Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 26: Chương 26: Cắn Cắn Cắn




Tôi trố mắt nhìn cái gương mặt hầm hầm tỏa sát khí nồng nặc như muốn tương vào bản mặt dày của tên Tường Anh đang đứng trước mặt tôi của Vũ. Hắn đứng đó nghe lén bao lâu rồi thế?

-Bà đứng im cho tôi trong vòng ba giây! Cấm leo lên lưng hắn!–Hắn đột nhiên nghiến răng gào lên rồi co chân bắn tốc độ đến chỗ tôi như chiếc xe mất phanh. Và chiếc xe đó đã a lô xô vào tên Tường Anh đang đứng gần bức tường khiến cho tên nạn nhân tội nghiệp có một cú hôn tường tuyệt đẹp. Tôi không nhịn được mà cười rú lên như phải gió. Tường Anh sau một phút trấn tĩnh, cậu ta mới từ từ nhổm dậy khỏi bức tường, hất hất mái tóc đã rối của mình, phủi phủi áo rồi túm lấy cổ áo Vũ nghiến răng:

-Thằng kia, mày có biết mái tóc là sinh mạng của tao không hả?

Tôi trố mắt phụt một cái trước câu nói của hắn. Nghe thế là đủ biết tên Triệu Tường Anh đó điệu đà đến cỡ nào. Vũ hất mặt lên:

-Anh định lợi dụng sàm sỡ bạn gái tôi chứ gì? Đau chân thì dìu đi là hơi bị “động chạm” rồi. Còn đòi bế nữa. May mà tôi biết.

-Bạn gái tôi thì tôi làm gì là việc của tôi.

-Đó là anh tự nhận cô ấy là bạn gái anh đấy chứ? Cô ấy có thừa nhận đâu?

Cứ thế, hai tên này đốp chát nhau như chó với mèo. Cuối cùng lại túm cổ áo nhau giằng qua giằng lại. Thể loại gì thế này? Nhức mắt thật, giang hồ không ra giang hồ, trẻ con không ra trẻ con. Cứ nghiến răng kêu “gừ gừ” rồi túm cổ áo nhau mà lôi khiến tôi không thể hiểu nổi cái thể loại thập cẩm gì nữa. Chấm dứt màn túm cổ nhau là Tường Anh đẩy Vũ một phát ra phía sau. Vũ cũng không vừa, đẩy Tường Anh một cái. Tên Tường Anh đi lùi vài bước rồi cái vai của hắn vô duyên va vào tôi. Khiến tôi_Mọt đứa đang bị què chân_ Không thể trụ nổi, thế là.

Ùm!

“Ùm!”. Thế đấy, là “ùm” chứ không phải là “rầm” vì bạn biết không? Tôi đã ngã trúng ngay một vũng nước rộng trên nền đất. Chủ nhân của cái vũng nước vô duyên kia không ai khác chính là đám học sinh tầng ba lười biếng nên hắt nước lau bảng xuống để đỡ tốn công bưng xuống bưng lên. Đó chính là lí do tại sao trên khoảnh sân rộng này xuất hiện một cái vũng nước nhân tạo vô cùng có duyên dù trời không mưa. Và tôi, cái nạn nhân xấu số của hai tên thần tượng đang chấp nhất nhau này cùng toàn thể khối 12 chết tiệt, đã hưởng hết số nước đó.

-Linh!

Vũ và Tường Anh quay lại nhìn tôi. Cả hai người đó chạy đến gần tôi giọng hối lỗi:

-Linh, bà có sao không?

-Linh, em không sao chứ?

Tôi không đáp, nghiến chặt răng. Rồi từ từ ngước đầu lên, răng nghiến vào nhau thành tiếng ken két:

-Biến ngay cho bà.

***

-Thật là. Sao bất cẩn đến thế?

Giọng nói trầm trầm vang lên. Tôi nhăn mặt rít lên tiếng đau đớn, giơ cẳng đạp vào Vũ một phát không thương tiếc.

-Đau! Ông đang định bẻ cong luôn cái chân tôi đấy à?

Vũ xoa xoa đầu nhìn tôi bật cười.

