Dường như có một thế lực vô hình dẫn lực, Hàn Điềm phát hiện mình vẫn luôn bay sau lưng cô bé kia, bay qua đống phế tích, sau đó bay tới bên trong khu ổ chuột......
Hàn Điềm mới đầu có hơi không thích ứng loại dẫn lực này, lăn qua lăn lại dọc theo đường đi giống như trái banh. Sau đó giáo sư Hàn cảm thấy bay lộn nhào trên không trung như vậy có chút ngượng, sau khi dần dần thích ứng luồng dẫn lực đó, Hàn Điềm đúc kết ra quy luật, cuối cùng có thể bay thẳng người lên.
Suy nghĩ nửa ngày Hàn Điềm cũng không nghĩ ra chính mình vì sao lại đi theo cô bé này.
Thế nhưng dù sao có thể rời khỏi bãi phế tích kia cũng đã tốt rồi.
Hàn Điềm bay sang bên cạnh cô bé, nhìn đầu tóc lộn xộn của em khẽ thở dài, đưa tay muốn sờ đầu cô bé, quả nhiên tay từ đỉnh đầu em xuyên qua ——
Khác với sự hư vô khi xuyên qua phế liệu, Hàn Điềm cảm giác được mình khi chạm vào tóc cô bé tựa hồ có một dòng điện xẹt qua đầu ngón tay......
Nhưng mà Hàn Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, cô bé kia lại lần nữa chạy đi.
Hàn Điềm lắc lắc đầu: Chắc là ảo giác rồi!
Cô bé dần dần chạy xa, cũng kéo theo Hàn Điềm bay lên.
Dưới tình huống như vậy Hàn Điềm quyết định tự thả bay người, có khả năng cô còn phải một mình trải qua mười năm, trước hết phải học được cách tự điều khiển.
Nhìn làn váy nhẹ nhàng quanh thân, giáo sư Hàn học theo tư thế nắm vạt áo phất phất như phim tiên hiệp trên tivi. Sau khi làm một hồi, Hàn Điềm liền bắt đầu buồn cười chính mình: “Cảm giác thật là xấu hổ.”
“Mặc kệ nó! Dù sao cũng có ai thấy đâu.”
“Cảm giác như một cánh diều lớn bay lên.”
Vầng trăng tròn treo trên trời, nhà trong khu dân nghèo thấp bé, từ trong nhà rọi ra những ánh đèn vàng mờ ảo, giữa đêm tối trông chúng giống như dã thú hung mãnh đang ẩn nấp. Cô bé linh hoạt nhanh chóng chạy vội vào trong, giống như là nai con hốt hoảng chạy trốn trong rừng.
“Cánh diều Hàn Điềm” bay theo phía sau cô bé, một đường bay trong gió tới tận cùng bên trong xóm nghèo.
Đây là một ngôi nhà tường hai tầng, mái ngói bị dột, cửa cũng mục nát, thoạt nhìn căn bản không chống chọi được bất cứ mưa gió gì.
“Kéttttt” một động tĩnh lớn, cánh cửa đem nhốt Hàn Điềm bên ngoài!
Hàn Điềm chớp mắt đứng ở ngoài cửa.
Có nên vào trong luôn không?
Hàn Điềm hiện tại đang là trạng thái hư vô, cánh cửa này vốn dĩ không ngăn được cô.
Hàn Điềm suy nghĩ một chút, vẫn là không từ bỏ được chướng ngại trong lòng làm ra sự tình xâm nhập dân cư bất hợp pháp như vậy, cô vén váy quyết định ngồi xuống bên khung cửa......
Cũng không biết tại bay lâu quá hay do nguyên nhân nào khác, phi một đường đến đây, Hàn Điềm tổng cảm thấy sức lực trong cơ thể tựa hồ lại ít đi một chút.
Trong lúc suy tư Hàn Điềm không tự chủ được thuận thế dựa lên cửa, chưa kịp phản ứng, cả người liền xuyên qua ván cửa ngã vào trong nhà......
?
Xảy ra chuyện gì nữa đây?
