Thiên Tỉ đi lại chỗ nó.
- Đưa cô ấy cho tôi ! - Cậu đưa tay định bế nó thì Nhật Nam lùi lại
- Thì ra anh là người bỏ cậu ấy lại một mình !
- Tôi nói đưa cô ấy cho tôi !
- Cậu ấy không phải món hàng muốn đưa cho ai cũng được. Anh đã bỏ rơi cậu ấy, làm cậu ấy buồn. Anh không xứng đáng có được cậu ấy ! - Nhật Nam nói
- Cậu là gì của cậu ấy ? - Thiên im một chút rồi hỏi
- Em là bạn của cậu ấy - Nam vẫn cõng nó trên lưng không chịu đưa cho Thiên Tỉ bế nó lên nhà.
- Tôi là bạn trai của cậu ấy. Được rồi chứ ? Bây giờ thì đưa cậu ấy đây !
- Bạn trai ? Em chưa từng nghe cậu ấy nói gì về anh - Nhật Nam nghi ngờ
- Chuyện của chúng tôi không cần cậu quan tâm !
Thiên gỡ tay nó ra khỏi Nam. Bế nó vào lòng rồi quay mặt đi lên. Nhật Nam đứng nhìn nó. Bàn tay cậu siết chặt kiềm chế cơn tức giận.
- Chuyện của cậu ấy là chuyện của em. Em sẽ luôn bên cạnh cậu ấy. Em sẽ làm cậu ấy luôn cảm thấy vui vẻ. Để xem cuối cùng cậu ấy sẽ chọn ai ! - Nhật Nam bất ngờ tuyên chiến với Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ vẫn bế nó mà đi xem như không nghe gì. Cậu nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng.
- Tôi sẽ không để cậu một mình nữa. Tôi sợ mất cậu lắm có biết không ?
Thiên Thiên ngắm nhìn vẻ đẹp của nó khi nó đang ngủ. Đến trước nhà nó, cậu nhấn chuông rồi bế nó vào nhà. Cậu đặt nó xuống giường đứng nhìn nó một lúc rồi mới đi. Cậu bước lại bàn học của nó.
- Thì ra đây là lí do cậu không cho tôi đến bàn học của cậu ! - Thiên nhìn mấy khung hình của mình trên bàn nó.
- Đồ kuma ngốc ! Thích thì nói thích. Tại sao phải nói dối chứ ! - Cậu lại xoay qua nhìn nó một cái rồi mới ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên mẹ nó cho nó ngủ một giấc cho thật đã. Nó ngủ tới mặt trời lên đỉnh. Mới mở mắt thức dậy nó đã lấy cái điện thoại. Có tin nhắn. Nó vuốt vuốt mở tin nhắn.
- [ Chào buổi sáng ! Đi ăn với tớ không ? ] - Tin nhắn đến từ lúc 7h và nó xem tin nhắn là 9h45. Sắp đến ăn trưa luôn rồi.
- Là Nhật Nam. -Nó nói
- [ Cậu phải mời tớ ăn trưa mới đúng chứ ! Cảm ơn hôm qua đã đưa tớ về ! ] - Nó trả lời tin nhắn của cậu.
- [ Cậu mới thức đấy à ? Vậy mình đi ăn trưa. Tớ mời cậu muốn ăn gì cũng được ! ] - Nhật Nam nhắn cho nó. Cậu không nói tới chuyện ai đưa nó về mà cứ vậy nhận lời cảm ơn của nó.
- [ Vậy đợi tớ chút. Cậu chọn địa điểm đi rồi nhắn tin cho mình ] - Nó bật dậy đi thay đồ vì nó được đi ăn mà.
- [ Ok ! Vậy gặp cậu ở quán bít tết gần trường nhá ! ]
Nó thay đồ buộc tóc gọn gàng, mang đôi giày thể thao đủ màu. Hát líu lo ra phòng khách.
- Chào buổi sáng mẹ ! - Nó giơ tay chào kiểu quân đội
- Gần trưa rồi cô ơi ! Mà con định đi đâu vậy ? - Mẹ nó hỏi
- Dạ con đi ăn với bạn ạ !
- Vậy con có về ăn cơm không để mẹ chừa.
- Dạ chắc không đâu ! Bữa nay mẹ có đi đâu không ?
- Mẹ Thiên rủ mẹ đi lên núi. Mẹ Thiên nói có chỗ này cúng linh lắm. Mẹ tính đi xin cho gia đình mình với lại xin cho cha con công việc làm ăn thuận lợi.
- Với mẹ Thiên à ? Mấy giờ mẹ mới về ?
- Chắc chiều mẹ mới về tới. Hồi mẹ ghé đem cơm cho cha luôn. Con hỏi có chi không ?
- Dạ không. Con hỏi cho biết vậy thôi. Thôi con đi nha mẹ - Nó ôm mẹ một cái rồi chạy ra cửa
- Đi cẩn thận nghe con ! - Mẹ nó nhìn ra cửa dặn nó
- Dạ !
Nó chạy lại chỗ hẹn với Nhật Nam. Nó vẫn nhìn mãi cái điện thoại. Nó đang chờ tin nhắn của Thiên Tỉ.
- Sao sáng giờ Thiên Thiên không nhắn tin cho mình ta ? - Nó đang đứng ở trạm chờ xe bus.
- Này ! Cậu ở đây làm gì thế ? - Thiên vừa đi tập nhảy về. Mồ hôi ướt hết tóc trông rất quyến rũ.
- Hã ? À tớ đang đợi xe bus - Nó nhìn chầm chầm cậu.
- Cậu định đi đâu vậy ?
- Tớ đi ăn với Nhật Nam - Nó hồn nhiên nói với Tỉ
- Nhật Nam ? Đột nhiên tôi thấy đói. Mình đi ăn đi. - Cậu không muốn nó đi với Nhật Nam
- Nhưng tớ lỡ hẹn với Nam rồi - Nó nhìn Thiên
- Vậy cậu có đi ăn với tôi không thì nói ! - Thiên nhìn nó. Xe bus đang chạy tới.
- Nhưng tớ hẹn với Nam trước rồi mà . . . Thôi tớ đi trước nghe. Byebye - Nó nhìn Thiên rồi chạy lên lên xe bus thì Thiên nắm tay nó lại. Tóc mái ướt sũng che đi đôi mắt hổ phách lạnh lùng của cậu.
- Rốt cuộc cậu chọn tôi hay là cậu ấy ?
Thiên quyết định không cho nó đi với Nhật Nam. Từ tối hôm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều về những lời của Nhật Nam. Cậu biết cậu không thể mất nó. Chiếc xe đang dần dần chạy tới . . .