Sau cái giọng đanh thép sắc lệnh lúc nãy, Tường Anh đã lủi đi mất. Chỉ còn lại Vũ là chịu đứng lại hứng đạn của tôi. Tổng cộng là một cú đấm và một cái cắn vào má. Lí do tôi cắn vào má cậu ta chỉ vì lúc đó đấm cậu ta xong, cái mặt cậu ta khẽ nhíu lại, mái tóc cậu ta tung lên trông dễ thương quá, nên lỡ nghịch dại. Thế mà cậu ta còn ra vẻ thích..được cắn nữa nữa chứ. Sau khi cắn xong, tôi mới ngoan ngoãn cho cậu ta vác đến phòng y tế. Vừa quẳng được tôi xuống giường, cậu ta đã tudm lấy cái chân tôi mà bẻ khiến tôi đau muốn gào lên.

-Đạp được tức là đã bớt đau rồi.

Vũ bật cười rồi đứng lên nhìn tôi, đầu hơi cúi khiến cho những lọn tóc đạp phủ xuống, dễ thương đến mức..muốn cắn cho phát nữa. Ôi trời, không phải là tôi bị Huy cắn xong nên bị nhiễm luôn cái bệnh dại của cậu ta đấy chứ? Sao tôi cứ có cái suy nghĩ như con Ke nhà tôi thế nhỉ? (Chú thích: Con Ke là con chó cái xinh đẹp nhà tôi). Vũ khẽ đưa tay lên chỉ vào má mình:

-Bà cắn đau thật đấy. Thật không ngờ bà lại thích tôi đến thế?

-Hớ?-Tôi nhíu mày –Tôi thích ông khi nào? Tôi đâu có ngu.

Vũ cúi xuống thêm chút nữa:

-Rõ ràng là bà thích tôi đến thế còn gì? Đây này, bà cắn tôi. Người ta nói con gái chỉ thích cắn người con trai mà cô ấy thích. Và cắn, cũng là một cách bày tỏ tình yêu của mình với người mà mình thích, một cách để đánh dấu chủ quyền người đó thuộc về mình. Bà đã cắn tôi mà bà còn chối à?

Tôi trố mắt nhìn hắn. Rõ rành lúc đó vì giận quá, mà vì thấy dễ thương nên mới cắn thế thôi chứ tôi thích cậu ta bao giờ. Tôi nhìn Vũ, miệng giật giật vài cái, rồi kéo cậu ta lại, nói nhỏ:

-Ông xem có ai ngu mà đi thích đứa ghét mình suốt mười một năm trời không?

Vũ nhìn tôi. Khóe miệng cậu ta nâng lên thành một nụ cười đẹp đến lặng người, cậu ta dịu dàng nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng nói:

-Có tôi, bà quên rồi sao?

Điện giật! Tôi rõ ràng ngồi xa ổ điện mà, tại sao tôi lại thấy điện chạy xẹt xẹt qua người mình nhỉ? Trong khi tôi chưa biết nên hất tay Vũ ra một cách bạo lực hay là nên đấm một phát vào khuôn mặt đểu giả của hắn thì Vũ đã chồm người về phía tôi một cách nhanh chóng khiến tôi bất ngờ. Rồi cậu ta cắn vào má tôi một cái. Tôi há hốc mồm im như pho tượng. Không khí chợt lắng xuống. Cậu ta cắn tôi như nhẹ nhàng, không đau đớn gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chạm vào má mình thật nhẹ. Vũ giữ nguyên tình trạng đó trong vài phút. Không biết bao lâu sau đó, tôi mới lấy lại được bản tính của mình. Thụi vào bụng của cậu ta một cái cậu ta mới chịu rời đi.

-Ông dám làm thế một lần nữa thì “răng ơi chờ hàm đi với luôn”!

Tôi gầm ghè ra lệnh. Vũ ôm bụng cười lên thành tiếng đầy sảng khoái:

-Hahaha. Ăn miếng trả miếng. Bà cắn tôi đau thế còn gì? Tôi trả lại bà thôi.

Vũ tiếp tục cười ngất. Tôi đứng dậy để bước về lớp, vừa ra đến cửa thì tiếng Vũ đã cất lên:

-Lúc đó, tôi đã kiềm chế lắm để không cắn thật mạnh đấy. Vì khi ấy, trông bà dễ thương đến chết đi được.

Tôi quay lại, có ánh mắt Vũ nhìn tôi thật nhẹ. Tôi thay vì đi thì lại đứng đó nhìn thờ thẫn vào gương mặt dịu dàng của cậu ta. Đến khi về đến lớp, thả cái cặp xuống bàn, tôi quay ra phía sau nhìn Huy nói:

-Do ngày đó ông cắn tôi mà bây giờ tôi bị nhiễm luôn cái bệnh dại của ông rồi đấy.

