Thần Vô Chi Tế

Chương 16: Chương 16: Đôi cánh vô hình




Edit: bé Na

Tâm tình của Duy Nhất rất mâu thuẫn. Cô tự biết bản thân mình đáng lẽ không nên xuất hiện mâu thuẫn như vậy.

Thực tế, KK gây chuyện, cô cũng không có tư cách đại diện cho toàn công hội giải thích với Ánh Sáng, bởi vì cô không đảm nhiệm chức vụ gì trong hội. Tuy rằng rất nhiều hội viên ở bên ngoài đều gọi cô một tiếng “Chị”, nhưng đám nhỏ kiệt ngạo bất tuân này rốt cuộc có mấy ai là thật tâm thích cô, Duy Nhất đến bây giờ cũng không dám suy nghĩ tới điều đó.

Có lẽ vì không ngừng “Không muốn suy nghĩ”, mà mình đã bỏ qua rất nhiều vấn đề.

Bất luận công hội có hùng mạnh đến mấy, nếu nội bộ bên trong không đoàn kết và ổn định, công hội này cho dù có tồn tại lâu cũng nhất định sẽ không kéo dài. Những ví dụ như vậy, trước kia cô đã gặp rất nhiều.

Thực hy vọng, Nhân Tâm Phúc sẽ là ngoại lệ.

Duy Nhất nhớ tới quyết định của Lãnh Vụ, thở dài thật sâu.

Quán quân…… cuối cùng còn cách bọn họ có xa lắm không?

Ngày tiếp theo, Nhân Tâm Phúc Quán tiến hành luyện tập trước khi diễn ra trận đấu, Lãnh Vụ đảm nhiệm việc hỗ trợ.

Lãnh Vụ không nói gì, Duy Nhất cũng trầm mặc, toàn bộ kênh IS chỉ có đám hội viên cười hi hi ha ha.

KK cũng là một phần tử trong đó.

KK đối với hành động của mình ngày hôm qua không hề có ý tỉnh ngộ, mà còn cực kỳ tự cao tự đại trào phúng Ánh Sáng nửa ngày.

Duy Nhất nghe được phải nhíu mày, nhịn không được mở miệng nói cậu ta vài câu.

KK mất hứng nói:

“Đã chõ mõm vào rồi mà còn đòi quản người ta nói gì sao, Duy Nhất. Nghe nói chị hôm qua còn chạy tới giải thích cùng Lão đại Ánh Sáng, là thật sao?”

Duy Nhất không khách khí trả lời:

“Là thật thì sao?”

“Thiết, chị nghĩ chị là ai hả, đại biểu cho công hội chúng ta? Chúa cứu thế chạy tới giúp tôi thu thập cục diện rối rắm?”KK khinh thường nói,“Tôi làm chuyện gì không cần chị phải quản.”

“Cậu ít tự cho mình là đúng.” Duy Nhất lạnh lùng nói,“Nếu không phải vì công hội, cậu nghĩ rằng tôi muốn quản cậu ở bên ngoài làm gì sao? Từ trước tới nay, cậu làm mất mặt công hội vẫn chưa đủ sao? Cậu còn muốn tiếp tục như thế nữa sao?”

“Chị Duy Nhất, quên đi.” Có người khuyên.

“Úc? Chị rất giỏi, chị thực rất giỏi mà, cái gì mà vì công hội, thật sự là chê cười.” KK trào phúng nói,“Không bằng bảo Bạch Di đem vị trí hội trưởng tặng cho chị ngồi đi? Về sau mượn danh nghĩa công hội đi lấy lòng Ánh Sáng không phải càng quang minh chính đại? Cho dù thua cũng không thấy mất mặt phải không~”

“Cậu……”

“KK, nói đủ chưa?” Lãnh Vụ thản nhiên chen vào nói,“Mấy chuyện bé tí, vô nghĩa như vậy lại nhiều quá nhỉ, Nhân Tâm Phúc thật đúng là phải kiêu ngạo vì cậu.”

“Lãnh Vụ!” KK thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Anh lại muốn đá đểu cái gì đấy hả?”

“KK, cậu câm miệng lại.”

Bạch Di cuối cùng cũng lên tiếng. Thanh âm lạnh lùng, có thể thấy được cảm xúc thập phần ác liệt.

“Những người khác cũng vậy. Không luyện tập cho tốt, muốn cãi nhau tiếp, tốt nhất bây giờ cút hết đi cho tôi!”

