Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy

Chương 25: Chương 25: Hát




Vương Chi nghiến chặt răng.

Ngoài mặt nó đáp ứng Mạc Sanh, nhưng nội tâm lại tính toán giáp mặt vạch trần những lời nói dối của Mạc Sanh, để xem sau khi tan học rốt cuộc Mạc Sanh làm cái gì!

Buổi trưa tan học, Mạc Sanh về nhà.

Trong khoảng thời gian này, từ sau khai giảng có Hàn Điềm quan sát, Mạc Sanh cũng không thể bỏ bữa trưa giống như lúc trước.

Hiện tại Mạc Sanh một lòng muốn cao lên, dù hôm nay Hàn Điềm không ở đây, giữa trưa em vẫn đến cửa tiệm trước trường học mua hai cái bánh bao.

Mạc Sanh ăn xong một cái, cái còn lại để đến cửa nhà mới bắt đầu ăn.

Quả nhiên, nhìn thấy Mạc Sanh nghe lời chịu ăn uống, Hàn Điềm rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Cô chậm rì rì bay sau Mạc Sanh, nhìn Mạc Sanh đến đầu giường đem hơn hai trăm có được từ tiền bán điện thoại bỏ vào trong gối giấu đi.

“Đừng lo lắng, như vậy chúng ta sẽ có thể chống đỡ thêm một tuần nữa! Qua không bao lâu, tiền nhuận bút sẽ về thôi......” Hàn Điềm sờ sờ đầu Mạc Sanh, lặng lẽ ngáp một cái.

Chiều này Hàn Điềm cùng Mạc Sanh đi học.

Mạc Sanh cũng không biết hôm nay mình gặp trúng vận số gì: Trong khóa mô phỏng đối thoại tiếng Anh buổi chiều, Mạc Sanh lại bị giáo viên kêu trúng.

Ngay khi giáo viên kêu tên Mạc Sanh lên, mọi người trong lớp đều nhìn sang như thể đang xem một màn kịch vui.

Lại là loại cảm giác bị phơi bày trước tầm mắt mọi người này.

Mạc Sanh cắn môi dưới, chỉ cảm thấy cả hai chân đều đang khẽ run.

Nhưng mà chị ấy đang nhìn......

Mạc Sanh nhắm mắt, cuối cùng vẫn đứng lên, chỉ là giọng nói giống như bị thứ gì đó đông cứng. Mạc Sanh hơi hé miệng, nhưng phát hiện ra mình làm sao cũng không nói nên lời......

Chẳng lẽ tình huống sáng nay lặp lại một lần nữa?

Lại nhận lấy thêm một trận cười nhạo......

“Mạc Sanh, em đừng sợ,“ một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Mạc Sanh, không biết Hàn Điềm gục lên bàn ngủ đã tỉnh từ lúc nào.

“Em yên tâm, chị đã từng nghe em đọc từ vựng với đối thoại mô phỏng rồi, khẩu ngữ của em tốt hơn đại đa số các bạn cùng lớp! Mạc Sanh, em tuyệt đối có thể nghiền áp bọn chúng......” Hàn Điềm bay tới trước Mạc Sanh, giơ tay thành tư thế “cố lên“.

Bản thân Hàn Điềm kỳ thật rất khiêm tốn nhã nhặn, thực lực của cô đi đến nơi nào, dù tùy ý phát biểu mấy câu ngôn luận cũng phải theo tiêu chuẩn, cũng chỉ khi gặp được nhóc con mới có thể lộ ra vài phần tùy tiện khác với bình thường......

Nhìn ánh mắt khích lệ của Hàn Điềm, Mạc Sanh phát hiện những căng thẳng trong lòng đã dần dần tiêu tan đi......

Cho dù bị mọi người cười nhạo, chị ấy cũng sẽ đứng về phía mình.

Tưởng tượng đến đây, trong lòng Mạc Sanh nhất thời tuôn ra dũng khí vô tận.

“Mạc Sanh?” Trên bục giảng giáo viên lại lần nữa lên tiếng thúc giục.

