[ Bảy năm trước, có một thằng con trai lúc nào đứng trước mặt tôi cũng thích nói với tôi rằng: “Tôi thích bà”.
Bảy năm sau, cũng là thằng con trai đó, nhưng bây giờ đã là một chàng trai khoác lên mình chiếc áo Blouse trắng, lại đứng trước mặt tôi và tiếp tục nói với tôi:
“Tôi yêu cậu.”
“Tôi yêu cậu..”
Và… “Tôi chỉ yêu mình cậu.”
Thế mà, chưa bao giờ tôi đứng trước mặt cậu ấy mà đủ can đảm để nói lại với cậu ấy rằng:
“Trần Gia Huy, tôi cũng rất yêu cậu…” ]
___________________________
-Con đi làm đây.
Tôi cầm chiếc áo khoác vội lên người, xỏ giày vào chạy ra. Tiếng anh Tùng vọng ra:
-Bé Linh, hôm nay anh chở mẹ đi chỗ này, em ở nhà đừng đợi cơm nhé.
-Vâng.
Tôi gật nhẹ đầu mỉm cười. Đẩy cổng bước ra. Đột nhiên có tiếng “kít…t…t..” vang lên bên cạnh tôi. Tôi giật mình quay lại. Huy dừng xe cạnh tôi, cậu ta cười tươi chói lóa mặt trời, đôi mắt Huy cong lại đầy đáng yêu, cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi:
-Này cô gái, có muốn đi nhờ không?
Nói xong cậu ta hất nhẹ mái tóc của mình làm lộ rõ vẻ mặt đẹp trai đến bất ngờ. Tôi nheo mắt nhìn cậu ta:
-Huy, cậu có biết quyến rũ con gái cũng là một cái tội không?
Rõ ràng hành động đó là dùng mĩ nam kế còn gì? Huy híp mắt cười gian:
-Nếu quyến rũ bà là một cái tội thì bây giờ có khi tôi bị kết án tử hình rồi. Vì tôi đã cố gắng quyến rũ bà ngay từ hồi còn đi học trung học cơ. Thật đáng tiếc khi biết rằng bây giờ bà mới nhận ra điều đó.
-Cái gì??? Ngay từ hồi còn nhỏ mà ông đã có cái tư tưởng đó rồi hả?
-Có trách thì trách bà quyến rũ tôi trước chứ! Ai bảo bà cứ lởn vởn trước mặt tôi làm gì?
Huy tỉnh bơ vặc lại, rồi kết thúc câu, cậu ta lại cười xòa. Không để tôi nói thêm câu gì, Huy đã nhìn phía sau yên xe, rồi nhìn sang tôi mà nói:
-Thôi nào Linh, chỗ ngồi phía sau chiếc xe đạp này vốn là để dành cho bà đấy. Lên xe và đi thôi…
Tôi vẫn nhíu mày nhìn Huy. Huy bỗng thở dài một tiếng:
-Đành vậy, vốn dĩ tôi đang cố gắng trở thành người đàn ông của cô ấy, nhưng có vẻ những sự cố gắng của tôi công cốc rồi… Cô ấy vốn chẳng cần tôi, tôi đúng là thằng ngu nhất quả đất mới ảo tưởng thế này…
Nói rồi Huy lộ rõ vẻ thất vọng, đứng lên bật chân chống lên. Trời ơi, sao lúc nào cậu ta cũng làm vẻ mặt như thế cơ chứ? Như thế thì sắt đá lắm mới không xiêu lòng trước cậu ta đó!
Tôi thầm nghĩ rồi thở dài, vươn tay ra níu cái yên xe sau cậu ta lại, nhìn đi chỗ khác nói bâng quơ:
-Nếu chỗ đó là của tôi, thì không phiền nếu tôi xin đi nhờ một đoạn chứ?