“……”

KK mặc dù còn nhiều bất mãn, nhưng vẫn phải nuốt xuống lời nói phản bác. Bởi vì mọi người đều rất rõ ràng, Bạch Di là người nói một thì không có hai.

Duy Nhất bỗng nhiên cảm thấy khó quá.

Nhớ tới lời nói với Lãnh Vụ ngày đó, cô lại càng khổ sở.

Không biết vì cái gì mà một công hội như vậy vẫn tiếp tục tồn tại, không biết vì cái gì mà mình lựa chọn ở lại…… Như vậy Nhân Tâm Phúc và cô, có tư cách gì đi giữ lại mấy người Lãnh Vụ?

Cô vẫn thực yêu Nhân Tâm Phúc như cũ. Chỉ là, cô yêu nhất vĩnh viễn là thời điểm Thủy Tức vừa rời đi, Bạch Di vừa tiếp nhận, và mình vừa mới gia nhập Nhân Tâm Phúc.

Hiện tại mọi thứ sao lại trở lên xa lạ như thế, xa lạ đến vô cùng đau đầu.

Lãnh Vụ rất nhanh phát hiện ra Duy Nhất không yên lòng.

“Duy Nhất, nghỉ ngơi đi. Hôm nay dừng ở đây.”

“Nhưng anh……”

“Em xuống đi, em như vậy luyện tập tiếp cũng không có hiệu quả.”

Thái độ Lãnh Vụ rất cứng rắn, Duy Nhất dù không muốn cũng phải nghe theo.

Sau khi hạ xuống tai nghe, tắt trò chơi, Duy Nhất ngồi trên ghế ngẩn người.

Tâm tình, mâu thuẫn.

Mâu thuẫn ở chỗ cô vừa vô cùng hy vọng Nhân Tâm Phúc có thể thắng, lại vừa cảm thấy…… Thua trận cũng không sao cả.

Thắng, Lãnh Vụ bọn họ sẽ ở lại, Nhân Tâm Phúc sẽ không trong khoảng thời gian ngắn mà giải thể.

Nhưng là, Lãnh Vụ thì không sao, nhưng để thuyết phục những người khác cũng muốn rời đi, họ tâm không cam, tình không muốn lưu lại, thì phải làm thế nào đây?

Hôm nay không phân chia, chẳng lẽ ngày mai cũng sẽ không chia lìa?

Duy Nhất không có ngây thơ như vậy.

Duy Nhất nhớ tới Ánh Sáng, cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Ánh Sáng ổn định, hài hòa cùng đoàn kết, hình tượng của công hội cũng luôn luôn tốt đẹp, khiến cho người ta phải tán thưởng.

Còn bên mình……

Duy Nhất rất rõ ràng, mình đã không thể quay lại được nữa.

Bọn họ không thể quay lại quá khứ, Nhân Tâm Phúc không thể quay lại như xưa. Cho dù thế nào, đều không thể quay trở lại.

Duy Nhất vẫn ngồi yên một chỗ từ đầu giờ chiều cho tới tối muộn, cơm chiều cũng không ăn. Sau đó cô nghe thấy mẹ cô nói với cha:“Sớm biết như vậy sẽ không đồng ý cho con bé chơi game online với Tiểu Vụ”.

Duy Nhất cười khổ, cầm điện thoại gọi cho Bạch Di.

“Luyện tập cho trận đấu…… Anh làm ơn bảo mọi người cố gắng lên.”

“Sao tự nhiên em lại nói như vậy? Chẳng lẽ em không định tham gia quốc chiến nữa?” Bạch Di cười khẽ hỏi,“Gọi điện thoại cho anh nói mấy lời kỳ quái như vậy, có phải bởi vì em lại cùng Lãnh Vụ ước định mấy cái bát nháo gì đó không?”

Anh ấy đã nhận ra sao…… Duy Nhất kinh ngạc.

“Lãnh Vụ muốn làm gì đều kệ cậu ta đi.” Bạch Di cười lạnh mấy tiếng, thái độ cường ngạnh,“Chẳng lẽ cậu ta đi rồi, anh đây sẽ không thể tiếp tục đi tiếp?”

“Bạch Di.”

Dù sao cũng quen biết lâu như vậy, Bạch Di quả nhiên có thể hiểu rõ ràng ý nghĩ của Lãnh Vụ.

“Thật ra anh ấy cũng không phải……”

“Anh so với em còn hiểu cậu ấy hơn, anh biết cậu ấy rất thất vọng với anh.” Bạch Di lãnh đạm ngắt lời,“Em cũng không cần nói gì hết. Quán quân anh sẽ dùng toàn lực đi lấy, nhưng là em nhớ kỹ, anh không phải vì muốn chạy theo đám người kia, lại càng không phải vì Lãnh Vụ.”

