“Chuyện này...”
Phan Lộ Lộ run rẩy cầm tờ giấy xét nghiệm, cô... đang mang thai. Và đứa trẻ này đã được 3 tháng dựng dục trong bụng của cô.
“...”
Giao dịch của Đặng Hiểu Văn.
Hắn đưa cho Phan Lộ Lộ tài liệu bí mật về Du Lãng Tuân, còn cô phải làm tình với hắn. Đối với cái thân thể đã qua đêm với những nam chính khác, Phan Lộ Lộ cũng chẳng thèm bận tâm tới danh dự hay trinh tiết nữa.
Nhận ra Du Lãng Tuân đã có một người yêu khác và còn đang nuôi con, mặc dù họ đã chia tay và chưa kết hôn gì, nhưng Phan Lộ Lộ vẫn cảm thấy bản thân như kẻ quấy rối vậy.
Phải chăng nếu cô không đi tới thế giới này, Du Lãng Tuân và cô gái đó sẽ hàn gắn lại?
Phải chăng nếu cô không đi tới thế giới này, cô sẽ không bị ràng buộc với bất kỳ ai?
Cảm xúc của Phan Lộ Lộ lúc này đối với Du Lãng Tuân chỉ có thất vọng, cũng là tự trách bản thân.
Cô đã coi thế giới này là tiểu thuyết, là một cuộc dạo chơi tình cờ.
Sống trong thân xác người khác, cướp đi gia đình bạn bè của họ, nó khiến cô tựa như ác ma đang giao kèo với con người.
Phan Lộ Lộ đã rất nhiều lần có ý định tự sát, nhưng không biết có một sức mạnh vô hình níu giữ cô lại.
Thế là Phan Lộ Lộ đã trải qua ba tháng trong sự dày vò lựa chọn sự sống và cái chết.
Cho tới ngày hôm nay, khi biết bản thân mang thai, Phan Lộ Lộ một chút cũng không dám nghĩ tới chuyện tự sát.
Điều đó chẳng khác nào cô ra tay giết chết đứa trẻ trong bụng mình.
“Thôi thì... tới đâu hay tới đó vậy.”
...
“Cô gái, sao cô lại thay đổi quyết định? Chẳng phải cô nói kẻ thế thân đó chết đi mới là sự trả thù tàn nhẫn nhất dành cho bọn họ sao?”
Phan Lộ Lộ chân chính tâm tình mê mang, sau đó lại bật cười lắc đầu “Tôi nghĩ lại rồi, tình yêu không phải tất cả.”
“Tôi chưa từng có con, cũng không hiểu cảm giác làm mẹ như thế nào. Nhưng đứa trẻ mà kẻ thế thân đang mang thai là máu mủ của tôi. Nó thật đáng thương, nó giống như một nhân vật phụ phó mặc cho số phận dựa trên quyết định của kẻ thế thân. Tôi không muốn nó chết đi khi chưa được hưởng thụ bất kỳ điều gì trên thế giới này. Cuộc đời của tôi dù phút cuối thật đau khổ, nhưng ít ra tôi đã có ba mẹ yêu thương và chiều chuộng hết mực.” Phan Lộ Lộ khẽ nhếch môi “Tôi tự hỏi khi đứa trẻ này được sinh ra, đám người đó sẽ cung phụng cục cưng thành tiểu tổ tông, hay sẽ mang hết những thứ tốt đẹp nhất dành cho đứa bé.”
Thứ duy nhất khiến cô thay đổi chính là đứa bé này, thứ duy nhất khiến kẻ thế thân bị níu giữ cũng là đứa trẻ này.
Tử thần không thể hiểu suy nghĩ của nhân loại, nhưng rốt cuộc cũng tôn trọng quyết định của cô.
...
“Con... con vừa nói cái gì?” Phan phu nhân lắp bắp hỏi.
“Xin lỗi ba mẹ... con mang thai rồi, con đã ngủ với quá nhiều người đàn ông nên không biết ba đứa trẻ là ai.” Phan Lộ Lộ nửa thật nửa giả trả lời, đương nhiên cô tuyệt đối sẽ không nói cái tên Đặng Hiểu Văn ra, kiểu gì hắn ta cũng sẽ muốn nhận trách nhiệm và đòi kết hôn với cô.
Đâu ra dễ ăn như vậy?
“Aizz, đừng buồn con gái, chuyện đó không quan trọng. Ba mẹ sẵn sàng nuôi con và cháu ngoại suốt đời không lo toan, chỉ là đừng buông thả bản thân quá mức, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Phan phu nhân thở dài, một phần cũng do lỗi của bà khi nuông chiều buông thả con gái quá mức, nhưng chuyện này vẫn trong phạm vi tiếp nhận của bà. Ngược lại là một chuyện tốt khi bà sắp có một đứa cháu ngoại để trông nom.