Huy quay phắt lại nhìn tôi, mắt cậu ta sáng lên như đèn pha ô tô. Cậu ta rạng rỡ nhìn tôi khiến tôi cúi gầm mặt ngồi lên xe để che cái mặt đang đỏ phình phịch của mình. Huy cười híp mắt nhìn tôi rồi bất ngờ phóng xe đi khiến tôi suýt ngã ra sau, may là đã kịp bịn chặt vào yên xe của cậu ấy. Huy chở tôi đi, ngồi phía sau, nhìn vào tấm lưng của Huy, những kí ức ngày nào ùa về. Ngày mà Huy chở tôi đến trường, lại đạp xe chở tôi về nhà. Dù trời có nắng, hay là có mưa, trên con đường đến trường tôi luôn luôn đối mặt với tấm lưng ấy. Chợt lặng người. Thì ra suốt cả thời đi học, Huy luôn thầm lặng làm nhiều thứ vì tôi đến thế. Vậy mà đến bây giờ tôi mới nhận ra, có lẽ là vì tôi cho rằng Huy ở bên tôi, chở che tôi, bảo vệ tôi là một lẽ tự nhiên. Mặc định rằng dù chuyện gì xảy ra, Huy vẫn không bao giờ bỏ tôi lại một mình nên cuối cùng mới vô tư đến mức vô tâm đến thế.
-Nhìn cặp kia kìa..
-Haha, dễ thương nhỉ?
-Ôi trời, mặc áo Blouse mà lại đi xe đạp..
-Đẹp trai thế mà có người thương rồi, tiếc thật…
Tôi bất giác bật cười. Ừ nhỉ? Tưởng tượng mà xem, giữa phố có hai đứa đã quá hai mươi tuổi trên đầu còn phởn phơ đạp xe đi làm. Chưa kể Huy còn mặc cả cái áo Blouse trắng nữa. Nhưng kệ cho người ta thấy kì lạ mà cười, tôi chỉ cảm thấy thế này rất thoải mái, rất thích. Thì ra người con trai lý tưởng mà tôi từng ước ngay từ lúc nhỏ đã sớm ở bên cạnh tôi rồi, thế đến tận bây giờ tôi mới phát hiện ra.
-Đợi tôi lâu như thế, cậu có cảm thấy mình thật quá phi thường không Huy?
Vốn dĩ chìm trong mớ suy ngẫm, tôi đã lỡ buột miệng nói ra điều đáng lẽ chỉ nên nghĩ chứ không nên nói ra. Qủa nhiên, Huy đạp xe chậm lại, rồi Huy bỗng mỉm cười:
-Tôi cũng khó có thể tin được mình có thể yêu bà nhiều đến thế. Nếu đã cảm thấy thương tôi như thế, sao bà không gả bà cho tôi luôn đi?
Huy cười vang rồi lại hăng hái lấy lại nhịp đạp ban đầu của mình.
-Nếu bà không chịu gả bà cho tôi, thì tôi đành gả tôi cho bà vậy. Tôi đã tình nguyện chống ế cho bà rồi, bà phải có trách nhiệm với tôi đấy.
-Trần Gia Huy!!!!
***
“Chín giờ…”
Tôi lẩm bẩm nhìn chiếc đồng hồ trên bàn làm việc, cả người rệu rạo vì đói. Thật đau đớn vì đã quăng tiền ở nhà nên chả có lấy chút đỉnh để mua vài thứ lót bụng.
“Gâu gâu gấu gầu, oẳng oẳng oẳng”
Bản nhạc chuông quen thuộc vang lên. Tôi nhíu mày cố lật mình dậy khỏi đống hồ sơ, mặt nhăn nhó bắt máy:
-Alô.
“Này Linh, anh Tùng nhà bà có ở nhà không?”
-Làm gì thế? Ông già đó chở mẹ tôi đi đâu cả ngày nay luôn rồi.
“Thảo nào gọi không có ai bắt máy. Thì ra là thế. Vậy trưa nay bà ở lại công ty hay về nhà?”
-Tôi chả biết, chỉ một mình ở nhà mà nấu ăn thì mệt lắm, lại quên tiền ở nhà luôn rồi.
“Vậy thì thế đi, trưa nay tôi mời bà đi ăn nhá!”
-Thật không? Chắc chắn không? Hứa nhé! Nhớ đấy nhé! Đừng hối hận nhé!
Bên kia chỉ vọng lại tiếng cười của Vũ. Vũ đằng hắng giọng rồi trả lời:
“Ừm, không hối hận, yên tâm đi. Trưa nay bà thích đi ăn ở đâu tôi cũng vác bà đi hết!”
-Chốt! Được rồi, tắt máy để tôi làm việc!
Nói xong tôi hí hửng tắt máy. Tuyệt, sắp có thêm một chầu ăn miễn phí rồi!
Nhưng…
Sự đời không đơn giản như ta tưởng…
-Trần Gia Huy! Ông đến đây làm cái quái gì thế???
Tôi gào lên. Đúng, ngay từ khi tôi vừa chạm chân đến cổng công ty vì vừa tan làm thì đã thấy Huy đứng trước cổng công ty tôi, tay dắt chiếc xe đạp và miệng thì cười một nụ cười nhăn nhở.