***

Tường Anh bước về cuối dãy hành lang, trường đã tan học. Có ai đó đang tíu tít bước bên cạnh cậu bạn của mình. Rõ ràng cậu và cô gái đó chưa hề trải qua bất kì những khó khăn nào để có thể nói gọi là có thứ tình cảm khó hiểu bộc phát. Nhưng tại sao đôi mắt cậu bây giờ vô thức nhìn theo cô gái đó cho đến khi cô biến mất sau cổng trường.

Tình yêu à? Nó đơn giản lắm. Chỉ cần có chút rung cảm trước ai đó thôi, thế là rất tự nhiên, tình cảm đó lớn dần cùng tên gọi lạ lẫm: Yêu. Yêu từ từ, yêu trong thầm lặng, trong vô thức mà đôi khi chính mình còn không biết điều đó. Ừ, yêu đơn giản lắm, nhưng cũng khó dứt bỏ lắm. Yêu đôi khi chỉ là cuộc hội ngộ tình cờ. Để rồi hồn lỡ sa vào đôi mắt ai đó, tim lạc nhịp vì ánh mắt ai đó, thế là yêu.

Tường Anh quay bước đi.

-A!

Một tiếng kêu vang lên, Tường Anh quay lại. Một cuốn sách rơi xuống đất từ tầng hai, học sinh nào đó đã vô tình làm rơi nó, chỉ biết vươn ra những ngón tay như muốn níu lấy nhưng không kịp. Những tờ giấy lật soàn soạt rồi rơi xuống nền đất đến trang đầu tiên của cuốn sách. Tường Anh nghiêng người nhìn, và đó là dòng chữ:

“My heart stops when you look at me”

“Trái tim tôi ngừng đập khi bạn nhìn vào tôi.”

***

-Linh.-Tiếng Huy vang lên- Lúc nãy, vì sao cậu bảo cậu bị nhiễm bệnh dại?

Tôi nuốt vội cục kem trong miệng, vội vàng nói:

-Ngày trước ông cắn tôi một phát làm tôi bị nhiễm bệnh dại của ông chứ còn gì nữa. Lúc nãy đột nhiên tôi nhìn Vũ mà chỉ muốn cắn vào má cậu ta thôi.

Tôi lại ngoạm lấy cây kem trên tay. Huy đang bước đi thì chợt dừng lại.

Tôi quay lại nhìn Huy. Cái gì thế?

-Vậy, bà đã cắn cậu ta chưa?

-Rồi. Vì lúc đó đang giận, mà cậu ta dễ thương quá nên cắn luôn. Suýt cắn lần thứ hai rồi.

Tôi bực bội nhớ lại lúc nãy. Huy trầm đi.

-Mà cậu ta cũng cắn tôi lại một miếng bên má còn gì! Thật là!

Tôi kêu lên rồi quay bước định đi tiếp thì Huy đã vọt lên trước nhéo lấy hai cái má tôi:

-Sao bà lại cắn má hắn mà không phải má tôi? Hả? Sao bà dám để hắn cắn má bà??? Tôi đã đánh dấu chủ quyền rồi mà!!!

Hắn đột nhiên gào lên, hai tay hắn như muốn lôi cho hai cái má tôi lìa khỏi khuôn mặt tội nghiệp của tôi khiến tôi muốn la cũng không được. Hắn nổi điên à??

-Au… ên iên ày…! ả à a!!! ( Đau! Tên điên này! Thả bà ra!)

Nhưng tên này mặt dày như cái bánh đúc. Tôi càng la hắn càng kéo má tôi mạnh hơn, tôi chưa kịp kêu thì hắn đã la oai oái.

-Hả??? Bà nói đi! Bà nói đi!!!! Sao bà có thể???

Tên điên này! Mày thả bà ra bà mới nói được chứ??? (Gào)

-Hức…..

Tôi bắt đầu ứa nước mắt vì uất ức. Cậu ta bị điên à? Lúc này, Huy mới dừng lại. Bàn tay từ từ nới lỏng ra. Tôi ôm lấy má mình, đau nhức.

-Linh.. xin lỗi.. Chỉ vì…

Tôi ngước lên, nghiến răng:

-Đồ dịch cúm gia cầm.

-Hử?

-Đồ dịch cúm gia cầm! Sốt rét bại não! Cậu muốn tôi tối ăn cơm không được chứ gì đồ ác bá!!!

Vừa nói tôi vừa đấm tới tấp khiến cậu ta vừa hoảng vừa lấy tay che đầu.

-Xin lỗi! Xin lỗi mà!