“Hello, LiLei......” Mạc Sanh hít sâu một hơi, lớn tiếng cầm sách giáo khoa đọc bài......

“Tốt lắm, bạn học Mạc Sanh phát âm rất chuẩn, giọng cũng rất lớn......”

Ngắn ngủn ba phút đọc diễn cảm, phía sau lưng Mạc Sanh đã đổ đầy mồ hôi, em đã không còn nghe được giáo viên trên bục nói gì nữa.

Mình...... Thật sự làm được!

Trong tích tắc này, sống mũi Mạc Sanh hơi cay cay, thậm chí em có chút muốn khóc.

Mạc Sanh vất vả lắm mới kìm nén được xúc động trong lòng......

Hai mắt Hàn Điềm long lanh nhìn về phía Mạc Sanh, giơ lên một ngón tay cái: “Chị biết em nhất định có thể! Mạc Sanh nhà tôi là nhất......”

Mạc Sanh khẽ khịt mũi, nhịn không được nhìn Hàn Điềm một cái.

Trong lòng như chứa đầy bóng bay, giống như ngay sau đó liền bay lên......

Em thật sự rất thích Hàn Điềm nói câu ''Mạc Sanh nhà tôi'', mấy chữ này như đang liên kết mật thiết giữa em với chị lại......

Cái khác Hàn Điềm không chắc, nhưng kinh nghiệm học tập của Hàn Điềm rất phong phú. Giáo viên đang đứng lớp ở trên, Hàn Điềm dành phần lớn thời gian ngồi bên cạnh phụ đạo Mạc Sanh, Mạc Sanh cảm thấy đó giờ mình đi học chưa bao giờ có được hiệu suất cao như lúc này......

Buổi chiều sau khi tan học, Mạc Sanh như cũ rời phòng học tương đối trễ.

Chờ đến người trong lớp rời đi gần hết, Mạc Sanh mới đặt đống giấy tờ trên tay xuống, thu dọn cặp sách rồi rời khỏi cổng trường.

Mạc Sanh cũng không có về nhà giống như những người khác, ra khỏi cổng trường liền thuận thế rẽ trái vào một con ngõ nhỏ......

Sau khi Mạc Sanh vào ngõ nhỏ không bao lâu, một cái bóng đen theo Mạc Sanh đi vào......

Nhờ tiền bán điện thoại có được, Hàn Điềm mới kêu Mạc Sanh thêm tiền đặt một phòng riêng nửa kín. Hàn Điềm và Mạc Sanh đều khá gầy, mỗi người chiếm nửa bên ghế dựa, Mạc Sanh ngồi bên ngoài chặn tầm mắt người ngoài phóng ra tiến vào. Có Mạc Sanh che chắn như vậy, nếu không đến gần sẽ không ai thấy rõ được những thay đổi trên màn hình.

Tư thế như vậy khiến hai người thoải mái hơn rất nhiều.

Tốc độ đánh chữ của Hàn Điềm nhanh hơn, Mạc Sanh cũng ngồi một bên bắt đầu làm bài tập.

Nhưng không bao lâu sau, trước Mạc Sanh liền xuất hiện một giọng nói quen thuộc: “Hay lắm! Con ma lem này, ở trường thì bày ra dáng vẻ học sinh ngoan, hóa ra cũng đến net chơi như tụi tao thôi......”

Mạc Sanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vương Chi đắc ý cầm điện thoại chụp mình mấy tấm.

Hiện giờ sắc độ điện thoại cũng không cao, nhưng cũng đủ có thể chụp rõ ràng khuôn mặt Mạc Sanh.

Sau khi Vương Chi chụp xong nó tự nhiên đi tới, bởi vì thành công bắt được nhược điểm của Mạc Sanh, trên mặt Vương Chi liền nở một nụ cười đắc ý: “Thật tình tôi muốn nhìn xem, học sinh giỏi của lớp đang chơi trò gì!”

