Đầu tôi như muốn nổ tung. Mắt tôi trợn tròn, shock đến tận họng. Không biết bao lâu sao tôi mới định thần lại mà hất văng hắn ra:
-Ông đang làm cái quái gì thế???-Tôi hốt hoảng gào lên. Tay đưa lên chùi miệng. Hắn…hắn… vừa làm trò gì thế??? Đây có phải là sự thật không đây???
Khánh cũng trợn tròn mắt nhìn tôi đầy sửng sốt. Sau một phút sững sờ im lặng, hắn lờ ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn về phía tôi. Tôi cũng không bật được câu nào. Tôi phải nói gì đây? Tôi còn không hiểu cái hành động đáng chết của hắn.
-Bà…-Khánh lúc này mới bật lên một tiếng. Nhưng vẻ mặt của cậu ta vô cùng căng thẳng. Đôi mắt cậu ta chau lại đầy buồn bã.
Tôi vẫn không hạ tay mình xuống khỏi miệng. Lúc nãy, chính hắn, chính hắn đã đụng đến làn môi của tôi. Tôi lúc này là kinh hoàng không tin nổi, chứ không phải là tức giận nữa. Khánh lấy tay đỡ lấy trán, mắt khép lại. Tôi vẫn trơ trơ nhìn hắn, mồ hôi túa ra. Không lẽ, hắn thích tôi??? Không, không thể nào! Làm gì có chuyện trời đánh đó! Nhưng hành động đó của hắn… Nếu lúc đó tôi ngủ thật thì có lẽ đến già tôi cũng không biết hắn giở trò biến thái đó với tôi.
Không gian chợt im lặng đến bất thường.
-Tôi… thích bà…
Tôi giật thót, mở to mắt hết cỡ nhìn hắn vẻ sửng sốt. Hắn vừa nói gì??? Tôi có nghe nhầm không? Hắn nhìn sang tôi. Ánh mắt hắn kiên định và nghiêm túc đến đáng sợ. Tôi sợ, đúng, tôi hoảng sợ đến mức không nói được câu nào. Nhìn vào mắt hắn tôi cũng không dám. Tôi phải làm gì đây? Khánh nhìn tôi, cậu ta bước đến gần tôi, giọng cậu ta hơi buồn một chút:
-Mười một năm, tôi đã chờ đợi bà mười một năm… Mười một năm tôi luôn bên bà… Mười một năm chọc tức bà để mong bà chú ý đến tôi… Mười một năm sống trong mớ tình cảm hỗn độn không dám nói… Bà có hiểu, cảm giác đó khó chịu như thế nào không?
Giọng cậu ta càng ngày càng cứng hơn và nghiêm túc đến bất thường. cứ mỗi từ thốt ra cậu ta lại bước đến gần tôi một bước. Tôi nghẹn ứ cổ họng. Chưa bao giờ Hàn Linh tôi lại yếu vía trước hắn đến thế. Tôi bước lùi ra sau.
-Mười một năm qua tôi luôn bên bà. Tìm tên bà đến phát điên mỗi khi khai giảng chỉ mong cùng lớp với bà. Cố tìm thật nhiều lí do có thể chèn ép bà mỗi khi có cơ hội chỉ để ở cùng bà nhiều hơn. Ghen lồng lộn với thằng con trai chuyên trông coi thư viện với cô thủ thư chỉ vì thằng đó thân thiết với bà mỗi khi bà đi mượn sách. Tức đến phát điên mỗi khi có kẻ làm đau bà. Tất cả những thứ đó, tôi đã phải giấu đi mười một năm nay mà không dám nói…
Hắn lúc này đã dồn tôi đến sát tường. Hai tay hắn chống lên tường để tôi lọt thỏm ở giữa, đối diện với mặt hắn thật gần. Ánh mắt hắn, ngữ điệu trong giọng nói của hắn, tất cả đều kiên định, mà ẩn sau đó như là một sự tức giận kìm nén. Tôi vẫn không nói được câu nào. Tai tôi ù đi khi nghe những gì hắn nói. Tôi không tin vào thực tại, thực sự không tin. Không những không tin mà còn kinh hoàng.
-Nhưng bà ngu ngốc đến nỗi không chịu hiểu những việc đó của tôi… Nhưng bây giờ bà đã biết sự thật rồi đấy… Từ nay, tôi có quyền được theo đuổi bà rồi chứ? Được phép yêu thương bà rồi chứ? Được phép thân thiết bà rồi đúng không? Bà trả lời đi….
-T…T..ô…i…. hic…
“Cạch!”
Tiếng cửa mở. Khánh giật mình quay người lại. Huy xuất hiện sau cánh cưả kia, mắt nhìn trân trân cảnh tượng trước mắt. Mắt Huy nheo lại, Khánh đang làm gì thế? Còn gương mặt của Linh thì thất thần hoảng sợ. Huy bước nhanh đến chỗ Khánh túm cổ áo Khánh nghiến răng:
-Mày làm gì Linh?
