Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 31: Chương 31: Như Một Hạt Bụi




“Thừa nhận đi, bà thích tôi mà!”

-ÔI MẸ ƠI!!!

Tôi choàng tỉnh giấc gào lên một tiếng. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Bên ngoài cửa có tiếng đập cửa ầm ầm.

-Linh! Mụ này… Dậy ngay!Tiếng gõ cửa ầm ầm cùng tiếng gọi của Huy khiến tôi bực mình. Tôi đá chăn một cái rồi gầm lên một tiếng:

-Chết tiệt! –Tôi nhảy xuống giường, nhìn cánh cửa đóng ngoan ngoãn, tôi thầm cảm ơn sự sáng suốt khi đã chốt cửa lại vào tối hôm qua. Nếu không cậu ta lại xông vào quấy rối nữa thì tôi sẽ không kiềm chế được mà cào nát mặt đẹp trai của cậu ta mất. Anh Tùng nữa! Sao lại có thể để tên này tự do tự tại xông vào phòng em gái mình thế hả???

Tôi vò mái tóc của mình, mắt nhòe cả đi cau có gào lên, nhất quyết không chịu mở cửa. Cái giấc mơ tồi tệ đó đang khiến tôi rối điên lên đây! Khi không lại mơ về cậu ta, lại còn mơ trúng ngay cái đoạn tôi ghét nhất nữa chứ. Báo hại mồ hôi sau gáy đầm đìa.

-Mới sáng sớm mà làm cái gì thế hả thằng cờ hó kia???

Tôi giơ chân đá vào cửa một phát “RẦM!” xem như màn đáp lại.

-Dù có là chủ nhật thì bà cũng ngủ có mức độ thôi chứ! Bà muốn trở thành con heo à? –Bên kia cửa vang lên một tiếng “RẦM!” khác không kém cạnh là bao. Tôi lại đá “RẦM!” vào cái cửa tiếp tục hoác to:

-Con heo cũng hơn con cờ hó nhà cậu!

-Mở cửa ra nhanh đi! –Huy lại đá tiếp vào cái cửa. Thế là từ dưới nhà bố tôi đã gào lên:

-Chúng mày làm cái gì mà rầm rầm thế hả? Định phá nhà à??? Bé Linh! Xuống đây ngay!!!

Tôi ở trong phòng gào lên một tiếng đầy uất hận. Cuối cùng tôi đành phải mở cửa ra. Huy ở bên ngoài cửa, đôi mắt cậu ta vừa thấy tôi đã trợn tròn tru lên:

-Cái thảm họa gì thế này??? Dù bà có ngủ nhưng khi leo xuống giường cũng phải vuốt lại tóc tí chứ! Trông nhếch nhác quá mức!

Tôi lườm cậu ta đến cháy mặt. Sát khí tỏa ra đá vào ống chân của cậu ta một cái rồi cau có phi xuống nhà.

-Xấu mặt chưa? Lớn tồng ngồng rồi còn bắt bạn lên tận phòng lôi xuống. –Ba tôi đanh mặt lại, leo lên xe nổ máy, mẹ tôi cũng leo lên không quên mỉm cười với tôi. Hai vợ chồng tí tởn lao ra khỏi nhà. Tôi ngáp một tiếng dài rồi gông cổ lên quát:

-Thằng kia! Mày làm cái gì mà mới sáng sớm đã loi bản cô nương xuống thế hả???

-Chậc, thế ai cứ nằng nặc bắt tôi sáng nay phải vác bà đi sớm thế nhỉ? –Huy nhíu mày khoanh tay lại. Tôi lục lọi trí nhớ của mình, cuối cùng “A” lên một tiếng:

-Đúng rồi! Nhà sách hôm nay có khuyến mãi! –Tôi hoác mồm ra rạng rỡ rồi lại lao vào trong nhà. Vội vội vàng vàng nuốt miếng bánh mì không trôi đã xỏ giày chạy ra phía cổng khiến anh Tùng phải gào lên: “Con bé này! Ăn cho xong đã!”. Thế sao được? Mỗi giờ mỗi giá, không nhanh thì bị hốt cho hết sách à? Huy nhìn bộ dạng của tôi lắc đầu ngao ngán. Tôi vừa leo lên yên xe, chưa kịp hối đi thì Huy đã chống xe xuống rồi lôi tôi xồng xộc vào nhà lại.