Rõ ràng nửa giờ trước cô còn có thể dựa vào thân cây!
Hàn Điềm ngửa mặt ngã xuống, toàn bộ nửa người trên ngã vào trong nhà!
Hàn Điềm trợn tròn hai mắt, từ dưới đất ngước nhìn lên cô bé trước mặt.
Nhờ ánh sáng của ngọn nến, cuối cùng cô cũng thấy rõ ràng bộ dáng cô bé lúc này.
Gương mặt cô bé dính đầy bụi nên không rõ diện mạo cụ thể, môi dưới khô đến bong da. Bởi vì gầy, khuôn mặt cô bé thoạt nhìn còn nhỏ hơn bàn tay, khiến đôi mắt trắng đen rõ ràng càng trở nên lớn hơn......
Hàn Điềm chớp chớp mắt: Hình như...... Cô đang trực diện với tầm mắt cô bé này thì phải?
Mà chắc không có khả năng đâu?
Dựa theo quy tắc của thời không, hẳn là không ai có thể nhìn thấy cô.
Có điều cảm thấy cô bé này làm cô có cảm giác khá quen mắt.
Nhưng ngay khoảng khắc kế tiếp cô bé đã dời mắt, em bưng ngọn nến đi đến trước giường, mở ra một quyển sách nhăn nhúm, hai chân xếp lại ngồi dưới đất, bắt đầu làm bài tập dưới ánh sáng mờ nhạt.
Ngọn nến chỉ còn lại một đoạn nhỏ, có lẽ không thể chịu được lâu.
Hàn Điềm ngáp một cái, trong lòng có hơi nhàm chán, cũng không biết tại sao, giống như lúc này sức lực trong người tựa hồ lại khôi phục một ít.
Là do các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu mười năm sau đã bắt đầu lên kế hoạch cứu cô chăng? Cho nên cô mới có thể phát sinh đủ loại biến hóa kỳ kỳ quái quái này?
Hàn Điềm học theo dáng vẻ cô bé, vén váy ngồi xuống mép giường. Cô thử chạm vào thành giường...... Quả nhiên, cô có thể chạm vào nó!
Hàn Điềm đơn giản co khuỷu tay, nghiêng đầu ngồi đối diện cô bé.
Khoảng cách cũng thật gần quá, gần đến mức Hàn Điềm có thể thấy rõ ràng lông mi đen dài của cô bé này......
Lông mi cô bé hơi rung động, che khuất ánh mắt của em, Hàn Điềm ngước xuống mới phát hiện chữ cô bé ngoài dự đoán viết rất đẹp.
Bài tập làm đúng cũng nhiều, Hàn Điềm một đường xem thẳng xuống, cô bé chỉ làm sai hai câu.
“Chỗ này sai rồi! Phải dùng công thức căn bậc hai mới đúng.....” Hàn Điềm lầm bầm lầu bầu.
“Còn câu này nữa, có thể thêm một bước rút gọn......”
Ngọn nến dần dần cháy hết, chỉ còn lại một chút sáp, cơn buồn ngủ lại trào lên, Hàn Điềm ngáp một cái xong nằm xuống. Cảm giác nằm trên vật thật nội tâm an ổn hơn, gối đầu giường liền ngủ đi.
Trong lúc ngủ mơ trên người tựa hồ có chút ngưa ngứa, như có dòng điện nhỏ chạy qua, Hàn Điềm dựa vào thành giường, trở mình, luyến tiếc từ trong mộng tỉnh lại.
Trong mộng là Mạc Tang toả sáng bốn phía trên sân khấu, nụ cười của Mạc Tang rạng rỡ trước sau như một: “Hàn Điềm, em có thể từ vực sâu từng bước đi đến hôm nay, từng bước chinh phục bản thân. Hàn Điềm, chị phải tin tưởng bản thân mình, chắc chắn chị cũng có thể chiến thắng sự cô độc......”
Ngày hôm sau, Hàn Điềm tỉnh lại phát hiện mình lại rơi xuống lần nữa.
