Chương 54: Người giống người.
Nếu tất cả những việc đã xảy ra có thể quay lại để sửa chữa thì sớm đã không có nhiều chuyện đáng tiếc như thế.
Sự lạnh lùng của một người đôi khi còn hơn cái khí lạnh của băng tuyết ở Nam Cực.
-Cô chắc chắn chứ?
Diêu Ngôn có chút cân nhắc quan sát Y Anh hỏi kĩ lưỡng.
Y Anh đã nghe cô hỏi đến lần mười sáu, lần này chắc nịch gật đầu nói: “Dù thế nào tôi cũng không thay đổi quyết định của mình.”
-Còn Sầm Kỷ Dương?
Sầm Kỷ Dương, có lẽ cô sẽ nhớ anh rất nhiều, khắc sâu vào tim.
Nhìn thấy nét mặt u sầu của cô, Diêu Ngôn cũng hiểu rõ Y Anh vẫn chưa nói qua chuyện này với anh: “Hay là nói với anh ấy đi?”
-Đừng, nếu để anh ấy biết chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản. Nếu cô thực sự muốn mọi chuyện được giải quyết ổn thõa thì hãy giúp tôi.
-Y Anh, cô không biết được quyết định hôm nay của cô sẽ nguy hiểm như thế nào đâu. Cô có biết việc cô quay về cung điện lấy trộn Huyết Anh Thạch có thể sẽ chết đó.
-Chính vì vậy tôi mới cần cô giúp đỡ. Bây giờ Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm đều không phải đối thủ của bà ta, tôi phải thử một lần. Tôi luôn có linh cảm rất mạnh mẽ với Huyết Anh Thạch.
Cô tin chắc giữa cô và Huyết Anh Thạch có mối quan hệ gì đó, chỉ cần nghĩ đến nó thì trong đầu cô liền nổ ra liên tục những hình ảnh mờ ảo lướt rất nhanh.
-Tôi luôn cảm thấy quá nguy hiểm...
-Diêu Ngôn, xin cô đừng phản đối. Sầm Kỷ Dương tôi không thể để anh ấy biết, kể cả Đình Thâm và Uông Tôn cũng vậy, cho nên tôi rất cần sự đồng ý của cô. Tôi biết cô muốn đi cứu Tô Mị, nhân cơ hội đó cô hãy để tôi đi cùng được không?
Nhìn thấy sự khẩn cầu tha thiết của cô, Diêu Ngôn cũng động lòng miễn cưỡng gật đầu thuận theo.
-Vậy tối mai tôi sẽ tìm cô.
.
Y Anh đi ra ngoài vườn để khỏe khoắn hơn, suốt ngày cứ ở trong phòng cô chắc chắn từ không có bệnh sẽ thành bệnh cho ngay. Diêu Ngôn đã ra ngoài tìm một ít thảo dược để đem về chữa trị cho Đình Thâm.
Uông Tôn từ bên trong nhà đi ra nhìn thấy Y Anh đang đứng bên xích đu, nhìn phía sau lưng cô liền hiện lên hình bóng quen thuộc, thật sự rất giống, dường như bây giờ Uông Tôn không còn nhận ra người trước mặt là Y Anh hay là Khiết Khiết.
Vì sao trên đời này lại có người giống người đến vậy!?
-Đã khỏe hơn chưa?
Nghe thấy có người Y Anh vội quay đầu nhìn thấy là Uông Tôn, cô khẽ cười nói: “Khỏe hơn nhiều rồi.”
-Vậy thì tốt rồi.
Cả hai bọn họ ngồi lên chiếc ghế gỗ trắng bên cạnh, một hồi lâu im lặng mới nghe giọng Uông Tôn mở lời:
-Y Anh, tôi trước nay luôn có một câu hỏi luôn muốn hỏi rõ em.
-Là gì vậy?