—— Màn hình chỉ toàn các chữ cái tiếng Anh với mấy con số công thức mà Vương Chi không hiểu.

Mạc Sanh lạnh lùng nhìn Vương Chi, Vương Chi được người khác nuông chiều lớn lên, đây là lần đầu gặp được ánh mắt như vậy của Mạc Sanh.

“Là luận văn của ba tôi lúc còn sống, tôi muốn đem nó gửi lên tạp chí.”

Mạc Sanh nói ra lời mà em và Hàn Điềm đã dự trước.

Nghe Mạc Sanh nói xong, Vương Chi trên mặt đang đắc ý đột nhiên cứng lại, có chút chột dạ không tên, nhưng mà nhìn biểu tình của Mạc Sanh, dấu vết chột dạ kia lại bị dập tắt.

Vương Chi trong lòng sinh ra vài phần không vui: “Tao mặc kệ mày đang làm cái gì, tóm lại giáo viên từng nói không cho bất cứ ai đến quán net! Mày hiện tại chính là vi phạm kỷ luật......”

Mạc Sanh hít sâu một hơi.

Lời này của Vương Chi đã đánh vào điểm yếu của em, em không có cách nào phản bác.

Mắt thấy Mạc Sanh không nói nữa, Vương Chi sung sướng cong môi lên, liếc mắt nhìn màn hình yên tĩnh của Mạc Sanh một cái: “Có điều mày đáp ứng tao một điều kiện, tao có thể đại phát từ bi không đem chuyện mày đi net nói cho giáo viên......”

“Tối nay tao có mời mấy đứa bạn đến KTV, mày cũng đi theo đi! Bằng không tao sẽ giao ảnh chụp cho giáo viên......”

Mạc Sanh cúi đầu không nói, phía sau Hàn Điềm lôi kéo ống tay áo Mạc Sanh nhỏ giọng mở miệng: “Không cần đi, dù sao cũng đến lúc công khai việc này rồi......”

Vương Chi nhìn bộ dáng Mạc Sanh, trong lòng lại trào ra cảm giác sốt ruột!

Nó lạnh mặt liếc Mạc Sanh một cái, nhíu mày mở miệng: “Yên tâm, lần này tao sẽ không để tụi nó đánh mày đâu! Nhưng nếu mày không đi thì nói không chừng......”

Hàn Điềm nhìn bộ dáng vênh mặt sai khiến của Vương Chi mà nghiến răng, rất muốn cứ như vậy chạy tới đánh Vương Chi một trận, nhưng mà Mạc Sanh lén lút lắc lắc cánh tay Hàn Điềm, gật gật đầu với Vương Chi.

Cách giáo dục của Hàn Điềm yêu cầu cô phải tôn trọng ý kiến của trẻ, dù cho trong lòng không tán đồng lựa chọn của Mạc Sanh nhưng Hàn Điềm cũng chỉ có thể kìm nén lo lắng, không nói nữa.

Vương Chi không nghĩ tới Mạc Sanh lại đồng ý nhanh như vậy, trên mặt ngẩn người.

Nhưng kỳ quái chính là, Vương Chi phát hiện trong lòng nó cũng không quá hào hứng như trong tưởng tượng.

“Nhân lúc còn sớm mày làm lẹ đi, đợi lát nữa chúng ta liền đi KTV.”

Nhưng Vương Chi nhanh chóng đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, ở bên cạnh Mạc Sanh mở điện thoại, bắt đầu lên QQ gọi người.

Vương Chi thích náo nhiệt, mỗi lần ra ngoài chơi đều là một nhóm người lớn, lần này cũng hẹn rất nhiều người.

Bởi vì Vương Chi ở bên cạnh thường xuyên nhìn lên xem màn hình, Hàn Điềm cũng không còn tâm tình tiếp tục gõ chữ, lôi kéo góc áo Mạc Sanh ý đồ khuyên can em ấy: “Nếu không hay là chúng ta lấy cớ về đi?”