“……”

Duy Nhất còn muốn tiếp tục nói, nhưng những lời đó lại tắc nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.

Bạch Di đã nhận ra quyết định của Lãnh Vụ, hơn nữa thái độ lại cường ngạnh như vậy. Nhưng Duy Nhất biết, Bạch Di thật ra cực kỳ coi trọng Lãnh Vụ, trong lòng anh ấy chắc chắn cũng cảm thấy không dễ chịu.

Rất quật cường…… Đến phút cuối, ai sẽ là người thương tâm?

**

Trận đấu cuối cùng, bắt đầu lúc 8h tối ngày 13/8.

Kênh IS của Nhân Tâm Phúc luôn luôn không yên tĩnh, hôm nay cũng như vậy. Nhưng những người thường gây ra tạp âm cũng tương đối ít hơn so với mọi ngày.

Lãnh Vụ không lựa chọn ngồi nghe diễn biến, mặc dù anh hoàn toàn có tư cách đó.

Hôm nay thái độ của Bạch Di lại càng kém hơn. Một người trong đội hình chính thức khi tập hợp không nghe chỉ huy, bị anh ta đá ra khỏi kênh IS, gọi người trong đội dự bị lên sàn đấu.

Thái độ Bạch Di dù có kém, cũng không khiến cho mọi người trong công hội bi phẫn. Mọi người đều đã quen với tính tình hỉ nộ vô thường của anh ta. Các thành viên của Nhân Tâm Phúc không xem trọng vấn đề lễ tiết, có thực lực, có quyết đoán, là có thể làm cho mọi người tin phục.

Các trận đấu trước đó, Duy Nhất dù chuẩn bị bao nhiêu cũng vẫn có chút khẩn trương.

Nhưng hôm nay, cô không có.

Có loại cảm xúc nói không nên lời bế tắc ở ngực, làm cho cô quên đi khẩn trương, quên đi những tưởng tượng về kết quả của mình.

Cô nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình, điều khiển chuột, làm chuyện mình nên làm. Có chút yên lặng.

Sau khi vượt qua giai đoạn cân bằng ngắn ngủi, Ánh Sáng bắt đầu phát động thế công.

Sắc bén, mãnh liệt.

Mười một chức nghiệp, mười hai đội viên, mười hai cao thủ, quan trọng hơn là…… Mười hai trái tim gắt gao đoàn kết cùng một chỗ.

Điều này, so với gì bất kì cái gì đều quan trọng hơn.

Duy Nhất có người bảo vệ bên cạnh, tình thế rất an toàn, nhưng năng lực của cô cũng đã bị kiềm chế ở mức nhất định.

Đấu pháp của Ánh Sáng thay đổi linh hoạt, cùng với những đối thủ trước kia mình đã gặp không giống nhau. Bọn họ hai bên công thủ, đều hiểu rõ lúc nào nắm thời cơ, hiểu rõ cách tìm kiếm ra cửa đột phá.

Một người, hai người……

Ba người……

Triệu hồi sư…… Nhạc sĩ…… Kết giới sư……

Đồng đội bên cạnh, từng người từng người biến mất trước mặt mình…… Mà đối phương một người vẫn chưa tổn hao.

Sao…… lại như vậy?

Duy Nhất có chút run rẩy.

Trong một giây, cô thậm chí còn nghĩ rằng trận đấu đã xong rồi, bên Nhân Tâm Phúc nhất định sẽ thua rồi.

“Duy Nhất!”

Bỗng nhiên nghe thấy có người dùng sức gọi tên mình. Đem bản thân đang chìm sâu trong hoảng hốt đánh thức.

“Tiểu D! A Thực! Tiểu Niên! Ngự Phong! Lỗi! Quang Trư! Hồng Ảnh! Y Tâm! Kính! KK!”

Không chỉ có mình, mọi người, đều được Bạch Di lần lượt điểm danh.

“Chúng ta không thể thua!” Bạch Di hung hăng nói,“Không được lùi bước! Đều tập trung đánh tiếp cho tôi!”

“…… Vâng!”

Mọi người sửng sốt một chút, lập tức đồng thanh trả lời.

Thanh âm Bạch Di có chút khàn khàn.

Ơ tình cảnh gian nan, anh chắc chắn là người phải chịu khổ sở nhiều nhất, đồng thời cũng là người tuyệt đối không thể ngã xuống.