-Em có quen người nào tên là Khiết Khiết không?-vẻ mặt anh vô cùng chờ mong cái gật đầu từ phía cô
-Không. Từ nhỏ đến lớn, em không có người thân gì cả. Cũng chưa từng nghe đến người tên Khiết Khiết kia.
-Em là trẻ mồ côi sao?-rõ ràng trong đôi mắt anh không giấu được sự thất vọng
-Uhm. Em luôn cho rằng bởi vì bản thân em luôn mang đến xui xẻo cho người khác nên từ nhỏ đến lớn chẳng ai ở bên cạnh em cả.
-Đừng lo. Sau này đã có rất nhiều người ở bên cạnh em. Em sẽ không cô đơn nữa.
Sẽ không. Bởi vì hiện tại hay sau này cho dù có nhiều người ở bên cạnh cô, nhưng nếu không có anh, cô vẫn cảm thấy cô đơn.
-Em có biết vì sao khi gặp em, tôi lại xúc động, còn không cần biết em là thánh nữ mà muốn em trở thành của tôi hay không?
Cô lắc đầu.
Uông Tôn mỉm cười dịu dàng đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm lấy tay cô kéo cô ngồi dậy.
-Em đi theo tôi.
-Chúng ta đi đâu vậy?
Uông Tôn không trả lời chỉ nắm tay cô dẫn đi, anh đưa cô quay trở vào mật thất, một mạch dẫn cô đến căn phòng ở giữa.
-Trong đây có gì sao?
-Phải. Trong đó, là tình yêu của tôi.
Y Anh thoạt đầu không hiểu ý anh nói, sau khi anh mở cửa phòng, cô chậm rãi theo sau anh mới nhận ra, thì ra tình yêu của anh nói là một cô gái.
Căn phòng này bày trí đặc biệt hơn so với những căn phòng khác, ngoại trừ cánh cửa ra vào thì không còn cửa nào khác, hoàn toàn kín đáo. Xung quanh làm bằng tường băng tỏa ra luồng hàn khí lạnh lẽo, kì lạ là ở trong căn phòng này vẫn có hoa tươi đang đâm chồi nảy lộc, nở hoa khoe sắc.
Ở giữa là một chiếc giường lớn đã bị đóng băng, bên trên là một cô gái, xung quanh cô hoa tươi trải đầy, rõ ràng cô gài này đã chết nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, lại như nàng công chúa ngủ say trong chuyện cổ tích đang chờ đợi hoàng tử đến đánh thức mình.
Khi đến gần, Y Anh không giữ bình tĩnh được, dường như sự trùng hợp này làm cô hoảng sợ.
Người giống người.
Cô gái nằm trên giường băng có gương mặt rất giống với Y Anh, hoàn toàn giống nhau.
Uông Tôn đứng bên cạnh khẽ nói: “Đây là Khiết Khiết.”
-Cô ấy... vì sao!?
Cô không tin được. Sao lại có chuyện người giống người như thế này chứ?
-Khi gặp em, tôi cũng như thế. Dường như không tin. Nhưng mà em thật sự rất giống với cô ấy.
-Cô ấy, cô ấy vì sao mà chết?
Anh trầm mặc một lúc lâu, vài giây sau mời cất giọng nói: “Mấy trăm năm trước, khi tìm lại được Huyết Anh Thạch, Mộc Miên đã giết cô ấy.”
-Tại sao?
-Bởi vì cô ấy phạm hai tội lớn. Một là đã lấy con người, lại còn là thợ săn ma cà rồng.
Thợ săn ma cà rồng? Ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng yêu nhau? Đúng là nói ra dọa người mà.
-Tội thứ hai là cô ấy đã cùng chồng mình cất giữ Huyết Anh Thạch không đem trả lại cho hoàng thất.
-Vậy, còn chồng cô ấy?
-Cô ấy cùng người đàn ông đó bị giết chết ngay sau đó, tôi đến đã muộn rồi.
-Cô ấy và anh, có quan hệ?