“Nếu lần này Vương Chi không vừa lòng, khẳng định sau này cậu ta sẽ làm nghiêm trọng thêm,“ Mạc Sanh viết nhanh vào vở cho Hàn Điềm đọc, ngẩng đầu nhìn Hàn Điềm cười trấn an: “Có chị ở đây, em biết chị sẽ bảo vệ em mà.”

Tính Hàn Điềm rất thích được trấn an, Mạc Sanh vừa nói lời này, bởi vì cô bé tin cậy vào mình, Hàn Điềm chỉ cảm thấy cả trái tim đều trở nên vô cùng sung sướng.

Có điều Hàn Điềm vẫn kêu Mạc Sanh viết một tờ giấy cầu cứu bỏ vào trong túi, dự tính nếu thấy tình huống không thích hợp liền ném tờ giấy này ra ngoài xin giúp đỡ.

Khác với Hàn Điềm sẵn sàng trận địa đón quân địch, biểu tình Mạc Sanh lại vô cùng bình tĩnh.

Chỉ cần chị ấy ở bên cạnh mình, Mạc Sanh phát hiện mình liền có được dũng khí vô tận.

Rất nhanh Vương Chi liền gọi điện xong, nó nhìn về phía Mạc Sanh.

“Được rồi, tao đã đặt ghế xong.”

Nhìn thấy Mạc Sanh đã tắt máy tính, biểu tình trên mặt Vương Chi cuối cùng cũng hòa hoãn một ít: “Đi theo tao!”

Chỉ cần lát nữa ma lem nghe lời, thật ra nó có thể không dạy dỗ em làm em xấu mặt trước mặt mọi người, thậm chí còn tốt bụng dạy em hát......

Mạc Sanh nhìn Vương Chi liếc mắt một cái, hơi hơi mím môi, chân lại không có nhúc nhích.

“Lần này tôi đi, sau này cậu và bạn của cậu cũng không được đến quán net chặn tôi.”

Vương Chi nhạy bén mà cảm thấy Mạc Sanh có chỗ nào đó khác biệt, nhưng rốt cuộc là chỗ nào khác trong lúc nhất thời cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy của Mạc Sanh khiến người khác cảm thấy bực dọc trong lòng.

“Nói nghe như tao thích chặn đường mày lắm vậy!” Vương Chi cười nhạt một tiếng, trong lòng lại nóng giận khó hiểu, cảm thấy con ma lem này bộ nghĩ nó hèn hạ lắm hay gì: “Chỉ cần lần này mày tới, lần sau tao tuyệt đối không chặn mày......”

Mạc Sanh lúc này mới cầm lấy cặp sách đi theo sau lưng Vương Chi.

Phía sau trường có một KTV mới mở, Mạc Sanh nghe nhiều bạn học bàn tán rằng KTV này có chất lượng âm thanh tốt, số lượng bài hát cũng nhiều, nhưng em chưa từng đi vào.

Những thứ như vậy không phải là thứ Mạc Sanh có thể tiêu phí.

Mạc Sanh kỳ thật biết Vương Chi muốn làm cái gì mình.

Chẳng qua là muốn làm em bẽ mặt thêm một lần nữa.

Nếu là trước kia Mạc Sanh đương nhiên không muốn bị Hàn Điềm nhìn thấy, nhưng bây giờ sau khi trải qua tiết âm nhạc buổi chiều, Mạc Sanh muốn thử lại lần nữa.

Kỳ thật trong ấn tượng của Mạc Sanh giọng hát của em hẳn là không tính khó nghe, trước kia mỗi lần ba nghe em hát đều sẽ khen em, nói về sau nếu có tiền nhất định sẽ đưa em đến lớp đào tạo tốt nhất để học hát......

Có điều sau khi ba rời đi, Mạc Sanh cũng không còn hát nữa.

Mạc Sanh đi theo Vương Chi vào phòng mà Vương Chi đã đặt trước đó.

Đã có vài người đợi bên trong, Lương Quyên khuê mật tốt nhất của Vương Chi cũng ở trong đó.

