Từng luồng khí lạnh thấm vào da thịt như xoa dịu nỗi đau của thân chủ. Chậm
rãi, nhẹ nhàng chữa trị. Từ năm 10 tuổi, cô chỉ có thể sinh hoạt làm mọi thứ với nước lạnh. Một phần vì những thiết bị trong cơ thể cô dù hoàn
hảo nhưng đã bị Lucas giở trò. Nếu Henry đoán không lầm, có lẽ trong
những lần kiểm tra sau này, bọn họ đã bỏ vào người cô một loại virut
kích thích làm tăng sự bài xích của cơ thể với các thiết bị. Qúa trình
bài xích chỉ diễn ra mạnh nhất vào bảy ngày từ ngày 8-15 tháng 12. Đặc
biệt là ngày cuối cùng, cô sẽ bị “máy hóa“. Chân chính biến thành một
con robot siêu năng vô tình. Chỉ cần cô không thoát khỏi khu vực ảnh
hưởng của hành tinh Định Thổ, cô vẫn có thể khống chế cơn đau bằng
thuốc. Nhưng khi vượt khỏi phạm vi đó, mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều
hướng vô cùng tệ hại. Thậm chí họ còn khiến cô không thể chạm vào nước
nóng hay nước thường nếu không muốn bị bất tỉnh hoặc chết. Đối với cô,
nước thật nóng - nước sôi và nước lạnh mới có thể chấp nhận được. Họ vì
sao lại hành động như vậy ? Đơn giản vì họ muốn lưu lại một nhược điểm
để dễ bề khống chế cô mà thôi. Vì thế khi bất hạnh rơi xuống hồ nước
nóng này, cách duy nhất để cứu là cho cô ngâm hàn thủy hoặc tách tất cả
máy móc trong người cô ra ngoài. Đương nhiên dưới tình huống hiện tại,
cách đầu tiên khả quan hơn. Vincent, anh vừa hại cô lại vừa giúp cô. Anh chính là nửa kẻ thù của Henry này.
Thả lỏng cơ thể, từ từ phục
hồi tinh thần lấy lại sức lực. Không một sự nghĩ ngợi, hoàn toàn thư
giãn. Sở dĩ như thế vì cô biết một khi tỉnh lại sẽ lại là một hồi vần vũ kinh thiên đang chờ phía trước.
Mặt nước phẳng lặng. Hàn khí bốc lên làm nhiệt độ tại đây hạ thấp. Từng giọt nước nhỏ giọt xuống tí
tách. Trải qua hàng ngàn lần rơi, hai nhân loại tại đây mới tỉnh lại.
Đập vào mắt hai người là một hang động lớn. Rong rêu phủ đầy đậm nét hoang
sơ chứng tỏ chưa có ai từng viếng thăm. Cả hai đang trôi nổi trên mặt
nước. Sức lực đã hồi phục được tám phần, Henry cố bơi về phía bờ. Vừa
leo lên vách đá, cô bỗng phát hiện một việc kinh khủng.
Cô bị...teo nhỏ !
Vươn người ra mặt nước, cô giật giật khóe miệng. Đích xác là cô đã quay trở
vè hình hài lúc bảy tuổi của mình. Ngủ một giấc lại cải lão hoàn đồng
sao ? Cô đâu muốn hoàn đồng đâu chứ. Tay ngắn mập mạp trắng trẻo xoa xoa gương mặt. Đôi mày chau lại. Nhìn thế nào cũng rất đáng yêu ! Một tiểu
nữ oa xinh đẹp a !
Sau khi đã hành hạ thể xác của bản thân, tạm
thời Henry đã chấp nhận được sự thật vi diệu này. Liếc nhìn qua tên nam
nhân cũng đang thẫn thờ. Anh ta cũng trẻ lại. Đây là bộ dạng lúc anh ta
17 tuổi đây mà. Suy nghĩ một chút, tình huống hiện tại thật giống với
lần gặp gỡ đầu tiên của hai người. Chẳng lẽ là duyên phận ?