Khánh không đáp. Linh ôm lấy cổ thở hổn hển. Mồ hôi túa ra mà gương mặt thì tái mét.
-Huy,.. ông sang đây làm gì thế?
-Tôi đến đưa bà cuốn sách các dạng bài phân tích tác phẩm trong chương trình.
Huy chìa cuốn sách trước mặt Linh.
-Cảm ơn.. Hai người,…có thể về ngay bây giờ được không?
Linh cố nói giọng không run. Huy khẽ nhíu mày. Khánh không nói gì, chỉ mở cưả và lập tức bước ra ngoài. Huy nhìn thái độ kì lạ của Linh, muốn hỏi nhưng Huy nghĩ, nên hỏi “chính chủ” có lẽ sẽ tốt hơn.
Huy bước ra khỏi phòng.
Linh ngồi bệt xuống đất. Trời ơi, cái quái gì đang diễn ra thế? Mọi thứ đùng một cái diễn ra quá nhanh mà Linh thì không kịp thích ứng kịp. Linh không thể tin vào thực tại nữa. Thật hư cấu, thật sự hư cấu. Bất chợt Linh nghĩ về Huy.
“Cũng mười một năm đó, cậu có bao giờ thích tớ chưa Huy?”
---
Hai chàng trai bước đi trong đêm tĩnh mịch.
-Tôi.. đã lỡ nói với cô ấy mất rồi…
Khánh chợt lên tiếng. Huy như có một dòng điện xẹt qua, trợn mắt nhìn sang Khánh.
-Tôi đã phá vỡ giao kèo của chúng ta năm lớp 9… Tôi đã lỡ nói tôi thích cô ấy mất rồi…
-Cậu bị điên hay sao?-Huy gần như gào lên.
-Không, tôi không điên.
Giao kèo năm đó, Huy và Khánh đã có một giao kèo trong bí mật: Khi hai người bước sang tuổi 18, thì lúc đó mới được phép theo đuổi Linh.
Khánh nhìn sang Huy cười nhạt:
-Thật khổ cho cậu, khi chịu đựng mười một năm như thế trong thầm lặng mà không được đáp trả.
Có một sự suy sụp trùm lấy Huy. Huy nghiến răng:
-Câm.
-Cậu không có quyền.-Khánh miết nhẹ môi –Dù gì, nụ hôn đầu của cô ấy,cũng đã thuộc về tôi rồi…
BỐP!
Một cú đấm giáng vào khuôn mặt mĩ nam kia một cách thô bạo nhất. Khánh văng xuống đường. Khuôn mặt của Huy lúc này đỏ ngầu giận dữ. Hình ảnh hoảng sợ của Linh hiện về, cậu rít lên:
-Mày đã cưỡng hôn Linh?
Khánh cười nhạt thay câu trả lời.
-Thằng khốn!
Huy gào lên. Cậu thô bạo đấm thêm một phát nữa làm Khánh lại ngã văng ra đất. Vết thương ở miệng tứa máu.
Mắt Huy đục ngầu đầy hỗn loạn. Mười một năm, suốt mười một năm cậu bảo vệ cô ấy. Mười một năm cậu cố bảo vệ nụ hôn đầu của cô ấy. Mười một năm cậu tự hứa với chính mình là sẽ không ai ngoài cậu có được nụ hôn của cô ấy. Cậu đã cố gắng, rất cố gắng. Suốt mười một năm ở bên cô ấy, cậu không dám vượt quá giới hạn của mình chỉ để cố chờ năm 18 tuổi. Thế mà bây giờ một tên khốn đã cướp nó đi một cách phũ phàng. Nghĩ đến đó, một nỗi tủi hờn dâng nghẹn họng Huy. Đôi mắt điên loạn kia đột nhiên có một giọt nước tinh khôi chảy xuống.
-Mày đã cướp của cô ấy… Thế thì, tao sẽ đòi lại từ mày!
Huy nghiếng răng. Ghen tuông, giận dữ lấn át lí trí. Không một phút chần chừ, cậu bước nhanh đến chỗ Khánh, lôi cổ cậu ta lên và hôn lên môi cậu ta. Khánh trợn tròn mắt kinh hoàng. Chân tay rụng rời. Vị ngọt lúc nào còn ở trên môibây giờ đã bị lấy mất, thay vào đó là sự kinh tởm của hai thằng con trai. Rất nhanh chóng, Huy thả Khánh ra:
-Bây giờ mày đã hiểu cảm giác bị người khác cưỡng hôn chưa?