“Sao con nhóc đó cũng tới đây?” Nhìn thấy Lương Quyên, Hàn Điềm càng thêm đề phòng.

Vừa thấy đến Vương Chi mang theo một người vào, Lương Quyên liền cảnh giác nhìn lại, sau khi nhìn thấy người theo sau là Mạc Sanh Lương Quyên liền sa sầm mặt, vẻ mặt không cao hứng mà đi tới nắm lấy cánh tay của Vương Chi, lòng đầy địch ý liếc nhìn Mạc Sanh một cái: “Chi Chi, sao con trộm vặt này cũng đến đây? Chẳng lẽ cậu muốn thứ ăn cắp đó chơi với tụi mình?”

Vương Chi ngẩn người, ho khan một tiếng: “Không còn cách nào khác, người cha cổ hủ kia của mình bắt mình phải có mối quan hệ tốt với nó......” Tiếp theo Vương Chi liền tiến đến bên lỗ tai Lương Quyên lặng lẽ nói gì đó......

Vẻ mặt không vui của Lương Quyên dần dần biến mất, nở nụ cười nhìn Mạc Sanh không chút tốt lành.

Mạc Sanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vừa vào trong phòng em liền chọn một góc gần cửa ngồi xuống, thậm chí còn lấy ra một xấp đề đọc dưới ánh sáng tăm tối, gần như không tương thích với khung cảnh đầy màu sắc của KTV này.

Nhìn thấy bộ dạng của Mạc Sanh, trong lúc nhất thời vẻ mặt khinh thường trên mặt bọn chúng càng thêm rõ ràng.

Không bao lâu sau những người khác đều tới.

Mười mấy người chạy tới chọn bài.

Mọi người đều biết Lương Quyên là “karaoke master”* trong cái vòng nhỏ này, chính Lương Quyên cũng cho là như vậy, nó cúi xuống rồi chọn một loạt các bài hát, sau đó dẫn đầu cầm micro.

*karaoke master: có hai nghĩa, nghĩa đẹp là người hát karaoke hay, có thể cân được nhiều bài; nghĩa xấu là người chiếm micro, hát luôn mấy bài mình không biết.

Lương Quyên là bạn thân Vương Chi, Vương Chi là chủ nhà hôm nay, mọi người đương nhiên phải cho Lương Quyên mặt mũi, hơn nữa trong nhóm Lương Quyên đúng thật hát cũng không tệ, bởi vậy sau khi Lương Quyên hát xong, tất cả mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt.

Người chọn bài tiếp theo cầm lấy micro, nhưng Lương Quyên cầm tay người đó lại.

“Mọi người, đừng quên hôm nay chúng ta còn có một học bá ở đây,“ Ánh mắt Lương Quyên lập loè nhìn về phía Mạc Sanh: “Nếu đã đến đây rồi, không hát cũng kì lắm nha?”

Đối mặt với ánh mắt hả hê của mọi người, Mạc Sanh ngẩng đầu lên.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô gái nhỏ như những ánh sao mùa đông, sáng nhưng lạnh lùng xa cách.

Không có một chút hoảng sợ nào như tiết học buổi sáng.

“Mày muốn hát bài gì?” Tay Lương Quyên chạm lên bục chọn bài, thanh âm tràn ngập khiêu khích: “Đừng nói là mày chỉ biết bài 《 Hai con hổ 》* nha......”

*nhạc thiếu nhi.

Mọi người không chút hảo ý cười vang.

Vương Chi nói hôm nay có tiết mục đặc biệt, bọn họ cuối cùng cũng biết tiết mục đặc biệt hôm nay là gì!

Có vài người cùng lớp với Mạc Sanh, chúng liền kể về sự tình buổi sáng cho những người xung quanh biết......

Vẻ mặt Mạc Sanh vẫn không thay đổi, nói tên bài hát trong tiết âm nhạc sáng nay.

Ngã từ nơi nào xuống em sẽ đứng dậy ngay chỗ đó!

