Edit: bé Na
Forsty Rain
Màu lam mông lung phảng phất như muốn bao phủ tất cả
Bóng đêm mịt mùng, hoa bụi buồn rơi
I love thee
Điêu tàn thay đất mẹ lạnh giá
Face to you
Anh không thể nhìn tới
Bầu trời đang dần bị nhuộm bởi những sắc xám âm u
Act. 4
Thiên Lý mơ một giấc mộng, trong mộng cậu gặp được Bạch Hân.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu mơ thấy Bạch Hân, nhưng đây là lần đầu tiên, đối phương hiện lên lại chân thật như vậy, chân thật đến nỗi, trong một khắc, thậm chí Thiên Lý đã nghĩ đây không phải là mộng.
Bạch Hân rất dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu, thấp giọng nói những lời gì đó cậu nghe không rõ lắm.
Trực giác của Thiên Lý muốn bắt lấy đôi tay kia, nhưng toàn thân lại không có một chút khí lực.
Dần dần, hình ảnh trong mộng lại thay đổi, biến trở về nơi sảnh chờ sân bay cùng lần chia tay không hẹn ngày gặp lại mà cậu đã mơ qua không biết bao nhiêu lần. Khuôn mặt từng người, từng người xẹt qua, cho tới lúc... dừng lại trên thân ảnh người nào đó tựa một bên cửa sổ.
Hít một chút khói, thân ảnh có vài phần vắng lặng, cậu tới giờ cũng chưa từng quên. Sáu năm qua, vô số lần nhớ tới, trong lòng không tránh khỏi nổi lên một chút xót xa.
Cho dù có là cảm tình thế nào, ngay từ ban đầu, người trước mắt này cũng là người duy nhất lưu lại dấu vết trong lòng cậu.
Thiên Lý dụi dụi đôi mắt, trong ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua khe cửa, chậm rãi tỉnh lại.
Đầu thực choáng vàng, nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục ngã xuống ngủ tới tối tăm mù mịt.
Nhớ mang máng hình như mình đã uống rất nhiều rượu, sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?
Thiên Lý không thể không để ý tới tình cảnh trước mắt. Trần nhà trên đỉnh đầu rất lạ lẫm, cảm giác chiếc giường mình đang nằm rất lạ lẫm, cái chăn trên người cũng không có hương vị quen thuộc của mình...
Đây là đâu nhi?
Mơ mơ màng màng quay sang một bên, thiếu chút nữa lại bị dọa đến hồn phi phách tán.
Người đang đứng bên cạnh giường, ôm cánh tay cười như không cười nhìn cậu, không phải Bạch Hân hơn sáu năm qua không gặp, thì là ai?
Lúc trước, thì ra không phải là mộng?
Thiên Lý giật mình ngồi dậy, lại đau đầu đến phải ôm trán. Say rượu quả nhiên là chuyện rất phiền phức...
“Đây là nhà tôi, tối hôm qua em uống nhiều quá.” Bạch Hân nhìn hình dáng thống khổ của cậu, nhẹ giọng nói, “Hôm nay là chủ nhật, ngủ nhiều một chút cũng không sao.”
“Em...”
Đột nhiên nhìn thấy người mình nhớ mãi không quên trong hơn sáu năm, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhung nhớ là một chuyện, gặp mặt là một chuyện khác; đã từng hạ quyết tâm là một chuyện, nhưng thời điểm đối mặt tất nhiên lại là một chuyện khác.
Thiên Lý ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lại rất nhanh đưa ánh mắt dời về nơi khác.
“Sao em lại ở đây...”
“Lão Thanh cùng Luật phó hội đưa em tới. Bọn họ đại khái có việc gì đó, nên tối hôm qua không tiện chăm sóc em.”
“... Làm phiền anh rồi.”
Hơn sáu năm không thấy, người đàn ông này hình như cũng không thay đổi quá nhiều. Vẫn là một khuôn mặt như vậy, vẫn là giộng nói trầm thấp, ôn hòa như vậy, mà năm tháng lắng đọng trên người anh, đều biến thành khí tức thâm trầm ẩn giữa hai hàng lông mày.
“Không phiền gì cả.” Bạch Hân nở nụ cười, trêu chọc cậu, “Em rất gầy, tôi vẫn còn ôm được.”
Thiên Lý mặt đỏ bừng.
Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trên người, còn mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình... Mình say bí tỉ như vậy, nói vậy, tối hôm qua tắm rửa, thay quần áo và vân vân, đều là người trước mắt một tay xử lý.
“Vân ca, em...”
Muốn giải thích gì đó, hoặc nói gì đó tránh cái đề tài này ra, nhưng quanh co nửa ngày, cái gì cũng không nói được ra miệng.
“Em một chút cũng không thay đổi.”
Bạch Hân cười rất dễ nhìn, thuận tay xoa nhẹ mái tóc ngắn bừa bộn của cậu.
“Hôm nay anh muốn tới thư viện, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Em ở lại đây tiếp tục ngủ đi, tỉnh ngủ mới về cũng không sao.”
“Em...”
“Sao vậy?”
