“Tại hạ là Bách Lý
Ngạn. Xin hỏi cao danh quý tánh hai vị ?”Người đàn ông tiến lên chắp
tay, giới thiệu một cách khách sáo. Biết đâu những người này là cường
giả cải lão hoàn đồng thì sao. Nhưng trẻ lại thành đứa nhỏ 6-7 tuổi thì
hơi quá.
”Hoa Thiên” “Ngự Vân” Hai người đồng loạt đáp lời. Đó là một hôm sau ba ngày mưa gió vần vũ, sấm điện liên hồi cả bảy tầng không gian. Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên tấm lưng một nhỏ một lớn như
hào quang rực rỡ chói mắt. Khí chất phiêu miểu xuất trần vừa yêu dị vừa
mị hoặc không gì sánh được. Mọi người lại ngẩn ngơ đắm chìm trong khung
cảnh mỹ lệ này. Đây là cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời mà họ mãi mãi
khắc sâu.
”Bọn ta không có ác ý gì. Thật sự bất đắc dĩ mới làm
thế với A Tĩnh.” Song Tiếu dùng giọng điệu chân thành nói. Trực giác cho nàng biết, họ có thể đồng hành cùng nàng trên con đường phía trước.
Bách Lý NGạn nhìn vào đôi mắt trong suốt phẳng lặng. Đôi mắt không biết nói
dối, hắn tin lời nàng nói. Cho dù nàng có nói dối đi nữa, họ cũng không
sợ hai đứa nhóc chẳng có chút nội lực hay linh lực này.
”Đệ muội, mau đưa A Thanh vào nghỉ ngơi. Mọi người thu thập rồi ăn tối.” Phân phó xong lại quay sang họ “Mời Hoa tiểu hữu và Ngự các hạ theo ta.” Hắn đi
trước dẫn đường vào hang động. Bên trong hang rất lớn, đủ chỗ cho 100
người sinh họat trú ẩn.”Hai vị tùy tiện chọn một chỗ thích hợp, ta có
việc, thất lễ.”Người này thật thích hợp với chức vị thủ lĩnh. Nhìn xung
quanh, đây là một chỗ khô ráo dành cho người bị thương, phụ nữ.
”72 nam, 28 nữ.” Chẵn 100 người, thật khéo. Giọng Trùng Thiên vang lên bên
tai. Chưa thật sự xác định được đối phương có ý tốt hay xấu nên phải cẩn thận. Bọn họ bị người khác quan sát.
Khoảng nửa canh giờ
sau, bọn họ bắt đầu ăn tối. Bữa tối là rễ cây, lá cây xào, hoa quả các
loại. Song Tiếu thật không ngờ bản thân sẽ trải nghiệm cuộc sống gần như nguyên thủy như bây giờ. Hầu như các dụng cụ đều bằng đá, lá cây dẻo,
vỏ của một vài loài cây đặc biệt. Xưa nay nàng vốn không kén ăn. Nhưng
hôm nay nàng ăn rất ít và chỉ uống một ngụm nước lạnh. Ăn nhờ ở đậu nhà
người ta nên phải giữ chừng mực a. Di, không ngờ tên Trùng Thiên đó lại
nhóm lửa giỏi như vậy. Tiền đồ phụ bếp chắc chắn sáng lạng.
Ở
trong điều kiện sống đơn sơ nhưng vẫn giữ được nụ cười. Nàng nhận ra
trong mắt của bất kì ai cũng có sự anh khí cùng hi vọng hiện hữu. Bọn họ đáng giá để giao hữu.
Ăn xong trời cũng đã tối. Mọi người rút
sâu vào trong hang và luôn có bốn người gác đêm canh chừng. Nàng được
sắp xếp ngay bên cạnh Trùng Thiên. Bọn họ có một ít da thú để giữ ấm
nhưng đều cho những người bệnh hưởng dụng cả. Nàng và hắn đều không có
đặc lợi đó nên đành dựa vào vách đá nghỉ ngơi.