Mạc Sanh lén lút xoa lấy đôi tay khẩn trương của Hàn Điềm, sau đó cầm micro đứng lên, nhắm hai mắt lại......

Trong tích tắc này, tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó giống như nước chảy qua mắt Mạc Sanh.

Mạc Sanh mím môi nhẹ.

Tại sao em phải lo sợ kia chứ? Em chưa bao giờ làm điều gì sai trái, nhưng cả thế giới cứ như đang nhắm vào em....

Một giọng hát thanh nhã từ micro truyền ra......

Bởi vì muốn Mạc Sanh hoàn toàn mất mặt, Lương Quyên ác ý tắt giọng gốc, lại không nghĩ rằng Mạc Sanh lại hát hay như vậy!

Giọng Mạc Sanh trong trẻo như dòng suối tinh khiết, êm như tuyết trắng chưa từng tan trên đỉnh núi cao. Khi lên cao thì hòa thành một đường nét làm lay động lòng người, khi hạ giọng thì tình cảm uyển chuyển mang vài phần triền miên......

Khi bài hát kết thúc, những người có mặt đều lặng đi.

Mạc Sanh nắm chặt tay, xoay người bắt gặp ánh mắt Hàn Điềm.

Đôi mắt Hàn Điềm chứa một chút nước, làm như nhìn Mạc Sanh, lại như là xuyên thấu qua một nơi rất xa Mạc Sanh.....

Bộ rất khó nghe sao?

Mạc Sanh trong lòng có chút hoảng loạn, không tự chủ được cắn chặt môi dưới.

Đối diện ánh mắt Mạc Sanh, Hàn Điềm mới như từ trong mộng tỉnh dậy!

Cô xoa xoa hốc mắt ươn ướt, nhìn Mạc Sanh nặn ra một nụ cười: “Mạc Sanh, hát hay lắm!”

Mạc Sanh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Dáng vẻ của chị thoạt nhìn không giống như đang nói dối, chị ấy thật sự thích giọng hát của mình!

Trong lòng Mạc Sanh nghĩ: Chỉ cần chị thích là được, còn lại những người khác Mạc Sanh đều không thèm để ý.

Sau đó những người còn lại mới phản ứng kịp!

Bọn họ không ngờ Mạc Sanh lại hát hay như vậy, thậm chí còn hay hơn giọng gốc......

Theo bản năng muốn vỗ tay, nhưng mà nhìn sắc mặt của Lương Quyên, những người khác do dự một lúc, cuối cùng cũng không dám vỗ tay.

Mạc Sanh cũng không chờ mong những người này sẽ có phản ứng gì.

Sau khi hát xong, em định ngồi vào góc của mình tiếp tục làm đề, Lương Quyên trầm mặt kéo tay Mạc Sanh lại: “Bài này mày đã luyện tập kĩ càng từ trước rồi đúng không?”

“Có dám hát bài khác không.....”

Mạc Sanh lại một lần nữa chọn bài mà Hàn Điềm thường hát lệch điệu.

Lần này Hàn Điềm không còn bàng hoàng như lần trước, sau đó cô mới nhận ra Mạc Sanh đang hát bài mà cô thường ngâm nga.

Nghĩ đến giọng hát điếc cả tai của mình, so với giọng hát trời ban của Mạc Sanh lúc này, Hàn Điềm cảm thấy dở khóc dở cười!

Đây là tình cảnh thảm hại gì đây!

Mạc Sanh lúc này mới mở mắt ra, vừa lúc thấy được vẻ mặt Hàn Điềm biến hóa, khóe môi không khỏi lộ ra ý cười.

Hiếm thấy thần thái như vậy của chị ấy, cứ y như con nít......

Trong nháy mắt, Mạc Sanh đột nhiên cảm thấy có chút may mắn: May là chỉ có một mình mình có thể nhìn thấy chị ấy lộ ra dáng vẻ này!

Mà nụ cười này của Mạc Sanh cũng bị Vương Chi đang luôn quan sát lọt vào trong mắt.