Cô thử đi chạm đến mép giường, quả nhiên đúng như cô dự đoán, tay cô từ mép giường lại lần nữa xuyên qua.....
Chuyện này thật sự phản khoa học!
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại không phải cơ thể sẽ nạp đầy năng lượng, sức lực bên trong sẽ càng mạnh hơn sao?
Cớ sao cảm giác hiện giờ sức lực đều bị giải phóng chỉ sau một đêm?
Cô bé kia lúc này cũng không ở trong nhà, chắc là đi học rồi.
Hàn Điềm thử ra khỏi căn nhà này.
Nhưng mà giống như lúc trước ở đống phế tích, như có một thế lực vô hình xiềng xích khắp người. Phạm vi Hàn Điềm hoạt động lấy cố định là trung tâm căn nhà này, đường kính trong vòng mười mét, căn bản không có cách nào đi xa.
Hàn Điềm sờ sờ đầu, cảm thấy hình như có gì đó bị cô lướt qua, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Cuối cùng Hàn Điềm quyết định từ bỏ dòng tự vấn nhất thời này, tóm lại bây giờ điều cô không thiếu nhất chính là thời gian, về sau sẽ có đủ thời gian nghĩ lại vấn đề này......
Ban ngày nhờ ánh mặt trời soi sáng, Hàn Điềm càng có thể thấy rõ cách bố trí trong nhà.
Hàn Điềm nhìn ra căn hộ này dường như chỉ có thể dùng bốn bức tường để hình dung.
Lầu một chỉ có một chiếc giường, một cái tủ quần áo xập xệ, một cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo, trên bàn để nửa cái màn thầu, hẳn là cô bé ăn dư lại, góc tường có đống bình thủy tinh khác loại và hộp giấy bỏ đi.
Lầu hai đầy kín những bụi, có một cái tủ lớn cùng một vài đồ lặt vặt bỏ đi. Cái tủ kia bị khoá lại, đồ vật trong đó thoạt nhìn có hơi kỳ quái, không phải vàng cũng chẳng phải gỗ.
Trên tường treo một cái đồng hồ phủ đầy bụi, Hàn Điềm nằm trên mặt đất nhìn thời gian trôi qua, đến chiều Hàn Điềm vừa mới hơi buồn ngủ thì nghe được bên ngoài có một vài động tĩnh.
Là giọng của mấy công nhân ở bãi phế tích cô nghe được hôm qua.
“Cửa đóng rồi, tôi đã nói cô bé kia không ở đây mà......”
“Chắc là đi học rồi nhỉ? Nghe nói trước khi cha cô bé mất thành tích cũng rất tốt.....”
“Tới cũng tới rồi, chúng ta để trái cây ở cửa đi......”
Tiếp theo Hàn Điềm nghe được tiếng của bao nilon, sau đó lại là tiếng bước chân đi xa.
Hoá ra em ấy chính là cô bé đáng thương mà các công nhân nói hôm qua sao?
Lúc đó Hàn Điềm có nghe được vài lời của các công nhân này, dù cô đang sốc khi biết được mình xuyên không về mười năm trước. Nhưng để có thêm nhiều thông tin, Hàn Điềm sau đó cũng không bỏ qua câu chuyện về cô bé này.
Gia đình cô bé vốn cực kỳ giàu có và sung túc, nhưng lúc mẹ mang thai em, đột nhiên ba em giống như nổi điên muốn làm thứ nghiên cứu gì đó. Từ công việc đãi ngộ phong phú biến thành mỗi ngày ngớ ngẩn trong nhà viết viết vẽ vẽ......
Đến khi cô bé ba tuổi, mẹ em chịu không nổi cảnh chồng mình không có công việc đàng hoàng, bèn bỏ đi cùng người khác.
Vì để có được thứ gọi là “quỹ nghiên cứu”, ba em mượn tiền hết thân thích họ hàng, đến nỗi sau đó người trong họ hàng đều cắt đứt liên lạc với gia đình em.
