Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 19: Chương 19: Chủ Quyền




-Tôi đã bảo là không có vui đâu nhé...

Đúng là bây giờ tôi mới được chiêm ngưỡng cái bộ mặt dày hơn bê tông cốt thép của cậu ta. Tôi hoảng hốt nhắm tịt mắt lại. Nhưng rồi đột nhiên cậu ta ngưng ngay hành động đó lại, tôi cắn môi hé mắt lấm lét nhìn. Cậu ta chăm chú nhìn tôi, cái nhìn khiến cho tôi bất giác rùng mình, người chỉ muốn rụt lại. Ánh mắt cậu ta chân thành đến kì lạ. Tôi nhìn sững vào đôi mắt ấy, có cảm giác như bị cậu ta thôi miên. Nhưng may sao lúc ấy đầu óc tôi thoát cơn mụ mị, tôi thu ánh mắt của mình lại tránh đi cái nhìn của cậu ta. Nghiến răng ken két:

-Cậu đừng đùa kiểu đó được không? Tôi đã bảo là không có vui đâu nhé...

-Nhưng tôi thích thế thì phải làm sao đây?

Cậu ta nhướn mắt nhìn tôi. Cái kiểu lý sự cùn gì đây. Tình thế nguy hiểm thật. Tôi đã bị cậu ta cưỡng hôn một lần rồi, không thể có lần thứ hai được. Tôi trừng mắt đe dọa nhìn cậu ta.

Huy nghiêng đầu nhìn tôi, hình như cậu ta quyết tâm quyến rũ tôi cho bằng đượcthì phải. Cậu ta cố chấp cúi sát lại. Tôi giật mình đưa tay lên bịt miệng cậu ta. Huy khẽ mỉm cười rồi…

"Tách!"

Cậu ta đưa tay lên búng một phát vào trán tôi đau điếng. Tôi ôm đầu kêu lên:

-Đồ con bò! Đau lắm có biết không hả??

Tôi cau có kêu lên. Huy nhìn tôi, khóe miệng cậu ta chợt nhếch lên đầy đểu cáng.

-Có cần tôi liếm giúp bà không? Đảm bảo sẽ hết đau ngay.

Tôi cứng họng nhìn cậu ta. Bụng thầm nguyền rủa ông bạn trời đánh này

Huy nhẹ nhàng bước đến bàn học chỗ tôi, tay cầm cuốn sách lên, rồi bất chợt, giọng của cậu ta vang lên, trầm và ấm áp đến lạ.

-Đừng có tránh né tôi như thế, tôi không thích... Bà không thể cư xử bình thường như lúc trước được hay sao? Cưd thế này, làm sao tôi dám tiếp tục thích bà được cơ chứ?

Có một chút sững sờ trước lời nói của Huy. Nhưng Huy ơi, làm sao tôi có thể bình thường được đây khi chuyện động trời lủng đất đó đã xảy ra. Nhìn vào mắt cậu tôi còn không dám nữa là….

Một khoảng im lặng ập đến…

***

Thật là ức chế quá mà!

Ngồi học mà cậu ta cứ ngồi sát rạt vào tôi. Cọng tóc của cậu ta cứ liên tục chĩa vào má tôi làm nó ngứa chết đi được. Tôi gãi má, cau có lùi sang một bên. Cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách lấm nhẩm đọc tỏ vẻ không quan tâm gì mấy. Thế mà người cậu ta thì cứ nhích dần sát tôi mới lạ. Tôi nghiến răng nhìn cậu ta. Nhưng Huy vẫn tỏ vẻ ta đây không làm gì sai trái làm tôi chỉ muốn lật bàn gào lên.

Nếu là trước đây thì tôi chả để ý thế này đâu. Có khi còn chúi mũi mà ngồi sát hơn nữa ấy. Tại sao hồi đó tôi có thể nhởn nhơ đến mức tự nhiên hơn ruồi với cậu ta vậy?

Ôi thôi xong…

Chúng tôi còn uống chung chai nước. Chém chung cây kẹo nữa chứ… Nghĩ lại chỉ muốn tìm đường mà độn thổ cho nhanh!