-Chết đi! Chết đi!- Tôi gào lên đập liên tù tì. Huy giả vờ trưng ra vẻ mặt hối lỗi nhưng không thể qua mắt tôi. Qủa nhiên, sau một vài phút chịu trận hứng đạn, Huy đã đưa hai tay ra kìm lấy tay tôi. Tay tối nằm cứng ngắc trong tay cậu ấy. Tôi nghiến răng:

-Bây giờ mày muốn gì ở bà nữa?

-Cắn tôi một cái đi.

Hể?

.

.

Im ắng. Im ắng và im ắng.

-Ông có vấn đề về thần kinh không?-Cuối cùng tôi cũng bật được tiếng.

-Tức là không chứ gì? -Mặt Huy xám lại.

-Chứ còn gì nữa! Tôi không bệnh hoạn như cậu!

-Thế thì tôi sẽ cắn bà!

Goát… tờ…????

-Khoan đã đồ điên!-Tôi la lên giãy dụa nhưng hai tay cậu ta khóa chặt không làm gì được. Cậu ta khống chế tôi đến cùng. Cuối cùng, không chịu được, tôi mới bật tiếng gào lên:

-Tại sao ông cứ phải quan trọng thái quá những thứ đó lên như thế chứ???

Huy chợt dừng lại. Đôi mắt cậu ta mở to nhìn tôi. Không khí chợt lặng đi. Chỉ thấy làn tóc cậu ta khẽ xao động một chút, phủ nhẹ lên đôi mày thanh tú đang nhìn tôi. Lúc này trông cậu ta..hơi bị đẹp. Trời ơi! Từ khi nào tôi bị bệnh mám trai thế này? Lúc này rồi mà còn đẹp với xấu. Trong khi đầu tôi đấu tranh dữ dội thì Huy nhẹ nhàng thả tay tôi ra. Rồi nắm nhẹ lấy bàn tay tôi, giọng trầm ấm lại vang lên đến rõ:

-Ghen.

-Hở?

Tôi mở to mắt nhìn cậu ta.

-Linh, bà thích tôi không?

-Không! Chắc chắn là không! Đừng có đùa tôi kiểu đó, tôi không bị lừa đâu!

Tôi rùng mình thụt ra phía sau lắc đầu nguầy nguậy. Huy bật lên tiếng cười rồi vò nhẹ mái tóc của mình, nhìn sang tôi, đôi mắt cậu ấy sang lên thật đẹp:

-Thế thì tôi lỗ vốn nặng rồi. Vì tôi thích bà rất nhiều, đến điên luôn được ấy. Phải làm sao đây?

Tôi cứng đờ nhìn cậu ta. Huy nhẹ nhàng gạt đi mớ tóc vương trên trán tôi qua. Có chút gì đó như cánh hoa thả xuống mặt nước nghe thật nhẹ.

-Chém gió! Sến súa nổi cả da gà.

Tôi chợt rùng mình co người lại. Đàn quạ bay vòng vòng trên đầu tôi kêu quang quác phụ họa.

-Thật là! Linh! Sao lúc nào bà cũng phá cái bầu không khí lãng mạn thế hả?-Huy gào lên uất ức.

-Khỉ gió! Lãng mạn cái shit! Về nhanh cho rồi ông ơi!

Tôi đạp một phát vào chân Huy như muốn thức tỉnh cậu ta khỏi cơn mơ màng rồi hầm hập bỏ đi trước. Huy chạy phía sau và lúc đó, có gì đó đáp vào lòng tôi thật khẽ.

***

Tối đến, có một chiếc máy bay từ dưới phóng lên lọt qua cửa sổ phòng tôi. Tôi hơi bất ngờ, nghiêng đầu mở ra xem. Một dòng chữ viết tay của con trai viết trên mảnh giấy: “My heart stops when you look at me.” Tôi đứng dậy luôn người ra cửa sổ xem, nhưng chỉ có tiếng bước chân chạy gấp gáp. Ai đã gửi cho tôi chiếc máy bay này? Với trình độ mù Anh siêu đẳng cấp của mình, tôi kẹp chiếc máy bay vào sách.

-Cái gì thế?

Khánh đang ngồi đọc sách cạnh góc tường ngước lên nhìn tôi.

-Không có gì. –Tôi nhìn chiếc máy bay, rồi lại nhìn sang Khánh –Dòng chữ này, có nghĩa là gì?

Khánh nhìn dòng chữ trên máy bay, rồi lại nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng:

-Là cảm giác của tôi khi nhìn vào bà đấy.

“Trái tim tôi ngừng lại khi bạn nhìn vào tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.