cây ở phía trên.
Thụ yêu không sợ gì chỉ sợ lửa, khi bị nó quấn lấy nếu càng giằng co muốn thoát sẽ càng bị nó quấn chặt đến chết, mà chặt nó hay bẻ gãy nó cũng vô dụng, nó cũng có thể tự hồi phục.
Đình Thâm đạp chân lên một thân cây rút ra một con dao bạc phóng tới chặt đứt cành cây đang quấn hai chân mình, nhanh như chớp đáp xuống đất vung đấm tay đánh mạnh xuống đất.
Một trận đất trời rung chuyển.
Sầm Kỷ Dương mặc dù được đưa ra ngoài nhưng sau đó liền gặp một con mãng xà khổng lồ, mãng xà hung hăng thè lưỡi phát ra tiếng xì xì chòm tới chòm lui như đang cẩn thận tìm cách giết con mồi nhanh nhất.
-Mãng xà, tao không muốn đánh nhau với mày.
Mãng xà nhìn anh bằng ánh mắt hung tợn, như hiểu anh nói gì nó không đồng tình liền tấn công anh. Sầm Kỷ Dương phóng lên cao tránh đi, cái đuôi nhọn của nó đồng thời quơ tới, anh nhanh nhẹn nghiêng người né đi.
Hạ đáp xuống đất an toàn, Sầm Kỷ Dương liền bay lên đánh nhau với nó, mãng xà hung dữ há cái miệng lớn với răng nhọn hoắc nhắm tới anh mà cắn, Sầm Kỷ Dương bay lên vòng ra sau định sẽ đứng lên lưng nó thì liền bị nó dùng đuôi phía sau quấn chặt cả người.
Mãng xà càng siết chặt người anh, Sầm Kỷ Dương mò vào phía sau lưng quần từ từ lấy ra con dao bạc nhưng do bị nó siết quá chặt nên khó khăn trong việc lấy ra.
Lúc cầm được con dao mãng xà đã đưa cái đầu lớn đến muốn nuốt chửng anh vào bụng ngay tức khắc la lên một tiếng kêu nó cũng từ từ buông lỏng anh ra.
Nhân cơ hội này anh rút dao đang đâm trên cái đuôi nó hướng tới ngay đỉnh đầu mà đâm mạnh xuống.
Mãng xà kêu lên tiếng động lớn từ từ mềm nhũng nằm chết trên đất.
Chưa được một giây mãng xà liền biến mất như một cơn khói bay theo gió.
Sầm Kỷ Dương nhíu mày tạm thời không quan tâm tới nữa liền đi bẻ vài nhánh cây sau đó lấy hai cục đá đập mạnh để tạo lửa.
Đình Thâm bị cành cây quấn ngay bụng đưa lên cao, Đình Thâm dùng chân đạp những cành khác đang hướng tới chỗ mình, ngã người ra sau dùng tay bẻ những cành khác.
-Đình Thâm, ở đây.
Sầm Kỷ Dương gọi, sau đó liền vung chân đá đống lửa được đốt lên cao, Đình Thâm lặp tức giơ chân đá đống lửa đang bay tới để lửa phóng ra tới chỗ thụ yêu, lửa bay đến những chiếc lá lặp tức phát hỏa bừng bừng những cành cây thu về yếu xìu đi.
Đình Thâm được thả ra lặp tức bay lên cao thoát khỏi vòng vây, lúc này lửa đã lan ra đốt trọn tất cả thụ yêu, một vòng tròn lửa nóng hổi đỏ rực bừng bừng cháy.
Sầm Kỷ Dương chạy tới chỗ Đình Thâm, người cả hai đều dính đầy máu, Sầm Kỷ Dương đưa tay ra Đình Thâm nhìn Sầm Kỷ Dương sau đó giơ tay ra cầm lấy tay Sầm Kỷ Dương đứng lên.
Cả hai đột nhiên cười, bọn họ mấy trăm năm nay tranh đấu với nhau không nghĩ hôm nay cùng nhau hợp tác.
-Có lẽ lần này là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau làm một việc gì đó.
-Duy nhất, sau này sẽ không có. Anh cũng đừng nghĩ tôi sẽ cùng anh lật đổ Mộc Miên.
Đình Thâm lạnh lùng liếc mặt phủi phủi tay áo bị dính bẩn sau đó một mình tiến về trước.
Sầm Kỷ Dương cười không nói, nhưng trong tâm anh sớm đã nhận ra Y Anh là điểm yếu của hai người họ, Mộc Miên muốn giết cô như vậy nếu bây giờ Đình Thâm không chống lại bà ta trước sau vẫn sẽ làm vậy.
Bọn họ tiến về trước, đi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, rừng thông này ngoài cây ra chẳng còn gì khác, ngay cả lối ra cũng mù mịt giống như một mê cung khổng lồ.
-Chúng ta đi như thế nào vẫn vòng quanh trong đây không ra ngoài được.
-Không lẽ lại nhốt chúng ta ở đây mãi sao?
Sầm Kỷ Dương hơi cau có trút giận lên cây gần mình, Đình Thâm ở phía sau hơi suy tư đôi chút tìm cách thoát ra ngoài.
Lúc này phía trên phát ra một luồn ánh sáng, Đình Thâm vừa ngẩng đầu lên đã không kịp tránh đi lặp tức bị hút vào đó biến mất trong âm thầm.