Đã thế, cậu ta vốn làm trong nhà kịch quận. Không tiếng gì nhiều như tên thần tượng Tường Anh, nhưng cũng đủ trở thành thần tượng trong trường. Cậu ta trở thành thần tượng trường học không đơn giản chỉ có thế, mà còn là vì đẹp trai, học giỏi. Thế là suốt thời cấp II, tôi toàn lén trộm ảnh cậu ta đem bán cho lũ con gái cùng lớp. Nghĩ lại chỉ muốn hoác mồm cười.

Tôi đứng dậy, xách vở ngồi sang phía đối diện.

-Gì thế?-Huy nhíu mày?

-Tôi ngồi bên này!

Tôi chỉ xuống chỗ bàn đối diện mặt Huy. Huy sau vài giây khó hiểu, rồi cũng gục đầu mỉm cười ẩn ý. Tiếp tục dán mắt vào cuốn vở trên bàn. Khoảng cách an toàn! Nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì lại phải méo mặt khóc không được mà hét không xong. Cái bàn của tôi dài bề ngang mà hẹp bề dọc. Thế nên mỗi khi tôi và Huy cúi xuống cuốn sách nghe Huy giảng thì đầu tôi lại cụng cái “cốp” đau điếng vào đầu Huy. Những lúc thế tôi ôm đầu cau có thì đáp lại tôi là nụ cười nhếch nhẹ của Huy. Ông trời không muốn cho tôi chỗ nương thân hay sao???

Trong cái tình thế tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến không xong. Thì đột nhiên cửa bật mở. Người chưa thấy mà cái giọng đã đập vào tai:

-Linh, tôi đến kèm bà đây!

Có một luồn điện chạy dọc sống lưng giật tôi tê liệt. Nhưng may sao, người bước vào là Vũ chứ không phải là Khánh. Vũ trên tay xoay xoay ngòi bút bước vào. Ngay lập tức mắt cậu ta đanh lại khi thấy Huy đưa tay lên chào thân thiện. Trông Huy thánh thiện y như thiên sứ. Hết chỗ để hiểu bọn con trai.

Vũ ngồi phịt xuống cạnh tôi. Cầm cuốn vở lên nhìn:

-Học gì thế này? Truyện Kiều à?

Tôi không đáp. Cả chữ Truyện Kiều to đùng đập vào mắt mày rồi còn giả bộ hỏi nữa hả?

Vũ ngồi sát tôi không kém. Hình như cậu ta vừa mới tắm xong. Mái tóc cậu ta ươn ướt, một giọt nước từ ngọn tóc khẽ chảy xuống khuôn mặt mĩ nam công tử giống con gái của cậu ta khiến tôi thấy cậu ta vô cùng vô cùng đẹp luôn ấy. Đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, thì tiếng của Huy vang lên làm tôi giật mình:

-Cậu có thể về, ở đây đã có tôi lo.

Nghe thế tôi quay sang Vũ, nhìn Vũ với ánh mắt van xin đừng để tôi lại một mình. Có lẽ bộ dạng của tôi lúc ấy không khác con cún bị đá ra đường là bao.Vũ tia ánh mắt lạnh lẽo sang Huy, nhếch mép để cuốn vở xuống bàn:

-Cậu có thể về, đây vốn là nhiệm vụ của tôi, đừng khách sáo.

-Tôi không khách sáo, tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ của một đứa bạn thân thôi.-Huy mỉm cười đá p lại.

-Ở đây đã có tôi mà chàng trai.

Hai người đó nói chuyện mỉm cười với nhau nhưng sát khí lại tỏa ra nồng nặc khiến tôi ngồi bên này da gà đua nhau dựng hết cả lên. Miệng cười nhưng mắt thì đầy dao kiếm. Tưởng chừng chuẩn bị chém giết nhau hết cả lên. Tôi bèn đánh trống lảng sang chuyện khác:

-Khánh không qua sao?

