Thần Vô Chi Tế

Chương 31: Chương 31: Chuyện em không biết




Edit: bé Na

Sao sao, chép chép. Thời gian một buổi chiều qua rất nhanh, quay đầu nhìn, đã là hoàng hôn.

Sau khi trải qua lao động trí óc vô cùng nặng nề, Tiểu Hàn có vẻ có chút mệt mỏi. Cậu không ngừng ngáp dài, cứ chốc chốc lại dùng đầu bút gõ gõ mặt bàn. Ly Ca luôn có xu hướng cường điệu hóa vấn đề, cô giống như không nghe không thấy, liên tục mờ mịt.

“Mọi người nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Bạch Hân thấy tình trạng như vậy, là người đầu tiên buông sách vở xuống.

“Mèo con, năng lực học tập của em cũng rất nhanh.”

“A…… Thật không?” Biểu tình Mèo Lười tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại thật vui vẻ. Chỉ một buổi chiều mà có thể có hiệu quả như vậy, thật sự có chút nằm ngoài dự kiến của cậu.

Trên một bàn khác, Tiểu Hàn cùng Ly Ca chung nhận thức, trước sau đem giấy tờ buông xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

“Tiểu Hàn.” Bạch Hân cười khanh khách gọi.

“Gì?”

“ ‘Lão công’ nhà cậu còn chưa đến gặp cậu sao?”

Bạch Hân trong ngữ khí ôn hòa lại mang theo ý trêu tức, thực vui vẻ bỏ đá xuống giếng.

“…… Tôi cùng tên đó không có cái loại quan hệ này.”

Tiểu Hàn nhíu nhíu đầu mày, dùng ngữ khí hết sức kiềm chế trả lời.

“Thật không……” Bạch Hân cười cười, lắc đầu nói,“Tên kia mà nghe được sẽ cực kỳ thương tâm đó.”

“Thương tâm cái gì?” Tiểu Hàn liếc mắt,“Trêu cợt người khác là mục đích cuối cùng của mấy kẻ vô đạo đức các người đúng không? Thời gian nhàm chán không biết phải làm gì hả? Tóm lại…… Có điên mới tin anh ta có ý tứ với tôi.”

“Ai nha…… Bị cậu nhìn thấy rồi……” Bạch Hân nhẹ nhàng cười.

Nhưng, những người chung quanh cũng không để ý chân tướng sự thật như vậy. Cùng nhau chọc tức, nhìn Tiểu Hàn trong tình thế cấp bách rống giận…… Mới là lạc thú của bọn họ.

“A…… Noãn Nhi muốn tới thành C sao?”

“Đến gặp Tiểu Hàn?” Mèo Lười hắc hắc cười rộ lên,“Ngàn dặm tìm ‘Vợ’ a…… cảm động quá.”

“Tìm cái quỷ.” Tiểu Hàn giơ tay ném giấy thằng mặt Mèo Lười.

“Tiểu Hàn.” Bạch Hân tiếp tục cười nói,“Noãn Khí đã cùng anh thương lượng qua, cậu ta nói nếu đến thành C, nhất định sẽ phải ăn ngủ tại nhà cậu, còn muốn chỉ định cậu đảm nhiệm toàn bộ hành trình tiếp khách.”

“A a a……!” Toàn thể ồ lên,“Tiểu Hàn cậu thắng –!”

“Bảo anh ta đi chết đi–!”

Tiểu Hàn rống lên một câu, sau đó hung tợn nói:“Ông đây sẽ không bao giờ quản anh ta!”

“Aha cáp……” Những người khác hoàn toàn không thèm để ý cảm xúc của Tiểu Hàn, tiếp tục ồn ào nói,“Tiểu Hàn, cậu vẫn nên sớm một chút gả cho tiểu thư Noãn Nhi đi…… Không lại hủy hoại danh tiết con nhà người ta Aha cáp……”

“Ai…… Nhưng Tiểu Hàn à.” Bạch Hân đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu. Tươi cười không rõ ý tứ hàm xúc làm cho Tiểu Hàn nhìn đã muốn đập.

“Cậu biết không, Thanh Dạ đã đồng ý với yêu cầu của Noãn Khí.”

“Gì……?”

