Gió lạnh cắt da thịt
làm Song Tiếu lẫn Trùng Thiên không khỏi kinh ngạc. Tốc độ di chuyển của họ lúc này quả thật vô cùng nhanh, chỉ qua ba nhịp hô hấp thì đã đến
Tam môn. Không ngờ ở dị thế này cũng có phương thức di chuyển tiện lợi
hơn cả Tàu không gian nữa. Chỉ có điều chiếc tàu này chất lượng chẳng
tốt gì cả. Theo như bọn họ được biết thì đây hẳn là một loại của thuật
thuấn di cao cấp đi.
” Oa, thật lớn a !”- Ai đó mở to mắt nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thán không thôi.
Đập vào mắt hai người lúc này là một cảnh tượng cực kì đồ sộ. Vị trí mà bọn họ bị quăng xuống là trên một đất cao, có thể nhìn rõ cảnh vật xung
quanh. Hiện tại, có hơn một nghìn người đang đổ xô về phía trung tâm bồn địa phía trước. Có vô số trụ đá nằm lểnh nghểnh khắp nơi. Nhìn chúng
như vô hại nhưng Song Tiếu có linh cảm chúng cũng chẳng là thứ tốt lành
gì. Không có việc gì liền xếp một đống đất đá ở đấy à, mấy vị tiên nhân
chắc không rãnh rỗi đến vậy.
Bọn họ nhanh chóng đi xuống gò
đất. Thế nhưng đi được một lúc thì đụng phải một bức tường vô hình. Ánh
sáng chợt lóe, một mảng lưới màu vàng nhạt liền xuất hiện chắn ngang
đường. Trên bề mặt lưới có ghi: “ Chào mừng đến với Nhị ải Tam môn khai
xuất. Các ngươi gồm bao nhiêu người ?”
Bách Lý Ngạn liền
tiến lên, dùng ngón tay vẽ vẽ lên tấm lưới. Chắc là hắn đang khai báo
các thông tin cần thiết. Lập tức, nó biến mất. Bọn họ lại tiếp tục đi.
Cước bộ chừng hơn trăm thước là một tường thành cao hơn hai mươi mét và chỉ có một cánh cửa nhỏ để đi qua. Phía trên cánh cửa có một tấm bảng “ Đệ Nhất ải “ chớp sáng. Cùng đến với bọn họ còn có một đám người khác.
Song Tiếu đưa mắt nhìn sang. Đám người kia đều là nam nhân và có hơn một trăm người. Xem ra trận chiến tranh giành bắt đầu rồi.
” Di, nhiều đàn bà quá !“. Giọng nói kệch cỡm của một tên trong đó làm cả đám bọn chúng nhốn nháo cả lên, tức khắc liếc mắt sang đây.
” Nhìn con nào cũng ngon, cũng đẹp hết.” Một tên khác vừa lau nước miếng vừa nói. Đôi mắt trần trụi nhìn họ đầy dâm tục.
Những tên khác cũng xì xào chỉ trỏ. Cứ như chúng đang thảo luận bình phẩm một món hàng vậy. Lâu lắm rồi chúng mới thấy được nhiều đàn bà xinh đẹp đến như vậy. Thật muốn lao đến hành hạ nha.
”Lão đại, chúng ta
xử chúng đi !” Ánh mắt nóng rực háo hức muốn được “ăn” no nê, tay chúng quơ quơ vũ khí gây ra tiếng động lớn. Tên lão đại lại chẳng nói gì mà
chỉ quan sát một lượt bọn họ. Hắn dường như đang cân nhắc có nên động
thủ hay không. Lát sau hắn ta lạnh giọng quát bọn thuộc hạ “ Câm miệng.
Trước hết qua ải thứ nhất rồi tính.”
Nàng cười mỉa một tiếng. Phải công nhận một điều là tên cầm đầu này khá thông minh. Là tên thông minh nhất trong số mấy tên nàng từng gặp. Bọn Bách Lý Ngạn vừa nghe thì trên mặt đã muốn bùng nổ, nhưng lại cố nhịn vì đại cuộc.
Phía dưới tấm bảng Đệ Nhất ải là hai tảng đá chắn hai bên cửa. Phía trên
chúng có khắc “ Không được dùng vũ lực. Nếu muốn bỏ cuộc, hô Trở về.”
Tức là ở ải này, tuyệt không được tranh chấp đánh nhau. Nếu không sẽ bị
tống ra ngoài ngay lập tức.
Bách Lý Ngạn không nhìn đến bọn
chúng. Hắn bước nhanh đến tường thành. Đưa tay ra không trung định xô
cửa nhưng bị đánh bật trở lại. Bỗng trên không xuất hiện dòng chữ
”Các ngươi gồm bao nhiêu nam, nữ ? “ Nó vừa xuất hiện thì bên góc phải hiện thêm một con số. Đếm ngược thời gian !
Nói giỡn ? Không ! Đây là sự thật ! Câu hỏi này có phải là quá dễ rồi không ? Vừa nhìn đến dòng chữ, ai cũng kinh nghi khó tin. Thế nhưng khi nhìn
đến đám người bên kia đang loay hoay đếm số lượng thì tất cả mới ngộ ra. Ải đầu tiên là khảo nghiệm sự đoàn kết cũng như quan tâm lẫn nhau của
những thành viên cũng như thủ lĩnh. Nếu hằng ngày ngươi chẳng màng quan
tâm đến những người trong nhóm thì làm sao biết được có hết thảy bao
nhiêu người ?