-Cô ấy là em họ tôi.
-Em họ!?
-Ma cà rồng không phân biệt cùng huyết thống hay không. Anh em ruột cũng có thể lấy nhau sinh con.
-Không lẽ... anh yêu cô ấy?
-Đúng vậy. Tôi rất yêu cô ấy. Vốn dĩ chúng tôi sẽ cưới nhau nhưng trong một lần cô ấy gặp được người đàn ông kia, cô ấy đã cùng người đó cao bay xa chạy. Rất lâu sau đó tôi mới có tin tức của cô ấy nhưng cũng lúc đó, Mộc Miên đã ra tay giết cô ấy chết.
-Anh đem thi thể cô ấy về đây cất giữ, vậy còn người chồng cô ấy?
-Tôi đã chôn cất anh ta. Có thể em cho rằng tôi ích kỉ nhưng tôi yêu cô ấy rất nhiều, tôi không muốn mất cô ấy.
-Khiết Khiết sẽ rất vui khi có người anh họ yêu mình nhiều như anh. Nhưng tình yêu không phải miễn cưỡng là được. Người cô ấy yêu là người đàn ông kia, anh không để họ chết vẫn không ở bên cạnh nhau, có phải đã phụ lòng cô ấy không? Với lại thử nghĩ xem, anh đem cô ấy cất giữ, cô ấy có muốn hay không? Em không khuyên anh từ bỏ, nhưng yêu một người không phải cứ giữ chặt là hạnh phúc. Đôi khi anh phải buông bỏ để cả anh và cô ấy cùng tìm được hạnh phúc của mình.
-Đã hơn hai trăm năm, tôi thật sự rất nhớ cô ấy.
Lúc này đây Uông Tôn thật yếu đuối, yếu đuối giống như một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, giống như chú chim nhỏ đã sa vào lồng kín không thoát ra ngoài được.
-Nếu lúc này anh chưa sẵn sàng từ bỏ cô ấy, hãy từ từ mà buông tay. Đến khi anh sẵn sàng hãy mạnh mẽ dứt bỏ.
Rõ ràng trong phòng chỉ toàn băng lạnh, xung quanh cô đều lạnh lẽo, tay chân đều tê cứng nhưng những phút yêu lòng này của anh rất nóng, nóng hổi như những giọt nước mắt của anh, như trái tim anh đang đập từng nhịp một, như đôi tay run rẩy kia.
Uông Tôn đã che giấu bản thân, che giấu đến hiện tại mới trút bỏ được.
.
Hoàng hôn buông xuống phía chân trời, Đình Thâm cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi hôn mê. Lúc này mọi người mới nhẹ nhõm hẳn.
Y Anh đem thuốc Diêu Ngôn đã chuẩn bị vào phòng, Đình Thâm đang ngồi nửa người trên giường nghe thấy tiếng động mới đưa mắt ra cửa nhìn sau đó đã quay đi.
-Anh nhìn xem, bình thường anh gần gũi với mọi người thì làm gì bây giờ chẳng ai dám tới gần anh.
-Em đừng nghĩ những gì tôi làm đều là tôi tình nguyện hay tôi yêu em.
Y Anh cũng đoán được vài phần anh sẽ nói như vậy, liền nói: “Tôi biết. Tất cả vì anh đã uống máu của tôi. Anh yên tâm, sẽ nhanh thôi, anh sẽ không bị tôi ràng buộc nữa.”
Đình Thâm khẽ nhíu mày nhìn về phía cô chỉ thấy cô đưa chén thuốc tới trước mặt mình không nói gì thêm.
-Cô sẽ ở bên cạnh Sầm Kỷ Dương sao?-anh khẽ cụp mắt hỏi
-Vậy thì anh sẽ hết bị ràng buộc sao?
Không. Đây đã là điều tự nhiên không thể xóa bỏ của thế giới ma cà rồng, làm gì có ai có thể thay đổi nó.