-Cái gì thế hả thằng kia? –Tôi gào lên bực bội –Đi nhanh lên cho rồi!!!

-Bà đi cùng tôi dù không đẹp cũng phải xinh một chút chứ??? –Huy kéo tôi lên lầu tống lên giường. Rồi ngồi xuống sau lưng tôi, tháo tóc tôi ra.

-Con với gái! Cả tóc cũng không chải cho đàng hoàng! –Huy lên tiếng đầy bất mãn. Rồi cậu ta nhẹ nhàng chải tóc lại cho tôi. Tôi thì lại nhìn với vẻ mặt ức chế quanh phòng. Những ngón tay ấm của cậu ta chạm nhẹ lên cổ tôi, vén những sợi tóc lòa xòa lên rồi dịu dàng thắt lại. Nhưng sao mà thắt cái tóc thôi mà cũng lâu thế nhỉ? Tôi định lên tiếng thì Huy đã lên tiếng cắt ngang:

-Ngồi im!

Tôi ngậm miệng lại và không đôi co nữa. Nhưng cảm giác này, thật là kì lạ. Ấm áp đếm lạ kì…

Đến khi thắt xong nhìn trước gương thì tôi bất ngờ, mở to mắt. Tóc của tôi được tết thành bím dài, vắt ngang qua đầu như một chiếc cài bằng tóc trên đầu, rồi kéo xuống tận gáy thắt lại bởi một dải nơ đỏ.

-Tôi mua cho bà dải nơ đó đấy. –Cậu ta nhàn nhạt nói rồi bước xuống giường. Nhìn sang tôi với vẻ thờ ơ, nhưng má cậu ta hơi hồng lên –Ít nhất hợp với bà lắm.

Tôi không chú ý đến dải nơ lắm, nhưng cái đáng chú ý là cái tóc tôi kìa. Đúng là ngày trước cậu ta thường hay thắt lại tóc cho tôi thật, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu ta làm kiểu này. Mà dễ thương đấy chứ?

-Sao ông làm được cái tóc này đấy?

-Tôi học đấy.. –Huy trả lời, hơi lúng túng.

-Học làm gì? Học ở đâu? Ông làm gì có chị em gái? –Tôi càng thắc mắc hơn. Một mặt sắt như cậu ta lại có thể đi học cái “nữ tính” này?

Huy nhìn sang tôi, đôi mắt đẹp như sáng lên, miệng khẽ mỉm cười thành một đường cong hoàn hảo:

-Tôi học chỉ là muốn có một ngày, tôi có thể thắt nó cho người con gái tôi thích. Bà đó.

Có một luồng khí lạnh thổi qua lưng. Cái miệng đang cười bây giờ cứng lại đến mức không thể khép nổi. Không khí trầm xuống. Có cảm giác ngọt ngào lan tỏa, tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt đẹp của cậu ta. Khỉ thật! Cái cảm giác quái quỷ gì thế này? Tôi gắt lên:

-Tởm quá ông ơi! Thôi, đi mau cho rồi!

Tôi đứng phắt dậy để có thể lấp đi sự lúng túng của mình. Đúng là tôi có gì đó không ổn khi Huy nói lời nói đó. À mà không, phải là không ổn từ mấy ngày này rồi mới đúng! Kể từ cái ngày ở quán cà phê hôm đó! Như phát hiện ra sự lúng túng của tôi, Huy nhếch miệng cười rồi tiến đến chỗ tôi nắm lấy tay tôi kéo nhẹ làm tôi giật mình lảo đảo đến gần cậu ta vài bước, tay còn lại của cậu ta thì gạt đi một vài sợi tóc rũ trên trán tôi qua, nhìn tôi mà nói:

-Bà đang cố che giấu gì sao Linh? Thừa nhận được rồi đấy…

-Còn lâu nhé.. –Tôi nhìn cậu ta cười một cái rồi nghiến răng gào lên –Cút ra khỏi bà ngay!!! Không đi nhanh còn làm cái quái gì nữa???

Huy nhíu mày nhìn tôi tống tôi lên giường lần hai.

-Bà định mặc áo thu đông chân đi dép lên thế mà đi hả???

-Đi mua sách chứ có phải đi hẹn hò đâu mà bày vẽ? –Tôi gào lên.