Nó chưa từng thấy nụ cười như vậy của Mạc Sanh: Trong ấn tượng của nó, Mạc Sanh luôn là dáng vẻ cúi gằm mặt và không hé răng nửa lời, lúc này nó mới biết được hóa ra Mạc Sanh hát hay đến thế, cái đứa mà nó thường gọi là “con ma lem” không ngờ lại có một chất giọng như được Thượng Đế hôn qua vậy.

Cơ mà “con ma lem” này kỳ thật cũng không xấu lắm.....

Vương Chi không nói nên lời cảm giác trong lòng, chỉ cảm thấy lúc này trên người Mạc Sanh như đang sáng lên, làm nó thậm chí không dám nhìn nữa, tim đập thình thịch như trống...

Vương Chi đỏ mặt dẫn đầu vỗ tay.

Có nó dẫn đầu, người xung quanh cũng liên tiếp vỗ tay, vỗ tay còn nhiệt liệt hơn nhiều so với đợt trước!

Mặt Lương Quyên đỏ gay!

Vốn là nó muốn mình hát trước để tiện tham chiếu cho Mạc Sanh hát sau dễ bị mọi người chế giễu......

Ai mà ngờ được giọng hát Mạc Sanh lại dễ nghe như vậy!

So với Mạc Sanh, giọng hát Lương Quyên hoàn toàn biến thành làm nền!

Nhưng cái tuổi này chính là không chịu thua, lúc Mạc Sanh hát hết bài, Lương Quyên liền đoạt lấy micro......

Mọi người nghe Lương Quyên hát, chất giọng còn tính dễ nghe, nhưng cũng chỉ có thể dễ nghe thôi, cũng không có sức mạnh giống như Mạc Sanh ban nãy có thể làm cho cơ thể hay nội tâm đều rung động......

Nhìn biểu cảm bày ra cho có lệ của mọi người, Lương Quyên cắn chặt răng, xanh mặt chọn thêm một bài khác.....

Mạc Sanh ngồi lại nửa giờ sau đó nói Vương Chi biết mình đi.

Ngoài Mạc Sanh dự kiến, Vương Chi cũng không có làm khó dễ em, tầm mắt Vương Chi vẫn luôn dừng trên Lương Quyên đang hát, cho đến khi Mạc Sanh đẩy cửa phòng ra, Vương Chi mới phức tạp nhìn bóng dáng Mạc Sanh một cái.

Đúng là gặp ma! Sao nó lại cảm thấy Mạc Sanh xinh đẹp kia chứ......

Tất cả đều lọt vào tầm mắt Lương Quyên.

Sau khi Mạc Sanh rời đi không lâu, Lương Quyên liền ngồi kế bên Vương Chi, hai người thân thân mật mật nói một hồi, Lương Quyên mới cầm lấy điện thoại Vương Chi chơi......

Thừa dịp Vương Chi lên hát, Lương Quyên nhanh chóng mở album ảnh trong máy Vương Chi gửi QQ cho mình, sau đó xóa nhật ký đi.....



Mạc Sanh không biết chuyện gì xảy ra sau khi mình rời đi.

Em mang theo Hàn Điềm rời khỏi KTV.

Lúc này ngõ nhỏ bên cạnh KTV náo nhiệt hẳn lên, các loại tiểu thương bày biện sạp hàng, náo nhiệt nhân gian pháo hoa. Mạc Sanh nghe Hàn Điềm ở bên cạnh nhắc mãi câu: “Mạc Sanh, mau mua món gì đó tự đãi cho no bụng đi”, em lén lút nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Điềm cảm thấy trách nhiệm thật nặng nề.

Nếu lúc trước cô không phát hiện Mạc Sanh có một giọng hát hay thì không sao, nhưng bây giờ đã phát hiện Mạc Sanh có thiên phú rồi, không tăng thêm bồi dưỡng thì Hàn Điềm cảm thấy cô quả thực phí phạm của trời!

“Mạc Sanh, em thích ca hát không?”

