Thần Tượng Lòng Tôi – Tfboys

Chương 8: Chương 8: Ghen - Hãy Ở Lại Bên Tôi




Thiên Tỉ bước lên xe bus mà không thèm kêu nó. Nó tạm biệt Nhật Hàn chạy lẹ lên xe ngồi sau lưng Thiên Tỉ. Nó bối rối không biết bắt chuyện với cậu như thế nào . Cuối cùng nó quyết định nhắn tin cho cậu.

- [ Cậu mới về à ? ] - Nó nhắn gửi cho cậu

- [ Ờ ! ]

- [ Cậu đến đón tớ à ?

Hôm nay cậu có học nhảy không ?

Này ! Cậu làm sao thế ?

Sao không trả lời tớ ? ] - Nó cứ cắm đầu nhắn cho Thiên.

Nó nhắn rất nhiều nhưng Thiên Thiên chỉ nhìn qua rồi tắt nguồn điện thoại. Nó bất đầu thấy lạ. Lúc vừa xuống xe bus. Nó nắm Thiên lại.

- Sao cậu lại không trả lời tin nhắn của tớ ? - Nó cố hỏi

- Cậu không là gì của tôi cả ! Tại sao tôi phải trả lời cậu ?

Lời nói lạnh tanh xuất phát từ miệng của Thiên như một nhát dao đâm thẳng vào tim nó. Nó nhẹ buông tay Thiên ra để cậu ấy đi.

- Tớ không là gì của cậu ! - Nó vừa nhắc lại tay vội lau nước mắt.

Nó từng nghĩ mình và Thiên đã thân thiết hơn. Nó còn định sau khi cậu về nó còn rủ cậu đi chơi với nó. Nó không biết mình đã làm gì mà cậu lại như vậy. Nhưng bây giờ, nó chỉ biết nó đang rất đau.

Nó về tới nhà thì mẹ nó hỏi

- Con có gặp Thiên Tỉ không ? Nãy thằng bé kiếm con đấy ?

- Dạ có ! - Nó nói xong thì chạy ngay vào phòng.

Nó úp mặt xuống giường khóc nức nở. Nó không ngờ Thiên Tỉ lại nói những lời đó với nó. Cậu ấy thực sự rất lạnh lùng. Cậu không phải là Thiên Tỉ mà nó quen. Nó khóc hết nước mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau đến lớp.

- Thiên Giao ! Thầy nhìn cậu kìa ! - Anh Anh kêu nó

Nó vẫn nằm im. Nó không muốn nói chuyện với ai cả. Đến giờ ăn trưa. Nó vẫn đang nằm thì bị đám bạn lôi xuống cantin.

- Hôm nay cậu bị gì thế ? Cậu thích ăn trưa lắm mà - Nhật Anh em gái sinh đôi của Nhật Nam hỏi nó.

- Tớ thấy hơi mệt thôi mà - Nó nói chuyện mà không có miếng sức sống.

Bàn nó ngồi xéo bàn Thiên khoảng 3 bàn. Thiên vẫn ăn mà không hề nhìn nó. Nó nhìn Thiên rồi lấy muỗng dầm dầm khay cơm không có ý muốn ăn.

- Người ta chang nước gì vậy Anh ? - Nó chỉ cái nước sốt chang trên cơm

- Nước sốt tôm đấy ! Ngon cực - Anh Anh phấn khởi

- Thật là ! - Nó lấy muỗng vén hết phần cơm dính nước sốt.

- Cậu không ăn được tôm à ? - Nhật Nam ân cần hỏi nó

- Um !

Nó đang vén thì cậu bạn múc cơm trắng của mình đưa cho nó. Lấy hết phần cơm có nước sốt ra. Nó nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên. Thiên cũng đang nhìn nó. Cậu nắm chặt đôi đũa. Cậu đập mạnh tay xuống bàn rồi bỏ đi. Làm cả cantin xoay lại nhìn cậu. Nó cũng nhìn cậu bước đi.

- Aida ! Ai gan dám chọc mỹ nam trường ta nổi giận dữ vậy nè ! - Anh Anh lắc đầu

- Ai dám chọc giận Thiên Tỉ của ta ? - Nhật Anh ngậm đôi đũa tỏ ra lo lắng

- Lần đầu thấy anh ấy tức như vậy. - Nhật Nam cũng góp lời.

Nó thì ngồi im nhìn cậu dần ra khỏi tầm mắt của nó. Sau giờ học. Nó quyết định tìm cậu để hỏi cho ra lẻ. Rốt cuộc mấy hôm nay cậu bị làm sao. Nó về tới nhà đã chạy qua nhà Thiên kiếm cậu ấy. Nam Nam nói cậu ấy đi tập nhảy nó liền chạy thục mạng đến Zaha club chỉ để tìm cậu.

- Hôm nay không có giờ tập sao cậu lại đến đây - Nó thở hì hục đứng trước cửa phòng tập

Nó đi từ từ vào thì thấy cậu đang say sưa tập nhảy. Nó đứng núp ở cánh cửa nhìn cậu nhảy. Thật ra đối với nó. Lúc Thiên Tỉ nhảy chính là lúc cậu đã chiếm hết trái tim lẫn lí trí của nó. Nó không muốn làm phiền cậu nên định đi về. Nó vừa lùi lại thì đạp trúng lon nước ngon làm cậu giật mình quay lại.

- Tớ xin lỗi ! Tớ không cố ý cản trở việc nhảy của cậu ! Tớ xin lỗi ! - Nó lúng túng.

- Vào đây ! - Thiên Thiên nắm cổ tay nó lôi vào.

- A ! Đau ! Bỏ tay tớ ra ! - Nó cố gỡ tay Thiên ra nhưng cậu nắm chặt quá.

- Tôi hỏi cậu một chuyện ! Cậu có thực sự thích tôi không ? - Thiên Tỉ tức giận hỏi nó.

- Cậu buông tay tớ ra trước đi ! Đau quá ! - Nó nhăn mặt vì đau

- Trả lời mau ! - Thiên Thiên quát nó

- Tớ . . . - Nước mắt nó rưng rưng.

- Tôi hiểu rồi ! Cậu đi ngay cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu - Thiên Tỉ chỉ tay ra cửa đuổi nó đi.

- Tớ thực sự rất thích cậu được chưa ! - Nó khóc oà lên rồi chạy ra cửa.

Nó ra tới của thì có một vòng tay ấm áp choàng lấy cổ nó kéo nó vào người rồi tựa đầu vào nó. Nó đứng sựng lại lấy tay quẹt nước mắt.

- Xin lỗi ! Tôi không nên đối xử như vậy với cậu ! Chỉ vì tôi ghen nên mới thế ! Đừng đi có được không ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.