Bạch Di…… mọi người.

Duy Nhất cắn môi.

Thực tế, bất kì ai cũng không muốn thua. Bất luận là vì ai, cũng không muốn thua.

Bất luận Nhân Tâm Phúc khiến bọn họ nhớ lại thời gian tột cùng vui vẻ hay những lúc tột cùng đau khổ, bất luận từ đáy lòng họ phục hay không phục ai, giờ này phút này, những người đó đều có tâm tình muốn giành được thắng lợi, từ đó mà sinh ra đoàn kết.

Duy Nhất có thể tưởng tượng được biểu tình của Bạch Di giờ phút này. Có thể tưởng tượng khuôn mặt đó tràn ngập không cam lòng cùng kiên quyết.

Bạch Di, Lãnh Vụ và mình, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, từng vô cùng thân thiết. Ba người cùng một nơi đi qua thời thơ ấu, hiện tại tưởng niệm lại những hồi ức hạnh phúc đó, đã muốn rơi lệ.

Sau đó, Duy Nhất dần dần cảm thấy mọi người đều thay đổi, không thể nói lý với Bạch Di, Lãnh Vụ lại thờ ơ lạnh nhạt, mình lại muốn trốn tránh. Tất cả, trong lúc bất tri bất giác đã trở thành những người xa lạ.

“Duy Nhất, đây là lúc em phát huy năng lực.”

Từ kênh IS truyền ra thanh âm Bạch Di can thiệp.

“Duy Nhất…… Nhờ em.”

Trái tim nhẹ nhàng run lên.

Lời nói đó nghe qua thì rất đơn giản, trên thực tế lại cực kì khó khăn.

Duy Nhất nghĩ: thái độ khẩn thiết đó của Bạch Di, mình đã bao năm rồi chưa thấy……

Nếu hiện tại, anh trai cũng cùng ở nơi này……

Xuất phát đi, Duy Nhất…… Để bảo vệ những người mày yêu quý, để bảo vệ giấc mộng của mày, xuất phát đi.

“Đi!”

Duy Nhất được Tiểu D hỗ trợ bảo vệ, hai người cùng một tổ, dẫn đầu vọt vào trận địa của Ánh Sáng.

Đội viên khác cũng đều đi theo, hai bên tập trung ở trung tâm triển khai hỗn chiến.

Kết quả sẽ như thế nào, không có ai biết. Hiện tại, Duy Nhất chỉ thầm nghĩ có thể hoàn thành tốt trận chiến cuối cùng này.

Phòng bên cạnh, cậu em trai vừa ra ngoài về nhà, bật dàn âm thanh. Cậu bé bắt đầu mở một bài hát.

Âm hưởng của thanh âm đó thật sự lớn, chắc là cũng thông qua Microphone truyền qua kênh IS đến bên tai của mỗi người trong công hội.

Duy Nhất rất muốn kêu gào một tiếng “Tắt đi”, nhưng, cuối cùng cô không làm như vậy.

Công hội vốn cũng nên có người đi nhắc nhở cô bảo cậu em tắt đi, nhưng…… Mọi người đều không làm như vậy.

“Những khi

Cô đơn lạc lõng, em đều kiên cường

Những khi

Bị tổn thương,

Em vẫn quyết không rơi lệ

Em biết rằng

Em vẫn luôn có một đôi cánh vô hình

Đưa em bay

Bay qua tuyệt vọng

……

Cuối cùng em đã nhìn thấy

Tất cả mộng ước đều nở hoa

Khúc ca của tuổi trẻ

Vang vọng biết bao

Cuối cùng em đã bay lên

Bay về phía trước không chút sợ hãi

Sẽ có gió lớn

Đưa em bay lên rất xa……”

Cảm xúc vẫn đọng lại trong lòng, giờ phút này đều lan tràn khắp cơ thể.

Không biết, những ngày được ở bên cạnh mọi người cùng chiến đấu như vậy còn lại bao nhiêu.

Không biết, hình ảnh của bọn họ còn có thể dừng lại trong Thần Vô bao nhiêu ngày đêm.

Duy Nhất ngồi trước máy tính, tiếp tục trận đấu còn dang dở.

Không để ý tới, hai hàng lệ chảy dọc bên má.

Trong trò chơi, bằng hữu của cô cũng đang trong trận đấu quan trọng của cuộc đời.

Không ai chú ý tới, có một cô bé, luôn rơi nước mắt trong yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.