“Mạc Sanh, em yên tâm, chờ có tiền chị nhất định đưa em đi học nhạc......”

“Mạc Sanh, em hát hay lắm luôn...”

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hàn Điềm, Mạc Sanh mua hai cái bánh bao.

Vừa ăn bánh bao, em vừa đi trên con đường ngày càng vắng lặng.

Nhà nào cũng sáng đèn, lâu lâu lại tỏa ra mùi thơm của thức ăn.

Con trai bà Lục A Cường ngồi ở ngoài cửa khóc rưng rức: Ba mẹ cậu nhóc cãi nhau ly hôn đã lâu, có lẽ là sợ lại bị ông Lục vũ phu đánh, bà Lục mấy ngày này không biết chạy tới nơi nào......

Dù cho A Cường không còn kiêu ngạo ương ngạnh như trước, nhưng Mạc Sanh vẫn vòng qua nhà bọn họ.

Trước kia, bảy tám giờ tối là thời điểm Mạc Sanh ghét nhất.

Thời gian này, tựa hồ người người từng nhà đều đoàn tụ, xem có vẻ như Mạc Sanh một mình lẻ loi càng thêm cô đơn.

Nhưng mà lúc này Mạc Sanh lại cảm thấy trong lòng vô cùng viên mãn.

Ở phía sau cách em không xa, đang có một người giống như người thân của em trong thế giới này, đang cẩn thận lên kế hoạch tương lai cho em...



Bởi vì luận văn hôm nay chưa viết xong, hai người hẹn nhau chiều hôm sau lại đến net viết tiếp, nhưng Mạc Sanh không nghĩ rằng tan học ngày hôm sau lại bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại.

Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mạc Sanh, có người báo sau khi tan học em đến tiệm net chơi game......”

Mạc Sanh nheo mắt!

Giáo viên chủ nhiệm nói về những tác hại của tiệm net cho Mạc Sanh một hồi lâu...

Dưới sự hướng dẫn của Hàn Điềm: Mạc Sanh cũng không nói lời nào, cúi đầu không ngừng nhận sai.

Nhìn thấy thái độ nhận sai của Mạc Sanh thoạt nhìn có vẻ khá tốt, giáo viên chủ nhiệm cũng không nói gì nữa, chỉ là dặn dò Mạc Sanh đã gần đến kì thi giữa kỳ, nhấn mạnh Mạc Sanh phải chú ý thành tích.

Bởi vì hiện giờ đang là trung tâm chú ý, sợ lần sau đến net bị giáo viên chủ nhiệm bắt được, một tuần sau đó Mạc Sanh đều thành thành thật thật đến học kèm cho Vương Chi.....

Cũng không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian này Vương Chi có chút không dám đối diện với ánh mắt của Mạc Sanh. Mạc Sanh nhận ra thái độ Vương Chi, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Một tuần sau nữa, Hàn Điềm lại lần nữa cùng Mạc Sanh đến tiệm net.

Hàn Điềm đăng nhập Email, phát hiện hai trong số ba văn kiện mà cô gửi trước đó đã có phản hồi.

Email nói văn kiện của Hàn Điềm có thể được xuất bản, miễn là sửa lại một số từ ngữ, hơn nữa còn đính kèm tiền nhuận bút.

Mạc Sanh nhìn một phần trong Email ghi “1200”, em liền nhỏ giọng mở miệng: “Là 1200 tệ một bài sao? Giá cao dữ vậy....”

“Chị lợi hại quá đi!” Mạc Sanh phải làm việc hai tháng mới có thể tích góp nhiều tiền như vậy.

“Mạc Sanh, em nhìn kỹ đơn vị lại xem,“ Hàn Điềm nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Sanh, cuối cùng buồn cười nhướng mày lên: “Là đô la!”

“Hai bài luận văn của chúng ta kiếm được hơn một vạn tệ!”

“Tiểu Mạc Sanh, em có muốn xem thử hay không?”

===

Editor: Đã lâu không gặp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.