Bách Lý Ngạn thu hồi lại vẻ ngạc nhiên. Hắn
cũng không ngờ câu hỏi đơn giản đến như vậy. Tay lại đưa lên vẽ vẽ trên
không. Một đạo ánh sáng lóe lên, cửa được mở. Mọi người háo hức nhanh
chóng tiến vào. Đợi đến khi bọn họ đi qua, cánh cửa đóng lại, đám người
kia mới hoàn hồn. Nằm mơ sao ? Tại sao chúng lại trả lời nhanh đến như
vậy được. Lại để chúng chiếm được tiện nghi. Tức chết bọn hắn mà.
Không gian bên trong ải thứ nhất rõ ràng ấm áp mát mẻ hơn nhiều so với bên
ngoài. Lại là những tảng đá ngổn ngang mà Song Tiếu đã thấy trước đó,
chúng chính xác được đặt ở không gian này. Nhưng quan trọng bây giờ là,
phần thưởng của họ đâu ? Chẳng phải nói chỉ cần qua được một ải là sẽ có thưởng hay sao ?
”Chít..chít..” Một con chuột thò đầu ra
khỏi một khe đá. Đôi mắt vô tội nhìn một đám con người bỗng dưng xuất
hiện. Đến khi nhận ra có hàng chục đạo ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào, nó liền hốt hoảng bỏ chạy.
Hơn bốn mươi bóng dáng lướt qua
người nàng. Đuôi lòng mày nàng giật giật. Thật nhìn không ra, một khi
con người bị kích thích lại trở nên mạnh mẽ khác thường đến vậy a. Sức
hấp dẫn của đồ ăn thật không thể chối từ. Hay nói đúng hơn là thịt !
Trên không lại có biến đổi “ Đệ Nhị ải ngày mai sẽ mở.” lại là những chữ cái ánh kia chói mắt đó.
Ai, vậy bọn họ phải ngủ một đêm ở chỗ này. Thức ăn lúc trước của họ hầu như là rễ cây, lá cây và hoa quả. Lần trước, thịt sói đều đã ăn hết. Ngửi
mùi thịt chuột nướng mà cái đám lanh chanh kia bắt được, bụng nàng cũng
phải kêu lên kháng nghị. Dù biết Tam môn rất nguy hiểm nhưng nhiều người vẫn bất chấp đi vào. Lão tiên nhân tạo ra nơi này đủ ngoan a.
Mọi người để thức ăn và nước uống lại cạnh một tảng đá to. Các nam nhân và
vài nữ tử vui vẻ chia nhau đi săn chuột để dự trữ. Còn nàng thì đang
ngồi trên một trụ đá nhỏ, thong dong thưởng thức con chuột thơm ngon mà
tiểu Thanh đưa cho. Hương vị mặc dù không mấy ngon nhưng đã rất khá so
với trước kia.
Không gian yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào. Song Tiếu đưa mắt qua nhìn. Đám người kia cũng đã đuổi theo tới. Thật phiền phức.
”A, có chuột, có chuột kìa.” “ Mau bắt, mau bắt.” Cũng giống như bọn họ,
đám người đó rất kinh hỉ khi nhìn thấy phần thưởng to tát này. Bọn chúng đảo mắt qua đây. Trong mắt tên lão đại xẹt qua tia âm độc vừa vặn lọt
vào tầm mắt của nàng. Chúng dự tính làm chuyện xấu gì sao ? Dù sao cũng
phải nhắc nhở mọi người nâng cao cảnh giác.
Quay đầu sang chỗ khác. Nàng bắt gặp Từ Ngũ và hai đứa con gái của hắn đang thì thầm
chuyện gì đó rất bí mật. Với khoảng cách chưa đến trăm thước bây giờ,
nàng có thể nghe rõ những lời họ nói.
” Phụ thân, chúng ta cứ làm thế thì sao. Con không muốn sống chung với bọn họ nữa !” Trâm Anh
khó chịu nói với Từ Ngũ, âm điệu rất chán ghét. Chưa để Từ Ngũ kịp đáp
lời thì Diệu Anh đã chen vào” Chúng ta theo đám người kia có phải tốt
hơn không, bọn chúng vừa đông vừa mạnh, lại chẳng khinh thường cha con
ta, cha suy nghĩ kĩ đi” ( ừ thì không có khinh -.-|||)
Từ Ngũ nghe hai đứa con gái phân bày liền lâm vào trầm mặc. Lát sau hắn mới
nhìn đến Trâm Anh, Diệu Anh “ Được, theo ý các con. Tối nay, ta sẽ qua
bên kia thương lượng. Chúng ta sẽ giả bộ lấy lương thực của chúng, rồi
giá họa cho họ tên Trùng Thiên khốn kiếp. Đến lúc đó họ sẽ bị đá khỏi
đây, tiểu tử kia hết đường lui thì chỉ còn nước đến cầu xin cha con ta
thu nhận. Lúc ấy, các con tha hồ chà đạp hắn khà khà “
Ách,
kế hoạch trả thù thật thâm độc. Một mũi tên trúng ba con nhạn a. Cha con nhà họ vừa chẳng bị khinh bỉ vì sẽ tìm được chỗ dựa mới, vừa trả thù
được với bọn Bách Lý Ngạn lại còn ôm về mỹ nam tử. Uổng công họ bỏ qua
cho các nàng. Đúng thật là lấy oán báo ân ! Thật đê tiện, mà cũng cực đồ ngu ngốc !
Nhắc đến Trùng Thiên, từ hôm qua đến giờ hắn cứ
như uống lộn thuốc, mặt mũi lúc nào cũng hầm hầm giống như bị quỵt nợ.
Nàng phải tránh xa cái tên nguy hiểm ấy kẻo bị liên lụy a.