“Ýtứ là, đến lúc đó cậu phải vui vẻ mà làm bạn với cậu ta.” Bạch Hân nheo mắt,“Nếu không…… Trục – xuất – khỏi – gia – môn ~~…… Đúng rồi, hình như Luật phó hội cũng hiểu được làm như vậy là rất thỏa đáng. Cậu cùng cậu ta tuổi cũng tương đương, lại không có chuyện gì quan trọng, cho nên……”

“……”

Chỉ biết lấy cái này đến uy hiếp mình…… oán khí của Tiểu Hàn đang nhanh chóng tích lũy.

“…… Được rồi.” Một lát sau đó, Tiểu Hàn gật gật đầu, nói,“Anh ta có thể đến, nhưng nếu lại có những lời nói quấy rối đại gia ta, ông đây sẽ lập tức một cước đem anh ta đá trở về.”

Tiểu Hàn tất nhiên là tâm không cam, tình không muốn. Nhưng là cậu cũng biết, chỉ bằng lực lượng của mình chắc chắn đấu không lại mấy đại ma đầu này. Giống như vị tiền phân hội trưởng vô lương trước mắt, lại giống như…… tên ma quỷ núp phía sau màn, họ Noãn tên Khí, tên gay nổi tiếng.

Trước khi tìm được phương pháp trả thù thích hợp, chỉ có nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa.

Thiên Lý vẫn đang giúp Đu Đủ chép bài tập, đống bài chất lên như núi trước mắt, bàn tay đang viết đã sớm chết lặng. Nhưng mà mắt thấy đang dần tiến tới thành công, cậu vẫn quyết định tiếp tục kiên trì thêm chút nữa.

Làm đến bài tập lịch sử cuối cùng, lại bị ngay câu đáp án đầu tiên làm cho tmê hoặc.

Trên bản đáp án Đu Đủ cung cấp, có mấy chữ hoàn toàn không thấy rõ.

“Đu Đủ…… Cậu tới nhìn xem đây là chữ gì.” Thiên Lý chăm chú quan sát mãi vẫn không thể phân biệt được, nhẹ nhàng thở dài.

“Ai, cậu không cần thật sự như vậy.” Đu Đủ không sao cả nói,“Cứ viết những gì cậu thấy là được? Theo những nét thấy rõ ý…… Hoặc cứ tùy tiện viết đại một câu là được.”

“Ách……”

Thiên Lý sửng sốt một chút, có điểm khó xử nhìn đám bút tích trước mặt càng viết càng ngoáy, tự hỏi nên làm thế nào để ‘Vẽ’ ra được chữ.

Đúng lúc này……

“‘Các Quốc gia tư bản chủ nghĩa phản ánh yêu cầu bằng cách tiến hành vận động tư bản’…… Em nói là câu này phải không?”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thì thầm cực kì nhẹ nhàng. Hơi thở nóng nóng thổi vào vành tai…… cực kỳ ái muội.

Thiên Lý tim nhất thời đập mạnh một cái. Theo bản năng đứng lên, “Cốp”, lui về phía sau mấy bước.

Tên vô lương nào đó vẫn đang đứng tại chỗ, rất vô tội mỉm cười. Mà mặt Thiên Lý, đã muốn đỏ rực.

Vì vấn đề bản tính, hiện tại thậm chí một câu chỉ trích Thiên Lý cũng nói không nên lời.

“Nhóc Thiên Lý thật sự rất đáng yêu…… Về sau ra môn cần phải để ý đó.” Bạch Hân hiển nhiên đối với phản ứng như vậy rất vừa lòng, đứng đánh giá cậu bé hồi lâu,“Lại nói tiếp năng lực luận chữ của anh vẫn rất tốt như ngày xưa…… Phải không.”

“Anh Vân…… Anh hơi quá đáng rồi.”

Ly Ca thở dài, đem Thiên Lý mặt đang dại ra kéo về chỗ ngồi, lại an ủi sờ sờ mái tóc của cậu.

“Đừng tiếp tục làm loại chuyện dọa đến người khác như vậy được không? Thiên Lý là cậu nhóc ngoan ngoãn, lại rất đơn thuần, ôi chao.”