Vừa nhắc đến Khánh tôi đã rùng mình. Rùng vì “chuyện đó” thì không nói. Mà rùng vì cái nhìn hàn khí của Huy chĩa thẳng vào tôi. Tôi nuốt nước bọt cố lờ đi chờ câu trả lời.

Vũ lơ đãng trả lời:

-Anh ta ốm tình rồi…

---

Câu nói của Vũ khiến tôi và Huy trố mắt. Ốm tình??? Ốm tình là quái gì?

-Ốm tình là sao?

Tôi ngơ ngác hỏi.

Vũ lơ đãng:

-Anh ta lạ lắm. Đi học về đột nhiên Khánh ngã phịt ra nhà. Tôi giật mình đến xem thì thấy người nóng ran. Chắc sốt nặng rồi. Lúc đó tôi hỏi: “Anh có sao không đấy?”. Thì anh ta mơ hồ trả lời, miệng cười cười điên điên: “Anh không sao, anh bị ốm tình thôi…”

Không gian im lặng ấp đến…

Mắt tôi giật giật. Sốt thì bảo là sốt, còn bày ốm tình này nọ.

-Mà chưa hết đâu. Khi ngủ miệng anh ta cứ lấm bẩm tên cô gái đó liên tục, đó không phải là ốm tình là gì?

Có một luồn điện xẹt ngang người tôi, cả người lạnh toát như đi giữa rời đông sét nổ ầm ầm.

-Có muốn qua xem thử bộ dạng mèo con của hắn không?Bố mẹ tôi đi làm chưa về, để hắn ở hà một mình cũng tội -Vũ quay sang tôi.

Phân tích tình hình:

Bây giờ Khánh đang ốm, hắn không đủ tỉnh táo để mở mắt thấy tôi đâu. An toàn!

TiẾp tục học: Đối mặt với Huy.

-Được! Tôi qua!

Dứt câu tôi vội vàng đứng lên kéo Vũ dậy:

-Đi! Đi!

Huy kéo tay tôi lại, sát khí tỏa ra:

-Bà không định học à?

-À… Ừm thì…. Lần khác vậy.. Ha ha…

Nói xong không đợi Huy phản ứng, tôi đã kéo Vũ chạy xộc xuống nhà. Chạy tá hỏa sang nhà hắn.

***

Vũ chạy theo Linh, chợt mỉm cười…

Cuối cùng, cũng có một lần em chịu nắm lấy bàn tay tôi…

***

Khánh trông hắn tội thảm đến mức tôi không nhịn được cười mà phải cười phá lên. Trông hắn xì ke tội thảm như một tên nghiện mới được lôi từ trại cải tạo về. Tôi cười ngặt nghẽo chảy nước mắt. Còn Khánh thì mơ hồ trong cái “ốm tình” của cậu ta.

Trông cậu ta khi ốm dễ bắt nạt dễ sợ. Tôi đưa tay bẹo má, túm tóc cậu ta cột một nhúm trước trán mà cậu ta chả hay biết gì, có hài không? Tôi nhìn cậu ta mà ước cậu ta cứ ốm thế mãi. Đột nhiên, có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quay mặt ra phía sau thì có chut bất ngờ. Vũ đứng phía sau tôi và đôi mắt cậu ta vô cùng kì lạ. Kì lạ đến mức tôi có chút hoang mang.

-Vũ, ông sao thế?

Vũ hạ người xuống, tôi bất giác lảo đảo rồi dựa vào thành giường, đụng vào mặt Khánh đang ngủ khì trên giường. Vũ chống hai tay xuống, nhìn tôi. Mồ hôi túa ra chảy ròng ròng. Vũ đang định làm gì thế?

Vũ cúi người xuống sát tôi, rồi cậu ta thì thầm vào tai tôi:

-Đồ điên..

Đàn quạ bay sang đầu tôi kêu quang quác. Mắt tôi giật giật nhìn Vũ. Hắn cười đểu nhổm dậy đút túi quần ngoảy đít ra khỏi phòng để tôi ngơ ngác miệng giật giật không biết dùng từ gì để diễn tả độ điên của anh em nhà này. Đúng là điên quá mà!

