Thần Vô Chi Tế

Chương 24: Chương 24: Never let go




Edit: bé Na

Đu Đủ rất không tình nguyện bị lôi đi.

Tiểu Hàn cũng rất không tình nguyện bị lôi đi.

Mấy người còn lại rất vui vẻ trở về vây xem.

“Chúng tớ đi trước, mọi người trước bữa cơm chiều trở về nhé~”YoYo dặn dò

Không lâu sau, trên đường chỉ còn lại có mấy người. Vài cô bé đang bận rộn mua sắm, cùng với Chu Luật và Thanh Dạ.

“Cuối cùng cũng gặp được Tiểu Hàn……”Chu Luật cảm khái.

“Đúng……” Thanh Dạ cười,“Lần tụ hội trước cậu ta còn đang giận dỗi vì mấy chuyện vớ vẩn, hôm nay xem như là lần đầu tiên em gặp cậu ấy.”

Hai người chậm rãi tản bộ dọc theo đường phố mang phong cách dân gian.

“Nói xem nào, em có cảm tưởng gì?”

“Tiểu Hàn sao?”Chu Luật cười cười,“Cậu ấy thật ra rất đáng yêu, nhìn không ra chút ghê gớm nào.”

“Cho nên nói, mọi người trong hội cho tới bây giờ cũng không coi chuyện cậu ấy rống giận là quan trọng.” Thanh Dạ cũng cười,“Đây phải gọi là diện mạo có vấn đề.”

“Nhắc đến Tiểu Hàn…… Em chợt nghĩ tới một người.”

“Ai?”

“Noãn Nhi.”

“……”

Thanh Dạ sửng sốt, có chút xấu hổ cười cười:“Đúng vậy…… Cậu ta thân là thành viên trung tâm của Ngày Đêm, lại làm ra hành động chuyển server khiến người khác phải ngạc nhiên như vậy. Thật không biết chuyện của cậu ta cùng Tiểu Hàn rốt cuộc là muốn làm thế nào……”

“‘Nhân vật tình nhân’,‘Cô gái xinh đẹp’…… Thật ra người nào đó gần đây mới thật sự không ngừng gặp hoa đào mà.”Chu Luật quay đầu, mỉm cười ngắt lời anh,“Anh nói có phải không?”

“Tha cho anh…… Hoa đào ở chỗ nào? Anh nhìn còn chẳng bằng hoa khoai lang.” Thanh Dạ cười khổ,“Một tên Mạc Vân Khinh là đủ rồi, hiện tại lại thêm một kẻ quái dị không kém, thật không biết đây đối với Ánh Sáng mà nói là may mắn hay là bất hạnh đây.”

“Em xem, anh cùng Noãn Nhi đó cùng chơi không phải rất vui vẻ sao? Mỗi ngày đều đến sàn PK không biết mệt……”

“Tuyệt đối không có…… Anh oan uổng mà……”

“Hả…… Anh không hài lòng?” Chu Luật vẫn mỉm cười như cũ,“Chẳng lẽ kỹ thuật của anh ta không tốt?”

“Luật……” Thanh Dạ mặt đen lại,“Em nhất định phải dùng loại từ làm cho người ta hiểu lầm như thế sao?”

Chu Luật lắc đầu cười, tiếp tục tiến về phía trước.

Đi đến trước một quầy nặn tò he, cậu không tự chủ dừng cước bộ.

Thanh Dạ theo sau tới bên cạnh, thấp giọng ghé vào tai cậu nói:

“Luật, chẳng lẽ…… Em tức giận vì chuyện đó?”

“Em tức giận vì chuyện gì?”

Chu Luật tất nhiên không để ý đến chuyện của Noãn Nhi mà tức giận. Cậu chỉ là cảm thấy, làm Thanh Dạ xấu hổ là chuyện cực kì thú vị.

“Đương nhiên là tức giận vì chuyện tối hôm qua……” Thanh Dạ âm hiểm cười, lại đè thấp thanh âm lần nữa,“Thật ra anh cũng biết mình hơi quá mức một chút…… Nhưng là……”

Hồi ức tối hôm qua bỗng nhiên quay về, Chu Luật nhất thời đỏ mặt xấu hổ.