Kể
từ khi hai người đụng độ nhau một cách dở hơi ấy, số mệnh đã bắt đầu di
chuyển. Và giờ khắc này, nó chính thức được khởi động.
Chậm rãi
đứng dậy, trên người là bộ y phục chuyên chống nắng bó sát màu trắng
đen. Quan sát bốn phía, hào quang màu bạc lấp lóe trong một khe hở trên
vách đá thu hút sự chú ý của cả cô. Vincent cũng nhận ra. Anh ta bước
nhanh đến, không còn vẻ thẫn thờ buồn cười trước đó. Vì bây giờ chỉ là
một tiểu oa nhi 7 tuổi nên chiều cao có hạn. Miễn cưỡng ngước nhìn bóng
dáng cao lớn mạnh mẽ lấy đai lưng làm đao, tách vật kì dị ra khỏi vách
đá. Ánh sáng nhàn nhạt bao quanh làm nó thêm vẻ cao quý đẹp đẽ.
”Đây là đá gì, chất lượng rất tốt.” Vincent cẩn thận đánh giá khối đá nặng
hơn 5 kg trong tay. Vẻ mặt tán thưởng không thôi. “Trong họa có phúc, ở
hiền gặp lành mà.” Máu tự sướng của anh ta lại lên não nữa rồi.
”Qủa nhiên là đồ tốt.” Henry cũng chăm chú nhìn phiến đá, nói.
”Đây là của tôi !” Cụp mắt nhìn cô nhấn mạnh từng chữ. Rõ ràng đang đánh chủ ý lên thứ hắn lấy mà.
”Tôi có nói là của tôi sao.” Henry thật ảo não. Anh ta vẫn cái tính tình đó.” Anh hợp với nó hơn.” Cô nói thật lòng.
”Tất nhiên.”
Xem ra ở đây không còn đồ tốt. “Mau rời khỏi đây thôi.” Cô mới không muốn
chết già ở đây. Bỗng khí lạnh phả xuống đầu, Henry ngẩng đầu lên. Lập
tức một viên cầu nhỏ rơi và miệng cô. Cố khạc ra nhưng vẫn không được.
Tự dưng lại nuối phải vật thể lạ, số cô thật quá đen đủi mà. Tiếng cười
khẽ truyền đến, Vincent đang cười nhạo cô.
”Henry thật có phúc.”
Giọng điệu đầy vẻ trêu tức. Anh ta đang cực khoái trá. Cố nhẫn nại liếc
xéo anh ta. Cô mới không cần bận tâm những lời nói đó.
Vách đá
mái vòm cao, có lối vào hẳn sẽ có lối ra. Chắc là...ở dưới nước. Nghĩ là làm, Vincent cũng cùng suy nghĩ.”Ùm” Hai người đồng loạt nhảy xuống lần nữa. Trời không phụ lòng người, lối ra ở ngay đối diện lối vào. May mắn loại cây lòe loẹt kia còn tác dụng. Bơi khoảng 15 phút thì đến cửa ra.
Gần đến cửa là đất bùn ẩm ướt. Vén những cành cây che khuất ra. Ánh nắng chói chang làm cô nheo mắt. Những loại cây này, vừa lạ vừa quen.
Vincent đi trước mở đường. Tấm lưng vững chãi che chắn cho cô. Một loại
cảm xúc kì dị dâng lên nhưng ngay lập tức bị cô dập tắt. Miệng cười trào phúng, cô lại vọng tưởng nữa rồi.
Con người này....làm sao có thể chứ !!!
Đi một lúc khá lâu, hai người dừng chân dưới một gốc cây to nghỉ ngơi. Vừa mới ngồi xuống, Henry chợt quát lớn: “Ai ?”
Từ một bụi cây gần đây, một thiếu niên nhơ nhuốc đứng dậy. Bộ dạng đề
phòng nhìn hai người: “Các ngươi là ai ? Là người mới ?Vì sao ở đây ?”