“Không phải con của con với thằng Du Lãng Tuân sao?” Phan Cảnh Liêm nghi ngờ việc do bọn họ phản đối chuyện đính hôn nên hai đứa này đã sắp đặt rồi làm chuyện này, có thai trước cưới sau.
“Không, ba hiểu lầm rồi.” Phan Lộ Lộ mỉm cười lắc đầu “Con đang tính chia tay với Du Lãng Tuân, chỉ là không biết mở lời thế nào.”
“A, đơn giản thôi. Cứ nói con có chửa với người khác, nếu Du Lãng Tuân vẫn dũng cảm theo đuổi một bà mẹ đơn thân, vậy mẹ vẫn cho hắn một phiếu làm con rể, nếu không thì mặc kệ, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt.” Hoàng Bảo Lan thoải mái trả lời.
“...” Phan Lộ Lộ bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ bản thân không phải con gái của ba ba, Phan phu nhân rất có tố chất làm nữ đế thời hiện đại a.
A, nghĩ lại thì hậu cung giai lệ ba ngàn tuy cô không có nhưng tính sơ ra cô cũng có 7 người chứ ít gì...
•
•
Năm năm sau.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một cậu bé đang cầm chiếc đàn ghita nhỏ vui vẻ đi từ lớp học thêm trở về.
Vì hôm nay được nghỉ sớm, cậu nhóc quyết định không chờ tài xế hay gọi điện cho mẹ mà muốn tự đi bộ về nhà.
Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu, Phan Nhật Minh, cậu được mẹ mình đặt tên như vậy vì mẹ cậu nói rằng cậu chính là ánh mặt trời bình minh trong lòng mẹ, không có ai có thể quan trọng bằng cậu.
Nhật Minh cũng không buồn về việc bản thân không có ba ba, vì cậu được sự yêu thương của mọi người bên cạnh, không hề cảm thấy cô đơn hay lẻ loi.
Thật ra Phan Nhật Minh đã biết ba mình là ai, cậu biết ông ấy đã lấy trộm tóc cậu để xét nghiệm ADN, thậm chí ông ấy cũng đã nói chuyện với bà ngoại, ông ngoại, nhưng cậu không hiểu tại sao ông ấy lại không công khai sự thật và tiếp tục im lặng đứng một bên chiếu cố cho mẹ và Nhật Minh.
Người lớn thật khó hiểu a!
Mẹ cậu được rất nhiều ông chú theo đuổi, nhưng Nhật Minh biết mẹ rất hay cáu giận và xua đuổi những người đó và cực kỳ không thích sự yêu mến này.
Có lần Nhật Minh hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không thích mấy chú đó? Họ cũng rất tốt mà?”
“Tiểu Minh, con muốn ba sao?” mẹ Nhật Minh nghiêm túc hỏi.
“Không, con không muốn. Nhưng nếu để mẹ được hạnh phúc thì con sẵn sàng chia sẻ mẹ một tí cho người ba tương lai.” Nhật Minh chững chạc nói.
“Haha, cảm ơn con. Nhưng mẹ bây giờ đã hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần có Tiểu Minh bên cạnh.” Phan Lộ Lộ xoa đầu Nhật Minh vui vẻ nói.
“Mẹ ơi, liệu sau này con có được nhiều con trai theo đuổi giống như mẹ không?” Phan Nhật Minh tò mò hỏi, vì cậu có ước mơ làm ca sĩ giống như mẹ, nên cậu cũng muốn có nhiều người theo đuổi như vậy.
“Phụt!” Phan Lộ Lộ hiểu rằng con trai mình đang muốn nói gì, nhưng lời vừa rồi... thật sự rất dễ hiểu lầm “Được bạn trai theo đuổi cũng có thể... nhưng con cũng xem thử vài bạn gái theo đuổi xem thế nào.”
“Dạ vâng!” Phan Nhật Minh cái hiểu cái không ngoan ngoãn gật đầu.
“Đàn ghita này mẹ chưa thấy bao giờ, con lấy đâu ra vậy?” Phan Lộ Lộ nghi ngờ hỏi.
“Là chú Bạo Lăng Đằng cho con ạ, chú nói bữa nào rảnh sẽ sang nhà chúng ta nghe con tập đánh ghita đó.” Phan Nhật Minh thành thật trả lời.
“...” có quá nhiều tên dụ dỗ con trai cưng phải làm thế nào?
“Mẹ ơi, cho chú ấy sang nhà mình chơi được không? A, con cũng muốn nghe chú Đặng Hiểu Văn đánh ghita nữa, bữa trước con coi trên tivi nhìn chú ấy đánh hay quá!”
“Được rồi, chiều con đó!” Phan Lộ Lộ bất đắc dĩ nở nụ cười.
Suy cho cùng, cô cũng không chán ghét kết thúc như vậy.
P/s: nghe nói mọi người không thích cái kết kia nên viết thêm OwO.