“Này……”

Nhẹ nhàng cho Thanh Dạ một khửu tay, cậu cả giận nói:

“Đừng ở bên ngoài nói lung tung.”

“Ok,ok……” Thanh Dạ gật đầu cười nói,“Nhưng mà, Luật thẹn thùng thật đúng là ngàn năm khó gặp nha……”

Nhìn người yêu hai má hơi hơi ửng hồng, tâm tình của Thanh Dạ vô cùng tốt.

Chu Luật chỉ đơn giản quay đầu lại, không để ý tới cái người da mặt dày này nữa.

“Tò he…… Thật khiến người ta phải hoài niệm.”

Thanh Dạ hơi cúi xuống, chăm chú xem mấy cái tò he cắm trên giá. Những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc mang nồng đậm hơi hướng dân gian, vẻ ngoài kỳ ảo, hình thái khác nhau, trông rất sống động.

Chủ quán là một cụ ông hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành. Ông đang rất chăm chú nhào bột để chuẩn bị nặn tiếp, thản nhiên nói:

“Những người trẻ tuổi bây giờ, rất ít người hứng thú với cái này.”

“Cháu vẫn rất thích.” Thanh Dạ ôn nhu mỉm cười nói,“Mới trước đây thôi, cháu thích nhất là những con tò he bán ở bên đường trong công viên. Nhớ lại khi đó, đến tận bây giờ kí ức vẫn thật rõ ràng.”

“Cháu cũng vậy.” Chu Luật nhẹ giọng nói,“Trước kia cháu là đứa trẻ rất tùy hứng. Mỗi khi tới thời điểm tính tình không được tốt, cha mẹ thường đi mua mấy món này dỗ cháu vui vẻ.”

Cha mẹ đã không còn ở trên đời, mỗi ngày qua đều làm cho mình tha thiết nhớ tới hai người.

…… Có chút hoài niệm, luôn có thể rất dễ dàng làm cho người ta lâm vào ký ức. Hoặc ngọt ngào, hoặc ưu thương.

“Như vậy……” bàn tay Thanh Dạ chọn một con mang hình Tề Thiên đại thánh, cười nói,“Cháu mua con này.”

“Thanh Dạ……”

Rất nhanh liền trả xong tiền. Thanh Dạ đem con tò he giao đến tay Chu Luật, thật sự nói:

“Trước kia có người mua món này làm em vui vẻ, hiện tại vẫn như cũ có người nguyện ý làm như vậy. Không biết thân ái của anh, hiện tai em vui vẻ chứ?”

Chu Luật ánh mắt dịu dàng nhìn hầu tử trên tay, mỉm cười nói:

“Thanh Dạ…… Em rất vui vẻ.”

Cụ ông nhìn hai người trẻ tuổi trước quán. Cuối cùng ông chỉ cười cười, cúi đầu hết sức chuyên chú tiếp tục công việc.

“Đu Đủ hiện tại nhất định đang rơi xuống hố cát thật sự thảm……”

“Sao lại vậy?”

“Trình độ mạt trượt của cậu ấy, mọi người đều biết là rất tệ.”

“Thì ra là thế.”Chu Luật cười nói.

“Luật……”

“Vâng?”

“Chuyện chiếc nhẫn, bên cạnh em không có ai tò mò?”

“Cái này sao……” Chu Luật nâng tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng,“Tất nhiên là cũng có người hỏi. Nhưng, hỏi cũng như không hỏi mà thôi.”

“Dùng cách gì vậy?”

“Bởi vì em không muốn nói, không có người có thể làm cho em nói.”

“ Anh đồng ý……”

Thanh Dạ nở nụ cười, kéo lại tay Chu Luật.

“Tính tình quật cường của em, anh tin mọi người đều đã lĩnh giáo rồi.”

“Anh là người lĩnh giáo nhiều nhất, phải không?”

“Lúc Luật bướng bỉnh cũng là rất đáng yêu ……”

“Chỉ được cái mồm.”