-Tôi đến đây để đón bà về chứ sao!
-Thật á? –Tôi hoác miệng cười, tí tởn định leo lên xe thì sực nhớ lại, vội vàng nhảy ra chùng mặt nói –Không được, Huy. Hôm nay không được!
-Sao vậy? –Huy nhíu mày nhìn tôi.
-Vì hôm nay cả nhà tôi đi khỏi, Vũ đã hứa với tôi trưa nay sẽ đãi tôi đi ăn một bữa no nê rồi! Tôi bây giờ đứng đây đợi cậu ta tới vác đi!
Mặt Huy bỗng nhiên tối sầm lại, giọng nói lạnh đi không ít phần:
-Nghĩa là trưa nay và Vũ sẽ lôi nhau đi ăn kiểu như hẹn hò sao?
-Chính xác! –Tôi cười tươi gật đầu, nhưng rồi sực tỉnh, nhíu mày nhìn Huy –Nhưng vế sau của ông sai rồi. Đi ăn thôi chứ không phải hẹn hò gì cả!
-Như nhau còn gì! –Huy bỗng nhiên gắt lên. Vành tai cậu ta bỗng đỏ lên khiến tôi ngạc nhiên. Cậu ta dắt xe đi một mạch vào bên trong công ty. Tôi còn chưa kịp hiểu gì thì cậu ta đã tống con xe đạp của cậu ta nằm chỏng trong cái chỗ để xe nhân viên đó. Rồi lại đi về chỗ tôi, gương mặt cậu ta đanh lại trông phát hãi.
-Đi, nhanh.
-Hể? Đi..Đi đâu..?
-Về nhà bà! Trưa nay bà sẽ phải ăn ở nhà! –Huy bực bội lôi cả chiếc áo Blouse trắng trên người ra vắt trên vai, rồi lau nhẹ mồ hôi trên trán.
Tôi nhìn Huy, không lẽ chỉ vì sợ không đón kịp tôi về mà Huy đã phải vội vàng đạp xe đến đây giữa tiết trời nóng nực này, đến mức áo Blouse còn chưa kịp cởi? Tôi cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong họng. Đầu óc tôi quay mòng mòng và tôi không biết nên phản ứng ra sao vào lúc này. Nhưng Vũ? Không, tôi không thể để lỡ mất dịp hiếm có để ăn một bữa đã đời được!
-Hể? Vì sao? –Tôi nhăn nhó quặc lại.
-Bà hỏi gì lắm thế? Bà không biết rằng ăn đồ tự nấu lúc nào cũng tốt hơn đồ ăn bán sẵn hay sao? Chưa kể chất lượng còn tốt hơn nữa! Ăn như thế chắc gì đã… đảm bảo vệ sinh?
-Ơ hay… Cậu này hay nhỉ? Cậu không nghe câu “ăn bẩn sống lâu” à? Kệ tôi chứ!
-Nguyễn Hàn Linh!!! –Mặt Huy bỗng nhiên đỏ lên đầy giận dỗi –Rốt cuộc cuối cùng cũng chỉ là vì bà muốn hẹn hò với hắn ta thôi phải không?
Mắt tôi giật giật nhìn Huy. Không lẽ, cái này gọi là… ghen sao? Không thể nào. Đâu phải trẻ con lên ba nữa mà giận dỗi kiểu đó.
-Huy à…
Nhưng không để tôi nói hết câu, Huy đã nắm chặt lấy tay tôi lôi nhanh ra đường. Tôi bị kéo bất ngờ loạng choạng bước theo cậu ta. Đến khi bình tĩnh lại thì tôi cố hết sức rút tay mình ra, thậm chí cố lê bước mình thật nặng xuống đất để cậu ta không thể kéo nổi.
-Huy!!! Thả tôi ra! Nhanh! Tôi lỡ hứa với Vũ rồi!
Nhưng con gái không thể đọ với con trai. Huy nắm chặt cổ tay tôi đến mức đau nhức, và ỷ thế có cặp chân dài nên cậu ta cứ tự do sải bước dài và nhanh khiến tôi chạy theo không kịp. Ai nhìn vào chắc nghĩ đến cái cảnh một bà mẹ đang cố lôi thằng con ngỗ nghịch đi học trường mẫu giáo quá.