“Chính là bởi vì cậu nhóc rất đáng yêu……” Bạch Hân cười hì hì nhún vai, sau đó nói,“Anh đi ra ngoài mua bao thuốc, các cậu cứ tán gẫu từ từ.”

Sau khi Bạch Hân đi rồi, vừa rồi nhóm hội viên mặt dại ra theo Thiên Lý đều hoàn hồn trở lại.

“Tớ nói…… người này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì nhỉ……?”

“Trước kia anh ấy không phải cũng như vậy sao.” Mèo Lười nhìn mãi cũng thành quen nói,“Hiện tại vừa trở về, một chút cũng không thay đổi. Vẫn mang bộ dáng phong lưu đó, chẳng để ý gì đến xung quanh.”

“Anh ấy……” Thiên Lý có vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại được,“Anh ấy rốt cuộc……”

“Thiên Lý thật đáng thương, bị người như vậy để ý.” Đu Đủ nói,“Tóm lại phải giữ vững tâm lý, đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của anh ta mê hoặc là được. Một khi bị mê hoặc…… cậu cũng xong rồi……”

“Không đến loại trình độ này đâu, chỉ là cảnh giới gần gần như thế thôi……”

“Ách……” Thiên Lý hình như vẫn không thể hiểu được.

“Này…… Các cậu.” Ly Ca lại lắc đầu,“Thật ra, các cậu đều sai lầm rồi.”

“A……?”

Mọi người mờ mịt.

“Con người của anh Vân, cũng không giống bề ngoài không biết phải trái như vậy.”

“……”

“Các cậu nghĩ anh ấy là bụng đói ăn quàng sao…… Thực tế làm gì có khả năng như thế.” Ly Ca rất bình tĩnh nói,“Người thực sự có thể làm cho anh ấy cảm thấy có hứng thú, thật ra rất ít rất ít.”

“Nhưng bộ dáng bình thường của anh ấy……”

“Giả vờ.” Ly Ca giải thích nói,“Đây là điểm cực kỳ thú vị của người này.”

“……”

“Như vậy Ly Ca…… Chuyện anh ấy rời hội khi đó là thế nào?” Mèo Lười hỏi,“Lời đồn lúc ấy không phải thật sự rất khó nghe sao?”

“Sự kiện đó, người biết nội tình cũng không nhiều.” Ly Ca hơi hơi nhíu mày,“Tớ có thể nói cho cậu, năm đó chuyện của anh Vân, là do có người bịa đặt sau lưng.”

“Bịa đặt……?” Đây là lần đầu tiên Mèo Lười nghe nói tới điều đó, hứng thú của cậu lập tức bị khơi mào.

“Có người thuần túy muốn chỉnh anh ấy, mượn sự bịa đặt. Sau lời đồn càng ngày càng khó nghe, ảnh hưởng tới danh dự của công hội. Anh Vân vì bảo toàn danh dự của công hội, hay có lẽ anh ấy có việc gì khác, sau đó không lâu liền tuyên bố rời hội.”

“Úc……” Cửu Cửu có chút đăm chiêu nói,“Nếu là nói như vậy, là kẻ nào bịa đặt lời đồn ác nghiệt thế……”

“Vẫn chưa ai biết được.” Ly Ca thản nhiên nói,“Là một hội viên bình thường, tớ vẫn rất kính nể anh Vân. Một thế hệ ban đầu chống đỡ xây dựng lên Ánh Sáng, tuy rằng hiện tại còn lại không nhiều lắm, nhưng bọn họ đều phi thường tài giỏi.”

“Điều này tớ biết…… Nhưng mà sự kiện kia đối với tớ mà nói vẫn mờ mịt như cũ.” Mèo Lười cảm khái một trận, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.

“Đúng rồi, Ly Ca…… Chúng ta hình như là cùng một lúc tiến vào hội mà? Vì sao cậu biết rõ ràng như vậy mà tớ lại hoàn toàn không biết gì cả?”

“Các cậu không biết sao?” Ly Ca hơi hơi mỉm cười,“Tớ là một người rất tò mò đó.”

Trầm mặc lại tò mò…… Thành thật lại giảo hoạt……?

Không thể trông mặt mà đoán hình dong…… Mọi người nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.