Sau khi đi hết dãy phố, hai người quyết định trở về nghỉ ngơi.

“Đại hội Mạt trượt, em muốn tham gia không?”

“Em không có hứng thú lắm.” Chu Luật trả lời,“Để em chơi bài cùng bọn Thiên Lý thì tốt hơn.”

“Ừ…… Đi thôi.”

“Vâng.”

Đang là giữa tháng Tám, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.

Nhiệt độ cao mãi không giảm…… Không biết tới khi nào, thời tiết mới có thể mát mẻ một chút?

Ánh mặt trời buổi chiều, rực rỡ chói mắt.

Nắm tay nhau, có cảm giác nóng bừng, nhưng lại không cảm thấy khó chịu.

Nhẫnlà mối liên kếthữu hình, nhưng cảm tình lại là sự ràng buộc vô hình.

Cho dù ánh nắng mặt trời chói lóa đến mức có thể tổn thương ánh mắt…… Cũng sẽ không buông tay em.

**

Thật ra rất nhiều người đều không có nghĩ đến, Bạch Hân cũng tới tham gia lần tụ hội này.

Khi thấy người này tựa vào cạnh cửa đại sảnh chào hỏi mọi người, đổi lấy kết quả tập thể hóa đá vô cùng thảm khốc.

Hơn phân nửa là vì hoàn toàn không biết.

Một nửa còn lại là vì khiếp sợ quá độ.

“Bạch…… Bạch Bạch Bạch…… Bạch……”

“Bạch” nửa ngày mà không gọi được tên người ta, chính là người trước kia bị Bạch Hân bắt nạt đủ đường, Đu Đủ.

“Nhóc Đu Đủ, lâu rồi không thấy, cậu lại cao lên rồi…… Cậu uống thuốc kích thích hả?” Bạch Hân cười tủm tỉm nhìn về phía mấy người còn lại,“Cá con, Mèo con, Tiểu Hàn lại không thấy thay đổi gì cả…… Chỉ có Lão Thanh, cậu thật sự càng ngày càng giống người đã có gia đình đó~”

“Vì sao…… người này lại xuất hiện ở đây……” Tiểu Hàn vạn phần khó hiểu.

“Ách…… Là tớ báo cho Bạch đại ca.”YoYo chủ động thẳng thắn nói,“Vốn nghĩ rằng chỉ báo cho có lệ như năm vừa rồi, lại không nghĩ lần này anh ấy thật sự đồng ý……”

“Oh……My God……” Đu Đủ ôm đầu bi ai kêu.

“Thật không rõ mà…… Thấy một người anh tuấn, tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng như anh, mọi người vì sao lại luôn giống như nhìn thấy quỷ vậy? Anh thì lại rất vui vẻ khi gặp lại các cậu.”

Bạch Hân mỉm cười thập phần hoàn mỹ, thực tế tướng mạo của anh cũng tương đối hoàn mỹ, chính là do loại tính cách bát nháo kia…… không thể khiến cho người khác xem nhẹ.

Bạch Hân xung quanh một vòng, bắt đầu sử dụng“Ánh mắt săn bắn”.

“Luật phó hội quả thực danh bất hư truyền nha…… Chậc chậc…… Vân Nhi, Điệp Nhi các em cũng xinh hơn nhiều…… Di di, ai vậy?”

Bạch Hân giống như phát hiện được đại lục mới, chỉ vào một cậu thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, hỏi.

“Lão Bạch……” Thanh Dạ đau đầu nhắc nhở,“Có chừng mực một chút.”

“…… Em là Thiên Lý.”

Người không nhận thấy được nguy hiểm, rất thành thật trả lời.

“Chà chà…… Thì ra em chính là nhóc Thiên Lý à……” Bạch Hân mỉm cười có chút ý nghĩa sâu xa,“Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu……”

“……”

Sau lưng mọi người đều cảm thấy như có gió lạnh. Lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó bắt đầu…… dần dần, dần dần …… lui về sau.

“Cái kia……”

Khi Bạch Hâm một lần nữa mở miệng, một đám người đã lùi xa ra phía sau, liền chạy vội ra khỏi gian phòng.