Đến khi cô bé tám tuổi, người cha vô trách nhiệm này chợt tỉnh ngộ, bắt đầu ra ngoài kiếm tiền nuôi sống chính mình và con gái, trả hết nợ nần. Cuộc sống bắt đầu thay đổi theo từng ngày, nhưng đến khi cô bé chín tuổi, ba em bị xe tông chết ở ngoài đường......
Phí bồi thường đều bị các thân thích mà ba em thiếu nợ chia hết, bởi vì nghe được tin tức khu dân này sẽ bị phá bỏ và di dời, nhóm thân thích này dụng tâm kín đáo nghĩ đến chuyện lấy khoản tiền đền bù mà cô bé có được. Nhưng mà cô bé sống chết cũng không muốn di dời: Cũng không biết cha em đã dạy em cái gì, cô bé kiên định cho rằng cha em trong tương lai sẽ quay trở về.
Sau đó cô bé liền bắt đầu sống một mình trong nhà, dựa vào chút ít tiền cứu trợ và tiền em bán phế liệu, trước sau chờ ba em trở về.
Cho đến hiện tại, cô bé đã đợi được bốn năm.
Hoá ra đây là câu chuyện của cô bé này sao?
Đúng là một cô bé kiên cường!
Nhớ tới xương bướm nhô lên sau lưng cô bé, Hàn Điềm mím chặt môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thời gian cùng với tiếng đồng hồ “tích tách” dần dần trôi đi, Hàn Điềm cũng đã không còn buồn ngủ, cô ngơ người nằm trong không gian yên tĩnh, cảm thấy cuộc sống hết sức gian nan.
Vừa nghĩ rằng những ngày như thế này còn phải tiếp tục mười năm, Hàn Điềm liền không tự chủ được cảm thấy lo lắng......
Nhưng mà cũng không biết tại sao cô bé kia vẫn chưa trở về.
Ước chừng đến chín giờ tối, cùng với tiếng kẽo kẹt của cánh cửa mục nát lại lần nữa mở ra, cô bé cúi đầu đeo cặp sách đi đến.
Em cầm theo một cái túi, trong túi có mấy quả táo, mấy quả chuối.
—— Này chắc là của mấy công nhân để ở cửa.
Một mình ở trong nhà lâu quá nên khoảng khắc Hàn Điềm nhìn thấy cô bé cũng có chút cao hứng, nhịn không được bay đến phía sau cô bé lải nhải: “Đây là của mấy người công nhân đưa đến đó! Bọn họ giống như rất thích cô bé kiên cường như em.... Ơ này! Quả táo còn chưa rửa mà....”
Lông mi cô bé nhẹ nhàng rung động, lấy ra một quả táo rửa cũng không rửa liền cắn xuống.
Tốc độ ăn táo của cô bé vừa bạo vừa nhanh, tựa hồ sợ bị người khác cướp đi!
“Em ăn từ từ coi chừng mắc nghẹn.” Hàn Điềm thở dài: “Em cũng nên giữ gìn sức khỏe cho tốt đi! Ba em mà có về chắc chắn không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ này của em đâu......”
Hàn Điềm cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô bé chần chừ một chút, tốc độ ăn táo dường như cũng chậm lại.
Ăn táo xong cô bé lại lấy sách giáo khoa ra bắt đầu làm bài tập......
Hàn Điềm ngồi xổm bên cạnh, vô thức đụng phải mép giường, mới phát hiện mình lại có thể chạm vào vật phẩm......
Hàn Điềm nhìn thoáng qua sách bài tập của cô bé, hai câu hôm qua làm sai không biết khi nào đã sửa đúng lại.
“Em thật thông minh, có thể tự mình kiểm tra phát hiện lỗi sai......”
Cô bé cúi đầu làm bài tập vẫn luôn không ngẩng đầu lên, đêm nay dường như em đã mệt, làm bài tập một lúc liền tựa đầu vào mép giường......
Mắt thấy sách bài tập sắp rơi xuống, Hàn Điềm tay mắt lanh lẹ đưa tay đỡ lấy sách bài tập.
Ngay giữa bìa mặt rách nát, quy quy củ củ viết hai chữ — “Mạc Sanh“.