Tranh thủ thời
gian, Song Tiếu nhắm mắt kiểm tra ý thức.Có rất nhiều điểm tín hiệu
tượng trưng cho số lượng bảo bối họ đang có hiển thị trong vùng không
gian tinh thần của nàng. Trước khi lao vào hố đen, nàng đã bất tỉnh.
Trùng Thiên đã đem hơn một nửa điểm tín hiệu chuyển vào không gian ý
thức đang dần đóng kín của nàng. Các bảo bối đều được bảo quản trong
vùng không gian đặc biệt. Chỉ khi kích hoạt điểm tín hiệu mới có thể sử
dụng được chúng. Nhưng do lúc ấy, tinh thần nàng bị tổn thương nghiêm
trọng nên số điểm tín hiệu đều bị đưa vào vùng ý thức cuối cùng. Nhờ vậy mà số bảo bối đó vẫn còn có cơ hội được phát huy không bị hư hại. Số
còn lại của Trùng Thiên chưa kịp chuyển mã đã bị hư hại hết. Tuy vậy,
muốn lấy chúng ra lại rất khó. Vì muốn kích hoạt, tinh thần của nàng
phải nén lại đến một giới hạn nhất định mới lấy được chúng. Hiện giờ, số bảo bối bọn họ có thể lấy được là” bánh mì chuyển ngữ, máy chụp ảnh tạo mốt tân tiến, đai lưng đa năng, ruồi thám thính, bút sao chép và quan
trọng là một ít thuốc chữa thương. Nàng nói khẩu hình cho Trùng Thiên
biết, hắn trầm ngâm một lúc rồi lại cười cười.
Sáng hôm sau, khi Song Tiếu thức dậy thì mọi người đã đi làm việc. Rửa mặt vệ sinh, nàng
cẩn thận đánh giá chỗ ở hơn. Một nửa nam tử đã đi tìm thức ăn bên ngoài
cánh rừng, nữ tử thì đi hái rau quả và nhặt củi. Không biết Trùng thiên
đã đi đâu mất rồi. Nàng quay vào hang đến chỗ tiểu Thanh nghỉ ngơi. Hắn
cũng vừa mới tỉnh. Khuôn mặt có chút huyết sắc. Nhìn kĩ lại, hắn còn
tuấn tú hơn A Tĩnh nhiều.
”Cảm thấy thế nào ?” Nàng ngồi xổm
xuống bắt mạch cho hắn. Hôm qua, hắn đã nhìn thấy bộ dáng cuả nàng nên
cũng không quá kinh hoảng. Hắn điềm tĩnh trả lời: “Còn có chút choáng
váng nhưng đã đỡ hơn nhiều. Đa tạ Hoa tiểu hữu.”
Nàng ngẩng đầu
nhỏ lên hỏi hắn: “Chân huynh bị thương khi nào ?” Nàng đã phát hiện hắn
bị gãy xương chân từ lần đầu nhìn thấy. Hắn vừa trúng độc, chân lại què. Thật sự rất đau khổ.
”Năm bốn tuổi, bị tù nhân khác đánh.” Sự đau thương và mệt mỏi bao bọc lấy hắn.
Giọng nói trong trẻo lại cất lên: “ Huynh ghét bản thân sao ?”
Hắn không trả lời . Đáp án hẳn là rất ghét, rất hận đi. Nàng lấy một cây
ngân châm mà bọn họ hôm qua đã đưa cho đùa bỡn, thờ ơ nói với hắn: “
Thân xác là thứ con người luôn muốn trân trọng bảo vệ. Huynh ghét nó vẫn như vậy, huynh yêu nó cũng thế. Vậy hà cớ gì phải ghét cho mệt nhọc.