“Sói đến đây a a a –”

“Cảnh báo cấp độ một a a a a –”

“Mẹ ơi a a a a a –”

“Này…… Các cậu……”

Trong nháy mắt, không còn ai.

Bạch Hân buồn bực vô cùng nhìn quang cảnh trống rỗng trước mặt, chỉ còn lại một đôi Hội trưởng, Phó hội trưởng trong đại sảnh. Vừa rồi ngay cả Thiên Lý đang ngơ ngác không nghĩ chạy, cũng bị Cá Chết và Quả Quả mạnh mẽ lôi đi……

“Phốc……”

Thanh Dạ nhất thời cười lăn lộn.

Nhìn cảnh người kia ăn không phải trả tiền, cũng là một cảnh cực kì khó gặp.

Sau khi gần ba mươi người gây ầm ĩ đủ rồi, tụ hội mới dần dần khôi phục lại trật tự, bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Một nhóm chơi mạt trượt, một nhóm chơi bài, một nhóm nói chuyện phiếm, một nhóm bận rộn trong phòng bếp.

Đại hội Mạt trượt cũng không lấy tiền ra đặt cược, nhưng mà người thua trong mỗi ván sẽ bị người thắng lấy bút lông vẽ lên mặt một đường.

Chu Luật, Thiên Lý cùng Vô Song, ba người đánh bài, không ngừng nghe thấy tiếng Đu Đủ khóc thét truyền từ bên bàn Cá Chết.

“Thật đáng thương……”

“Đúng vậy……”

Vô Song đánh ra một đôi K.

“Lão đại đâu?”

“Cùng Bạch đại ca lén lút trao đổi cái gì đó.”

“Hx……”

Chu Luật vừa định nói tiếp, lại đột nhiên bị tiếng rú thảm thiết của Đu Đủ dời đi lực chú ý.

“A —!!!!”

“Đánh một ván mạt trượt…… Sao lại có cảm giác giống như giết heo vậy?”

Thanh Dạ cùng Bạch Hân đúng lúc đó từ ban công tiến vào.

“Lão đại –”

Mèo Lười vội vàng tiếp đón.

“Đến đến đến cùng nhau đánh đi ~”

“Anh?” Thanh Dạ lắc đầu,“Các cậu bốn người chơi là được rồi, cũng đủ người rồi còn gì?”

“Không sao, em cũng đang muốn thôi.” Tiểu Hàn đứng lên, ách xì 1 cái,“Đu Đủ quá ngu ngốc, cùng cậu ta chơi chán chả buồn chết.”

“Gì, không muốn chơi thì biến–” Đu Đủ trừng nói,“Cậu cho là ai muốn cậu ở lại?”

Bốn người tại bàn trên mặt đều có vết bị vẽ, nhưng trên mặt Đu Đủ là nhiều nhất…… Có thể thấy kĩ năng chơi của người này kém tới mức nào.

Thanh Dạ muốn cười.

“Lão đại, đến đây ngồi–” Mèo Lười kéo Thanh Dạ tới chỗ Tiểu Hàn vừa để lại,“Cùng nhau chơi, cùng nhau chơi.”

“Được rồi.” Thanh Dạ gật gật đầu,“Các cậu rửa sạch mặt đi đã, bắt đầu lại từ đầu.”

“Hừ, được rồi, lần này chúng ta phải tranh thủ trên mặt Lão đại vẽ thật nhiều?” Cá Chết cười xấu xa nói,“Nhất định xem sẽ rất thích mắt?”

“Được–!! Tớ nhất định phải rửa nhục!!”

Ngồi tưởng tượng bộ dáng khôi hài của Thanh Dạ khi bị vẽ xấu, cực kì mất hình tượng, Đu Đủ lập tức lên tinh thần.

Đám người bên kia bắt đầu rầm rầm chà xát bài, bên này người đánh bài cũng không quay đầu ra ngó nghiêng nữa, tiếp tục nhập tâm vào trò chơi của mình.

“Luật đại ca cảm thấy…… Ai có thể thắng?” Thiên Lý hỏi.

Chu Luật cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.