Và bây giờ tôi biết tại sao Huy để xe lại công ty tôi. Vì nếu có chiếc xe đó, Huy sẽ không thể ép tôi lên xe mà chở đi được. Còn thế này, cậu ta có thể dễ dàng lôi tôi đi như lôi một con cún và tống tôi một cách thô bạo lên xe buýt một cách dễ dàng nhất mặc cho tôi ôm lấy cái cây ve đường không chịu lên. Xe chật cứng người vậy mà tôi và Huy cũng phải chét vào. Nhìn bóng công ty tôi xa dần, nước mắt tôi chỉ muốn phun ra. Lần này mà thất hứa thì lần sau liệu Vũ có còn muốn đãi tôi đi ăn được nữa không? Tôi nhìn cái bụng rỗng tuếch của tôi mà đau lòng vô hạn. Bỗng hai bàn tay từ phía sau chống mạnh vào thành xe khiến tôi giật mình quay lại. Đến khi trở người lại thì tim mới thót lên. Huy đang kề sát người tôi, hai bàn tay cậu ta chống lấy thành xe ép tôi lọt thỏm ở giữa. Ôi mẹ ơi, tim tăng…
-Xin lỗi, do xe chật quá.
Huy cất giọng khàn khàn nhìn tôi, quả đúng, phía sau lưng cậu ta là cả đống người. Đôi khi mới có một hai người cử động hay lên xe là thúc mạnh vào lưng Huy khiến Huy phải ép sát tôi thêm chút nữa, khoảng cách cứ thế rút ngắn khiến tôi chỉ muốn nổ tung.
-Lúng túng gì chứ? –Huy nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt cậu ta vẫn lầm lì nhưng giọng nói thì mang đầy vẻ trêu chọc. –Lúc nãy tôi nhìn không ra đấy, bà đang lo lắng cho Vũ sao?
Tôi giật mình nhìn lên Huy. Phải nói sao đây? Không lẽ nói rằng tôi vì tiếc bữa ăn nên mới thế? Không, không được. Tôi đành cười xòa trừ chuyện. Tưởng Huy sẽ bắt được ý của mình mà tế nhị quên đi. Không ngờ nhìn thấy nụ cười xả lả của tôi, mặt Huy đanh lại, khàn khàn nói:
-Thì ra là bà lo lắng cho cậu ta sẽ đứng đó đợi bà dưới trời nắng.
- …. –Huy, ông có cần phải suy diễn đến cỡ đó không?
Xe bỗng nhiên xốc mạnh khiến cho Huy ngã ào về phía trước. Tôi nhắm tịt mắt chỉ cảm thấy mình hình như sắp ngã xuống nhưng không, một bàn tay đã đỡ được tôi. Đến khi xe bình thường lại thì ai nấy đều tan tác. Tôi từ từ mở mắt ra. Người cậu ta lần này đúng là đã sát người tôi, và hơn cả, một tay cậu ta đang nắm chặt lấy cánh tay tôi, và tay còn lại cậu ta chống lên thành xe để giữa vững. Qúa sức thân thiết. Đầu óc tôi như ong lên, muốn đẩy cũng không được, ngược lại còn bị đám hành khách phía sau đẩy ngược lại.
-Này cô gái, em đang bị tên này quấy rối sao?
Bỗng một thằng con trai từ phía sau Huy nhướn người nhìn tôi vẻ châm chọc. Tay của hắn nắm lấy tay cầm trên trần nên ngả ngớn tùy thích. Ngay lập tức, mấy đám con trai phía sau hắn cũng cố nhướn người nhìn tôi, nhếch miệng trêu chọc lại:
-Kìa cô em, đại ca chúng tôi hỏi cô kìa?
Tôi bỗng thấy lạnh người khi nghe tiếng Huy nghiến răng ken két.
-À, không… Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!
Tôi cười xả lả. Lỡ Huy bị hiểu lầm là trai quấy rối các tuyến xe bus thì khốn.
-Ồ, thế cô em tên gì? Cho anh làm quen được không?
Ôi mịa! Đây mới là thằng quấy rối đích thực này! Tôi bỗng thấy rùng mình, nhiệt độ xung quanh người Huy bỗng giảm vọt xuống âm độ. Đám phía sau lại nhao nhao:
-Kìa cô em, đại ca hỏi kìa!