***

Vũ đóng cửa phòng lại. Cậu đang làm gì thế? Suýt chút nữa là không kiềm chế nổi cảm xúc rồi. Cái lúc mà cậu nghe anh Mình gọi tên Linh, cậu đã nghe thứ gì đó vỡ vụn trong lồng ngực cậu. Hai anh em cùng thích một người thì phải làm sao đây? Cậu ích kỷ, cậu chỉ muốn Linh là của riêng cậu mà thôi. Nếu Khánh biết Vũ thích Linh thì phải làm sao đây? Vũ phải làm sao? Không lẽ chỉ vì một người con gái mà huynh đệ tương tàn? Lúc đó, Vũ đã không kiềm chế nổi tình cảm của mình. May sao cuối cùng, cậu còn đủ tỉnh táo để ngăn mọi chuyện. “Đồ điên..”, người điên mới chính là cậu mới đúng… Vũ gục đầu ngồi bên kia cửa phòng.

***

Thăm ốm xong tôi hí hửng ra về. Tim tôi dội lên khi thấy bóng áo trắng đứng trước cổng nhà tôi? Ma??? Không… Không, phải bình tĩnh… Tôi nuốt nước bọt đến gần. Thì ra là Huy. Cậu ta chưa về hay sao? Tôi đến gần, có chút hoảng sợ.

Tôi vừa bước đến thì đột nhiên Huy ôm chầm lấy tôi. Tôi giật mình, hoảng hốt, đứng hình, rối loạn trí não. Trong vài giây sững người tôi mới tỉnh táo mà hoảng loạn giãy ra:

-Ông làm cái quái gì thế? Thả ra! Thả ra! Mau!

Huy vẫn lì lợm, ôm tôi chặt hơn làm tôi đã hoảng còn hoảng hơn.

-Khi đứng chờ bà ở đây… Tôi đã rất khó chịu…

Giọng Huy vang lên. Tôi ngạc nhiên nghe cậu ta nói và thôi giãy dụa.

-Tôi khó chịu… Khó chịu vô cùng… Khi nghĩ đến việc bà chăm sóc lo lắng cho tên đó là tôi không thể chịu nổi…

-Ông đừng có nói vớ vẩn nữa! Thả ra!

Tôi gồng mình cố đẩy Huy ra nhưng bất lực.

-Thật đấy… Đừng tốt với ai khác, ngoài tôi… Lỡ bà thích hắn thì sao? Lỡ tôi mất bà thì sao? Lỡ bà bỏ rơi tôi để đi với hắn thì tôi phải làm sao đây?

Giọng nói của Huy trầm trầm đầy buồn bã và có chút đau buồn. Tôi bất giác chùng mình xuống. Mồ hôi tôi toát ra. Rồi không biết tôi nghĩ gì, tôi lại đưa tay lên vỗ vỗ đầu Huy, xuống giọng dỗ dành:

-Không… Tôi hứa tôi sẽ không thích hắn đâu… Tôi cũng sẽ không bỏ rơi ông đâu…. Tôi còn ở bên ông kia mà….

-Thật đấy nhớ.-Huy đứng thẳng dậy, nhìn tôi. Tôi thở dài thểu não định thoát ra thì Huy lại siết tôi lại rồi cắn một phát vào cổ tôi. Tôi giật mình hét lên:

-Ông đang làm cái điên gì vậy hả???

Huy cắn đau nhói, đến khi thả ra tôi xoa vào chỗ bị cắn mà rít lên:

-Ông bị điên à???

Huy cười nhởn nhơ:

-Đánh dấu chủ quyền! Tôi đã đánh dấu bà là của tôi rồi, từ nay thằng nào dám tia bà thì chết với tôi!

Chủ quyền? giống như con chó tè vào cột điện để đánh dấu chủ quyền hả? Tôi trợn mắt nhìn Huy, đàn quạ bay ngang sang đầu tôi kêu quang quác tội lỗi. Cuối cùng tôi cũng bật lên câu:

-Rốt cuộc ông bị dại phải không?

_________________________________-

Tg: Ta đã trở lại ăn hại gấp mười. TT_TT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.