Nói rồi Huy bước đi. Kinh tởm! Huy nhổ một bãi nước bọt, chùi lên viền miệng của mình. Đúng thế, chỉ cần cướp lại nụ hôn của Linh, thì chuyện gì cũng được. Có chết, cũng không bao giờ Huy để cho Khánh mang vị ngọt từ nụ hôn của Linh đi.
-Tởm quá.
Huy khẽ rùng mình rồi bước vội trên đường. Có gì đó tỏng lòng cậu se lại.
***
Ngồi trong thư viện, đối diện với Huy là một cô gái căng thẳng đến lạ thường. Linh không còn vẻ vui tươi nữa, mà là một gương mặt đau khổ tột độ. Huy nhìn sang Linh,dừng lại ở làn môi. Tay Huy bóp cây thước trong tay kêu cái “Crắc”. Mỗi lần nhìn làn môi đó là Huy chỉ muốn điên lên. Mười một năm cậu đã cố bảo vệ nó thay Linh, quyết tâm không để cho thằng nào chạm vào, thế mà… Làn môi đó, cậu còn chưa bao giờ dám đụng vào, thế mà tại sao hắn ta có thể làm việc đó?
Nghĩ đến đó cậu như điên lên. Đôi mắt cậu ta rựa lửa giận dữ. Cậu đã cố đến thế nào. Càng nghĩ cậu càng không kiểm soát được cảm xúc. Cậu quay sang Linh, trừng trừng nhìn làn môi Linh.
-Gì thế?-Linh nhíu mày.
-Làn môi đó đã bị tên khốn đó cướp đi..-Huy nghiến răng. Linh giật mình sững người nhìn Huy. –Tại sao bà không giữ nó cho tôi chứ?
-Hả?
-Tôi là gì trong bà?-Huy chợt hỏi. giọng nói lãnh đạm bất thường.
Linh giương to mắt nhìn Huy. Tại sao lúcnào cũng thế? Luôn là Huyđuổi theo Linh. Tại sao Linh không bao giờ chịu quay lại xem tình cảm của Huy dành cho Linh nó khác đến mức nào? Tại sao cứ phải sống vô tâm lên tình cảm Huy như thế chứ? Huy nên làm gì đây?
-Mười một năm qua, khi bà buồn ai là người luôn ở cạnh bà? Ai là người luôn có mặt những lúc bà khóc thảm thương nhất? Ai là người xả thân đánh nhau với lũ con trai cùng khối chỉ vì chúng chọc bà khóc? Ai là người chạy tìm bà khắp nơi mỗi khi bà biến mất? Ai là người âm thầm đi bên bà, tình nguyện làm một lá chắn vững vàng chỉ để đánh đôi lại nụ cười cho bà? Ai là người luôn chờ đợi sẽ có một ngày bà chịu quay lại nhìn người đó và biết người đó thích bà đến thế nào?
Linh sững người. Tay run run.
-Suốt mười một năm qua, tại sao lúc nào cũng chỉ có mình tôi là quan tâm bà nhiều đến thế chứ? Đã bao giờ bà chịu quay đầu lại nhìn tôi một lần chưa? Mười một năm chờ đợi, mong sẽ có một ngày bà nhận ra tôi thích bà đến thế nào… Sao bà không chịu hiểu chứ?-Huy cúi gầm đầu xuống. giọng trầm trầm đầy buồn tủi. –Tôi luôn là người chạy theo bà, tìm bà đến phát điên, đuôi theo bà đến phát mệt. Nhưng rồi đổi lại tất cả chỉ là sự vô tư đến vô tâm của bà… Bà muốn tôi phải thế đến bao giờ nữa?
Linh trợn tròn mắt gần như chết đứng. Huy nhìn sang Linh. Huy cắn chặt môi.
-Kệ cho ai đó đã lấy đi nụ hôn đầu của bà, tôi quyết đòi lại cho bằng được.
Linh không kịp hiểu hết hàm ý trong câu nói kia. Định bật tiếng.Nhưng chưa kịp nói câu nào thì Huy đã chồm người tới và ôm lấy đầu Linh. Một nụ hôn đặt lên môi Linh ngọt ngào, trong gang tấc mà Linh không hề biết nó đã diễn ra từ lúc nào. Chỉ biết có một vị ngọt dâng lên khóa môi Linh ngay tại chỗ.
Bộp!
Sách rơi xuống nền đất.
Mọi thứ đều bất động. Linh sững người như chết đứng. Trí não ngưng hoạt động. Vì mọi thứ diễn ra quá bất ngờ? Cũng đúng. Nhưng có lẽ, là vì chưa bao giờ Linh shock đến thế.
Không biết bao lâu sau Huy mới thả Linh ra. Huy nhanh chóng đứng lên bước nhanh về phía cưả, trước khi đi, Huy quay lại nhìn Linh, ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ:
-Từ nay tôi sẽ không còn là bạn thân của bà nữa, tôi chính thức theo đuổi bà.