Cả tuyến xe buýt ồn ào hẳn lên nhưng mọi người gần như không thèm quan tâm. Bỗng tên con trai đang đứng cạnh tôi bỏ tai nghe xuống nhìn sang tôi, đánh mắt nhìn sang thằng đầu têu việc trêu chọc rồi nhếch mép:
-Chà, cô em, trả lời đại ca kia…
Chết mịa! Bọn này cùng một đảng cả sao? Tên kia huýt một tiếng rồi nhìn sang tôi cười châm chọc, đọc câu:
-Bây giờ Mận mới hỏi Đào, vườn Hồng đã có ai vào nên chưa?
Cả đám cười vang. Tôi cảm thấy nóng mặt, cơn điên trong người chỉ muốn bùng phát. Đám kia lại nhao lên:
-Kìa, trả lời kìa! Haha…
Trong lúc tôi không chịu nổi được nữa, thì Huy bỗng nhiên nhếch môi cười lạnh lẽo. Rồi cậu ta đưa tay kéo tôi lại gần, nhìn sang thằng kia cười đắc thắng, trả lời tiếp:
-Mận hỏi thì Đào xin thưa, vườn Hồng đã có Mận đây vào rồi.
Tôi nhìn lên Huy. Huy nháy mắt với cậu kia, nhếch miệng cười:
-Xin lỗi ông anh, cô gái này là hoa có chủ rồi.
Ngọt ngào… Rồi chiếc xe buýt dừng lại bến, Huy nắm lấy tay tôi kéo xuống xe. Khoảnh khắc nhìn theo bóng lưng Huy lầm lì kéo tôi đi, chợt cảm thấy ngọt ngào lạ lẫm.
-Huy à… Cảm…
-Tôi khó chịu đấy… -Huy lầm bầm nói, gương mặt sa lại tối sầm.
-Hể.. –Tôi mở to mắt nhìn Huy.
Huy dừng bước lại, tay vẫn nắm chặt tay tôi, cất giọng trầm trầm nói:
-Chuyện của Vũ, rồi cả chuyện lúc nãy trên xe, tôi thực sự khó chịu lắm. Rất muốn lên tiếng nhưng lại hoang mang vì nghĩ mình không có tư cách để có thể chiếm hữu bà. Lúc ở trên xe, à không, bây giờ cũng thế, tôi chỉ muốn gào lên cho mọi nguời biết rằng: “Cô gái đó là người con gái của tôi! Và tôi là người đàn ông của cô ấy! Cấm đứa nào đụng vào!”.
Tôi ngước mắt lên nhìn Huy. Có cảm giác ngọt ngào lan tỏa.
Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi nhón nhẹ chân lên và hôn vào má Huy một cái thật nhẹ. Huy mở to mắt nhìn tôi, tôi mỉm cười đáp lại cậu ta mà nói:
-Sự chiếm hữu của cậu cao quá đấy. Biết là ghen nhưng ghen thế là đủ rồi. Tôi có nói rằng tôi không phải là người con gái của cậu, và cậu không phải làngười đàn ông của tôi đâu? Do cậu cứ thích suy nghĩ đấy chứ?
Huy nhìn tôi, và tôi nhìn được trong đáy mắt đó, là một sự ngạc nhiên, xen lẫn hạnh phúc. Cậu ta lay lay vai tôi, đôi mắt sáng lên như đèn pha ô tô:
-Nguyễn Hàn Linh!!! Bà đã đồng ý yêu tôi rồi sao???
-Ai bảo ông như thế??? Tôi chỉ nói đùa ông vậy thôi!!! –Tôi bỗng thấy bối rối. Gạt phắt đi những lời vừa nói. Nào ngờ di động tôi bật nhạc chuông. Tôi bắt máy.
-Alô, Vũ à…?
“Bà đang ở đâu thế?”
-Tôi..
Nhưng chưa kịp nói hết câu. Huy đã giật phăng cái máy điện thoại của tôi trên tay, hồ hởi hét vào máy điện thoại rằng:
-“Người con gái của tôi” đang ở cạnh “người đàn ông của cô ấy”! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!!!
“Ơ này… Tút…tút…tút…”
Huy tắt máy rồi khóa nguồn. Tôi hoảng hốt giật lại, gào lên:
-Ông vừa nói cái vớ vẩn gì vậy? Đưa lại đây!
-Này cô gái của tôi, nếu em cũng có tính chiếm hữu tôi, rằng tôi là của em, thì mong em nhanh nhanh gả em cho tôi nhé. Tôi sắp không đợi nổi nữa rồi…
-Trần Gia Huy!!!!!
Trời ạ, từ khi nào Huy càng ngày càng dễ thương thế kia???