Huynh không muốn một ngày nào đó nó sẽ đứng lên sao ?” Từng chữ từng chữ lọt vào tai làm tiểu Thanh sửng sốt. Nàng nói những ời đó làm nhiệt
huyết của hắn mấy chốc cuộn trào. Hắn sẽ lại đứng lên ư ?
”Uống viên thuốc này, thả lỏng đừng suy nghĩ gì cả.” Nàng đưa cho hắn hai viên thuốc thanh lọc. Sau đó bắt đầu thi châm.
Hai người chữa trị đến tận trưa mới nghỉ ngơi. Qua lời A Thanh, nàng
mới biết thêm về hoàn cảnh của bọn họ. Họ vốn là những gia tộc sống ẩn
dật không màng sự đời. Nhưng bị huynh đệ kết nghĩa hãm hại làm toàn gia
trúng độc. Không những thế còn cướp đi tiền mau đan dược giải độc. Các
trưởng lão vì muốn cứu gia tộc nên hi sinh tu vi bảo toàn tính mạng cho
đám hậu bối. Nhưng còn chưa hết, bọn họ bị vu oan mắt dịch bệnh lây
nhiễm nên bị đày xuống đây. Ba gia tộc từ xưa đã là huynh đệ kết nghĩa:
Bách Lý, Bách và Lý. Đoan di là người phụ nhân đã ôm chặt tiểu Thanh vào hôm qua là mẫu thân của A Tĩnh và tiểu Thanh. Phụ thân của họ là cửu đệ của Bách Lý Ngạn-Bách Lý Khanh và hiện giờ đang bị hôn mê. Trong lúc
nghỉ ngơi, tiểu Thanh giới thiệu từng người cho nàng biết. Những nữ
nhân ở đây đều rất thân thiện với nàng và đều là tuấn nam mỹ nữ. Gia chủ của họ Bách là Bách Nhan, họ Lý là Lý Ninh Khởi. Cả ba gia tộc chỉ còn
lại 100 người và lấy Bách Lý Ngạn làm thủ lĩnh.
Qua giờ Ngọ, Song Tiếu lại thi châm cho A Thanh. “Mỗi lần chân sẽ càng đau đớn vì độc đã
ngấm vào xương, 64 châm huynh chịu nổi không ?”
Tiểu Thanh kiên định đáp: “ Được.” Hắn muốn cường đại, hắn không muốn là một kẻ vô dụng.
”Ngoài ra, ta sẽ trị chân cho huynh. Uống nó.” Nàng đưa cho hắn bảy viên thuốc “ Mỗi ngày một viên.” Dặn dò xong hết thảy, ổn định tinh thần. Thi châm !
Đến châm thứ 30, tiểu Thanh đã sắp chịu đựng không nổi, miệng mím lại cố không rên thành tiếng.
”Đau thì hét lên.” Sỉ diện gì chứ, nếu cứ nhịn như thế thì sớm muộn cũng bị sức môi cho xem.
Tiểu Thanh nghe nàng nói,từng tiếng thét truyền từ trong hàng ra
ngoài. Những người xung quanh xem đều sởn da gà, hồi hợp chờ đợi.
Bóng trăng lên cao, châm cuối cùng cũng kết thúc. Tiểu Thanh liền bất tỉnh.
Ch hắn thêm vài viên thuốc bồi bổ thần tốc. Kiểm tra lại đầu gối đã được băng bó kĩ lưỡng, Song Tiếu mới thở ra một hơi. Nhìn đám người vây xem
chật kín, nàng không khỏi lắc đầu.
”Qua bảy ngày sẽ hồi phục hoàn toàn.” Nàng chậm rãi đứng dậy, nhận một ly nước từ Trùng Thiên
”Độc..?” Thẩm Doanh Doanh - vợ của Bách Lý Ngạn lên tiếng hỏi nàng. Chả lẽ độc Lục Nham nàng đã giải hết.
Nàng liếc nhìn Thẩm di, nhàn nhạt nói: “Mọi người yên tâm, đã giải triệt để.”