Cậu ta không thèm nghe lời tôi nói, mở phăn tủ quần áo tôi ra rồi xáo tung cả lên. Đừng nói là cậu ta tìm..tìm…tìm…

-Đây rồi! –Cậu ta hồ hởi kêu lên rồi cầm lấy chiếc váy màu trắng ngày trước tôi đi cùng Vũ ra. Tôi hóa đá tại chỗ với vẻ mặt kinh hoàng. Ôi mẹ ơi!!! Cậu ta dí vào mặt tôi –Mau lên! Mặc vào nếu muốn đi sớm!

-Không không không! Không bao giờ!!!-Tôi cự tuyệt lắc đầu nguầy nguậy.

-Mau lên! Bà này hay nhỉ??? Mặc vào tôi xem xem nào!

-Không không không!!!!! –Tôi gào lên kiên quyết không mặc.

Huy nhìn tôi vẻ hụt hẫng, mặt cậu ta xìu xuống:

-Vậy à… -Cậu ta vứt chiếc váy lên giường, lặng lẽ mở cửa ra -Ừ, thế thì đi thôi.. Tôi chỉ muốn bà mặc chiếc váy đó đi chơi với tôi một lần thôi mà… Cuối cùng, Vũ vẫn sướng nhất…

Ôi trời… Cậu ta đang khiến tôi mủi lòng. Cuối cùng, tôi cũng bị vẻ mặt dễ thương không đỡ nổi của cậu ta thuyết phục. Tôi thở dài bất mãn kêu lên:

-Được rồi… Tôi mặc! Tôi mặc là được chứ gì?

Cậu ta quay lại nhìn tôi, mắt cậu ta như sáng lên. Thiếu điều mọc thêm cái đuôi vẫy vẫy nữa. Huy ơi là Huy…

***

Vừa chạm chân vào nhà sách, tôi đã ù như bay đi đến gian giảm giá nhiều nhất. Nhìn đống sách mà mắt sáng như sao. Huy thong thả đút túi quần đi phía sau lưng tôi. Đám con gái đứng xung quanh nhìn theo. Hừ, chọn sách thì chọn lẹ đi còn bày đặt ngắm trai nữa! Tôi bực bội nghĩ. Mà ô hay, Huy được người ta nhìn chứ có phải tôi được nhìn đâu mà tôi phải bực bội đến thế nhỉ? Chết tiệt! Quên đi Linh ơi…

Tôi nhìn tủ sách. “Không gia đình”. Ôi! Cuốn sách này hay lắm! Tôi nhìn nó mà thấy sướng điên lên. Nhưng nó nằm ở dãy cao mà chiều cao tôi lại không cho phép để lấy nó. Thế là tôi cứ phải với tay hết cỡ để chạm đến cuốn sách đó, thậm chí nhảy lên nhưng bất lực. Lúc định đi tìm cái ghế thì đột nhiên một làn hơi ấm áp sát lưng tôi. Tôi chưa kịp xác định là gì thì một bàn tay từ phía sau đã với lên lấy cuốn sách xuống, lướt qua những ngón tay đang cố với của tôi ấm áp. Tôi mở to mắt quay lại thì suýt đập đầu vào kệ sách. Huy đứng phía sau tôi, gần đến phát hãi. Cậu ta mỉm cười dịu dàng chìa cuốn sách ra trước mặt tôi:

-Không làm được thì đừng có gắng. Haha..

-Ông xỏ xiên tôi đấy à? –Tôi giật lấy cuốn sách gào lên bỏ đi sang kệ khác. Khoảnh khắc đó, hình như tim tôi nó muốn rụng xuống thì phải.

Thế là đi một vòng quanh nhà sách, tôi tóm được bốn cuốn rất hay thế là hí hửng ra về.

-Còn sớm chán. Đi chơi ăn đâu đó đi! Ngày trước bà chưa đi ăn kem tôi đãi thì phải? –Huy nhìn tôi, miệng nở một nụ cười lóa mắt. Nghe ăn thì tôi gật đầu ngay. Nhưng vấn đề ở chỗ, Huy đã gửi chiếc xe đạp của cậu ta đi đâu rồi ấy, cậu ta muốn tôi đi bộ cùng cậu ta cho thoải mái. Mỏi chân thì có! Thoải mái con khỉ gió!