-Nếu có thể làm cả ba thoát khỏi sự ràng buộc này, dù có là cách nào, tôi cũng không bỏ qua.
-Cô đã có cách sao?
-...
Y Anh không đáp chỉ im lặng mỉm cười nhẹ nhàng đem chèn thuốc đặt vào tay anh.
-Anh mau uống đi.
Thái độ của cô làm anh không khỏi nghi ngờ, uống chén thuốc xong vừa định hỏi lại vấn đề khi nãy thì cô đã đem chén thuốc cạn đi ra ngoài.
-Anh nghỉ ngơi đi.
Bóng dàng cô biến mất khi cánh cửa đóng chặt lại. Đình Thâm khẽ đưa tay lên lồng ngực, môi mỏng khẽ mấp máy.
-Hình như, mọi thứ là thật. Tôi yêu em thật rồi.
.
Buổi tối tĩnh mịch.
Dường như đêm nay mọi thứ đều chôn vùi trong bóng đêm tối tăm. Y Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cảm thấy mọi thứ đều u tối.
Diêu Ngôn đẩy cửa đi vào, Y Anh vội quay lại nhìn cô ấy.
-Cô có cần suy nghĩ lại không?-Diêu Ngôn hỏi lại một lần nữa
-Không cần. Sự ràng buộc này vốn dĩ không nên có. Tôi không muốn tất cả những thứ tình cảm đó đều là giả.-Y Anh lắc đầu kiên định nói
-Được. Tôi sẽ tìm Mộc Miên, đánh lạc hướng bà ta. Cô còn nhớ đường tôi chỉ đến phòng cất giữ Huyết Anh Thạch không?
-Vẫn còn. Khi xảy ra chuyện gì, cô đừng lo lắng cho tôi, cứ lo cho bản thân trước.
-Sẽ không có việc gì đâu.
-Chúng ta đi thôi.
Lần này cô biết chuyện cô quyết định rất nguy hiểm nên không thể cho ai biết cả.
Trong khi đó, Sầm Kỷ Dương đứng bên trong phòng Đình Thâm, giữa anh và Đình Thâm vẫn mãi mãi tồn tại bức tường thành bằng băng lạnh nghìn năm không thể hòa hợp.
-Cậu định sẽ làm gì tiếp theo?
Đình Thâm trầm tư, mãi một lúc mới nói: “Chỉ khi lời nguyền về máu thánh nữ bị xóa bỏ, thì mọi chuyện sẽ không có cách nào giải quyết được.”
-Không, còn có cách khác.
Đình Thâm giật mình im lặng lắng nghe Sầm Kỷ Dương nói tiếp.
-Giết chết Mộc Miên.
Giết chết Mộc Miên chi bằng kêu bọn họ ngưng đấu đá nhau, Mộc Miên có sức mạnh như thế nào, cả hai đều rõ, muốn bà ta chết còn khó hơn lên trời.
-Anh nghĩ dựa vào tôi và anh có thể sao?
-Tôi không thể nhìn Mộc Miên giết chết Y Anh. Bằng mọi cách, tôi phải giết bà ta trước. Cậu có thể ngăn cản tôi, nhưng tôi không chắc sẽ không giết cậu.
Lần này Đình Thâm nhìn thấy rõ sự quyết tâm của Sầm Kỷ Dương, anh trầm mặc một lúc lâu.
-Đợi đến lúc anh có đủ sức đi.
Sầm Kỷ Dương nâng môi mỏng cười nhạt ngước ra ngoài nhìn trăng sáng, nhỏ giọng nói: “Cô ấy có thể từ bỏ mọi thứ, tôi cũng có thể.”
Nếu quyết định của Y Anh thà rằng bản thân cô xảy ra chuyện cũng không làm liên lụy tới bọn họ, vậy thì anh sẽ không để cô thực hiện trước, anh sẽ nhanh hơn một bước