-Đúng là dễ cáu mà.
Sầm Kỷ Dương bực bội chửi mắng vừa quay qua đã không thấy Đình Thâm đâu nữa anh lặp tức nhíu mày cảnh giác.
-Đình Thâm, cậu đâu rồi?
Gọi thêm mấy lần cũng là im lặng đến bức bách người khác, Sầm Kỷ Dương càng thêm đề phòng chậm rãi tiến từng bước đi tới.
Đình Thâm đột nhiên biến mất chắc chắn đã có bẫy cài sẵn, bây giờ bọn họ bị tách ra sẽ dễ bị đánh bại hơn.
-Kỷ Dương, cứu em... Kỷ Dương...
Trong bầu không khí tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng kêu lớn, anh nhanh chóng nhận ra là giọng của Y Anh lặp tức khẩn trương mò theo nơi phát ra âm thanh tìm ra cô, anh chạy đi khung cảnh cũng vừa vặn thay đổi theo.
Khi giọng nói của cô càng gần mình, Sầm Kỷ Dương nhìn thấy Y Anh đang bị một đàn chó sói vồ đến bên vực thẳm, chỉ cần lui thêm nữa sẽ lặp tức té xuống phía dưới.
Sầm Kỷ Dương không nghĩ ngợi nhiều đã phóng lên trước đánh nhau với bầy chó sói hung tợn kia.
.
Đình Thâm lúc mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trong ngôi nhà gỗ mà hôm qua bọn họ đã ở, lúc này Y Anh đang đứng trước mặt anh.
-Y Anh.
-Đình Thâm, chúng ta cùng nhau đi đi.
Đình Thâm còn chưa kịp phản ứng Y Anh đã tiến lên ôm lấy anh nói ra từng chữ rõ ràng.
Y Anh nói: “Em yêu anh, người em yêu là anh. Chúng ta hãy ở đây sống cùng nhau, đừng quay về nữa.”
Đình Thâm hơi ngây ra một vài phút sau đó bình tĩnh nhìn xuống người con gái đang ôm mình hỏi: “Vậy còn Kỷ Dương?”
-Trước nay em chưa từng yêu anh ấy. Thời gian qua ở bên anh, em mới biết em yêu anh.
Đình Thâm lòng đầy hoài nghi, Y Anh nói tiếp: “Em biết anh rất khó tin nhưng em nói đều là thật. Em có thể làm bất cứ việc gì vì anh.”
Quả thật những lời này rất cảm động, Đình Thâm cũng bị làm cho rung động.
Y Anh buông tay ra ngước nhìn anh, ánh mắt trìu mến dịu dàng từ từ kiễng chân hôn lên môi anh. Đình Thâm không né không tránh vẫn đứng im bắt động nhưng hai tay vô thức siết chặt thành quyền.
Vài giây sau anh đã lặp tức đẩy cô ra.
-Cô không phải Y Anh.-Đình Thâm lãnh đạm nói
-Em là Y Anh.
-Ngay từ lần đầu tôi đã nghi ngờ cô không phải Y Anh. Bây giờ đã chứng mình cô là giả mạo.
Y Anh sững người ra sau đó nhếch mép cười: “Tôi không giống Y Anh điểm nào?”
-Tất cả. Từ lời nói, thái độ và cách cư xử của cô. Y Anh sẽ không bao giờ nói yêu tôi, chủ động hôn tôi, bởi vì cô ấy còn hận tôi không kịp nữa.
Y Anh cười càng sâu, nói: “Xem ra anh rất điềm tĩnh lại còn có tính cảnh giác cao, nhưng mà trễ rồi.”
Đình Thâm nhíu mày đột nhiên từ trong lòng ngực như bị ai đó lấy dao đâm vào đau đớn tận tim, cả người mất sức ngã quỵ lên sàn nhà.
-Cô...
-Trên môi tôi có dính một ít thuốc mê có dược tính mạnh, anh sẽ đau đớn một chút thôi ngay sau đó sẽ ngất đi. Đình Thâm, anh nói đúng, tôi vốn không phải Y Anh, à không, tôi là tham niệm trong người cô ta.
Quả nhiên anh đoán không sai.
Tham niệm này bắt đầu từ thất tình lục dục: tham - sân - si - hỷ - nộ - ái - ố. Do tiềm thức của cô bị mất đi, tham niệm bắt đầu lấn áp hình thành một bản sao giống Y Anh nhưng đầy dã tâm, bản chất lương thiện cũng theo tiềm thức mất đi.
-Anh có biết vì sao tôi lại không cư xử như vậy với Sầm Kỷ Dương không? Bởi vì người Y Anh yêu chính là anh ta, nếu tôi tiếp cận anh ta chẳng khác nào để si và ái có cơ hội làm tiềm thức cô ta mạnh mẽ thức dậy. Mà anh lại luôn muốn chiếm đoạt cô ta, tôi không nghĩ anh sẽ bình tĩnh quyết đoán như vậy.
-Tôi không muốn chiếm đoạt. Tôi muốn cô ấy tự nguyện ở bên tôi.
-Ha, tự nguyện? Vậy thì anh hãy đi nói với cô ta những lời này đi.
Đình Thâm bị thuốc mê phát tán trước mắt mờ đi thành một màu đen ngất đi ngã trên sàn.