Chân mày nhẹ nhíu, người mới ? Đôi môi kéo lên một độ cong vừa phải, đứng
dậy từng bước tiến lại gần thiếu niên. Đôi mắt đánh giá người trước mặt. Thiếu niên khoảng 16-17 tuổi. Thân hình cân đối, mắt đẹp, mũi cao
thẳng, môi bạc quyến rũ, nước da bánh mật rắn chắc. Tất cả kết hợp hài
hòa tạo nên một con người tuấn mĩ, khí chất mạnh mẽ kiêu ngạo. Người này không tầm thường !
Trong khi đó, thiếu niên cũng đang quan sát
nữ hài. Từ đầu, hắn đã biết hai người này bất phàm nhưng vạn vạn không
nghĩ tới lại bất phàm đến trình độ không thể chấp nhận. Khuôn mặt trái
xoan thon gọn, làn da trắng ngọc ngà, tử mâu lành lạnh trong vắt mê
người. Mi dày cong vút, cái mũi nhỏ nhắn cao cao, môi không tô mà hồng
nhuận. Tuy vận trang phục quái dị nhưng không làm người khác cảm thấy
thô tục mà lại là cảm giác mới mẻ hấp dẫn. Càng nhìn càng bị hãm sâu
trong dung nhan xinh đẹp vạn phần kia không dứt ra được. Đôi mắt hắn dần mất tiêu cực...
Thành công ! Dễ như trở bàn tay ! Henry đắc ý
với khả năng của mình. Thuật thôi miên của cô đã lên một tầm cao mới.
Thiếu niên định lực rất khá. Cầm cự được 12 giây.
”Thế giới này
là như thế nào ?” Nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu tuy thờ ơ nhưng có một phần
tò mò. Cũng may, nàng vừa lục lọi được một ít bánh mì chuyển ngữ. Nếu
không, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn.
” Đây là thế giới thứ năm
trong bảy thế giới của vũ trụ Vô Nhai. Thế giới này gồm bảy tầng. Tầng
một là nơi giam giữ tù nhân. Tầng hai, ba là địa bàn của ma thú, yêu thú và là nơi tầm bảo. Tầng bốn, năm chủ yếu là con người sinh sống. Tầng
sáu dùng để tu luyện và tầm bảo. Tầng bảy là thượng tầng, nơi đặt ra các quản chế cho các tầng phía dưới. Từ tầng hai đến tầng sáu có thể di
chuyển lên xuống dễ dàng. Tầng một và tầng bảy phải có lệnh bài hoặc
người chỉ dẫn mới có thể ra hoặc vào. Các tầng sắp xếp theo thứ tự tăng
dần từ tầng một đến tầng bảy. Mỗi thế giới có một cấm địa chỉ có cường
giả và người có chức vụ cao cấp mới được phép bước chân lên đó.” Thiếu
niên ngoan ngoãn trả lời.
”Vậy chúng ta đang ở tầng nào ?” Vũ trụ Vô Nhai, bảy thế giới, bảy tầng. Xuyên qua sao ?!
”Tầng một” Đúng như nàng suy đoán, thời tiết khắc nghiệt thế này chỉ có dành cho tù nhân bị đày đọa thôi. Tầng một ? Có ý tứ.
”Anh tên gì ?” Henry bây giờ mới quan tâm đến lai lịch của thiếu niên.
” A Tĩnh.”
Thật dễ nghe ! Tên của nam nhân sao lại “đáng yêu” đến thế. Khoan đã, hình
như cô bị teo nhỏ thân thể và cả...linh hồn nữa. Cách nói chuyện và suy
nghĩ thật giống với năm đó.
”Anh bao nhiêu tuổi ?” Cô cảm thấy thú vị a.
”22”
Hửm, 22 tuổi ! Mắt nhìn người của cô từ khi nào lại sai sót như vậy. Một
kinh nghiệm quý báu được cô rút ra được qua lần đầu gặp gỡ A Tĩnh: Đừng
bao giờ nhìn vẻ bề ngoài để đoán tuổi tác ở cái thế giới kì lạ này !