Tôi và Huy đi cùng với nhau. Đám con gái nhìn theo đầy ngưỡng mộ, những tiếng thì thào xung quanh vang lên. Huy bảo nên vào sở thú, ở đó vừa được chơi, và kem ở đó cũng ngon nữa!

Bên ngoài sở thú đông nghịt người, Huy nắm lấy tay tôi để không lạc nhau. Khoảnh khắc đó, có cảm giác khác lạ chạy qua người. Nhưng tôi không hiểu, đây là cảm giác của hai đứa bạn thân. Do tôi và Huy thân nhau quá nên mới đâm ra có cái thứ cảm xúc này? Hay là do thứ gì khác?

Nhưng mớ suy nghĩ rối đó nhanh chóng bị lấp đi, thay vào đó là tiếng hú hét điên cuồng đầy phấn khích khi thấy tận cảnh các con vật đáng yêu thế này.

-La hét vừa vừa thôi Linh. Không người ta không hiểu lại tưởng bà và đám khỉ đó là họ hàng với nhau nên vừa gặp nhau đã mừng đến thế đó! –Huy bật cười kêu lên.

-Im đê!!!

-Hahaha!

Đi đến đâu, tôi và Huy cũng là lũ ầm ĩ nhất khiến tôi thấy hài hài. Đến khi qua gian hàng ăn uống, Huy nhiệt tình lôi tôi đến chỗ này chỗ kia khiến tôi thích mê.

-Này, Huy, miệng ông dính chút gì kìa… -Đang tản bộ bên hồ, trên tay là chiếc kem khác, tôi nhìn lên Huy. Huy nhíu mày đưa tay lên lau nhẹ nhưng đều trật. –Để tôi lau cho!

Nói tồi tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng lấy tay gạt nhẹ lên khóe miệng cậu ấy. Huy mở to mắt nhìn tôi, cả người cậu ta gần như sững lại. Tôi cũng bất giác sững lại. Chết.

-Haha.. Đừng có hiểu lầm bậy bạ nhá. Đằng này chỉ muốn giúp cậu thôi nhé. Haha… -Tôi cười xả lả lúng túng quay đi, mồ hôi túa ra. Nhưng chưa kịp bước đi thì Huy đã vòng hai tay qua cổ từ phía sau ôm chặt lấy tôi khiến tôi giật mình giãy nãy. Cậu ta gục đầu xuống vai tôi, tôi quát lên:

-Thằng bệnh! Thả bà ra!!!

-A..a… Bà dễ thương không chịu được… Làm sao đây? Tôi không muốn thả bà ra…

Dễ thương cái đầu cậu ấy! Cậu tính dùng mĩ nam kế quyến rũ tôi sao? Đừng có mơ nhé Trần Gia Huy!

_________________

Bên bờ hồ, có một giọng nói chàng trai hét to:

-Nguyễn Hàn Linh!!! Tôi thích bà!!! Tôi sẽ điên lên trước khi bà thừa nhận mất!!!

Và tiếng của một cô gái gào lên đáp lại:

-Im đi đồ bệnh hoạn!!! Bớ người ta!! Có quấy rối!!!

Và khi về nhà lúc ngày đã trưa, vừa leo lên phòng, Linh đã đứng trước gương mà nhìn tóc của mình, lại nằm lên giường trùm kín chăn lại, lẩm bẩm:

-Chó Huy… Ông muốn tôi đau tim đến chết sao? Ừ, hình như tôi có thích ông đấy, nhưng chỉ một chút như sợi tóc thôi… Bé hơn cả sợi tóc nữa.. Như hạt bụi bé tí thôi…

Lời nói đó tất nhiên Huy không thể nghe được, thật là tiếc.

Điện thoại Linh khẽ rung lên, một tin nhắn gửi đến: “Tôi chờ bà ngày bà chịu thừa nhận bà thích tôi! Nhớ lấy đấy! Không trốn được đâu! Vì… Tôi-thích-bà!”.

Ôi ba chữ cuối… Lần này thì Linh không thể trốn được cảm xúc quái đản gàn dở của mình nữa rồi. Đúng như Linh nói, chỉ thích cậu ta một chút thôi, nhưng một chút đó cũng đủ để quấy rối cuộc sống của cô rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.