Thiên Lý lại bi ai phát hiện, mặc dù đã qua thời gian sáu năm rưỡi, mặc dù đã tự giác thay đổi rất nhiều, nhưng hôm nay, trước mặt người đàn ông đang mỉm cười này, kinh nghiệm nhiều đến thế nào cũng không thể phát huy.
Mình tâm tình phức tạp, bối rối, chua xót, nhưng vẻ mặt của đối phương lại vĩnh viễn bình yên, tự tại, vân đạm phong khinh, như vậy thật không công bằng.
“Tại sao anh biến mất sáu năm qua?” Vấn đề muốn hỏi nhất vẫn luôn không dám nói ra. Thiên Lý có chút giận dỗi bắt lấy tay áo anh, thế nhưng lại thốt ra một câu ai cũng không thể lường:
“Em có thể không đi được không?”
“...”
Bạch Hân giật mình.
“Mẹ em ra ngoài rồi, em có thể ở lại nhà anh không... đợi cho tới khi anh trở về?”
“Thiên Lý...”
“Em sẽ không làm phiền anh.” Cậu khẽ hạ mi, “Đương nhiên, nếu trong nhà anh có người khác...”
“Ngoại trừ tôi ra, trong nhà không còn bất kỳ ai.” Bạch Hân bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy anh đồng ý rồi?” Thiên Lý ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt kia vẫn giống năm đó, tinh khiết, không tỳ vết, lại mang theo vài phần ngay thẳng ngoài ý muốn.
“Em quả nhiên vẫn không thay đổi...”
Bạch Hân nhìn ánh mắt cậu, đột nhiên thấp giọng cười.
“Vân ca, em không phải trẻ con...”
Thiên Lý lầm bầm biện giải cho mình. Hơn 20 tuổi… mình lớn rồi còn bị người khác đối xử như một thằng nhóc, có phải rất kỳ quái không.
“Sao, em không phải là trẻ con. Vậy, tại sao một chút cảm giác nguy cơ em cũng đều không có?”
Bạch Hân vươn ngón tay, nhẹ nhẹ bóp hai má Thiên Lý, dịu dàng nói:
“Được rồi, chìa khóa dự bị trong ngăn kéo đầu giường... Anh đi đây.”
Vậy là cuộc sống ở chung kì diệu của hai người đã bắt đầu.
Thiên Lý nói với mẹ một tiếng, sau đó mang đồ đạc của mình tới đây. Mẹ cậu nghe nói đối phương là một giáo sư đại học, nên chỉ dặn dò cậu không được ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.
Cuộc sống kỳ diệu đã bắt đầu được vài ngày, Thiên Lý đã dần dần quen thuộc hơn. Bạch Hân đối với cậu tốt lắm, rất ôn hòa, rất chiếu cố. Trong lúc hai người ở chung sẽ khen ngợi tay nghề sắp xếp của cậu tốt, sẽ cùng cậu nói đùa, sẽ nói những chuyện lý thú phát sinh trong trường học, hoàn toàn không để cậu trở thành người ngoài trong sinh hoạt hàng ngày, không khí hai người ở chung vẫn giống như lúc trước.
Bạch Hân nói cậu”Một chút cảm giác nguy cơ cũng không có”, nhưng trên thực tế Bạch Hân cũng không làm ra chuyện gì quá phận, có thể khiến cậu có cảm giác nguy hiểm.
Bạch Hân vẫn luôn như vậy, ấn tượng lúc ban đầu cùng với hành vi chân chính vĩnh viễn là hai việc khác nhau, điểm này khiến Thiên Lý cảm thấy thoải mái. Thiên Lý muốn, hoặc có lẽ cuộc sống bây giờ chính là điều mình vẫn muốn? Thật ra cậu chỉ là muốn ở lại bên cạnh Bạch Hân, chỉ là muốn có cảm giác trong lúc lơ đảng dịu dàng, nhìn thấy thân ảnh người đàn ông kia mà thôi.
Chỉ có điều, cuộc sống của hai người nói cho cùng cũng có ít nhiều bất đồng.
Thiên Lý làm việc và nghỉ ngơi đều giống như một nhân viên công sở bình thường, nhưng Bạch Hân lại là loại thần long thường xuyên thấy đầu không thấy đuôi. Mặc dù giờ lên lớp trên trường sẽ không phải trong lúc đêm hôm khuya khoắt, nhưng là Bạch Hân khuya mới về nhà hoặc đêm không về ngủ là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thiên Lý biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng cũng không biết nguyên nhân vì sao anh lại vội vàng như vậy.
Cho dù là công tác nghiên cứu khoa học bề bộn hay là đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, cũng không phải là chuyện Thiên Lý có quyền được truy cứu. Chỉ là đôi khi anh về khi mình còn chưa ngủ, ngẫu nhiên thấy đôi chút mùi rượu trên người anh.
Thiên Lý đối với lần đó cũng không có quá nhiều suy nghĩ, cậu để ý là hình như đối phương không cảm giác được lo lắng của cậu.
Ví dụ như đêm nào đó anh không về ngủ buổi tối, Thiên Lý cũng không thể dễ dàng đi ngủ. Xem sách đến hơn hai giờ, nằm xuống trằn trọc, trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng cửa mở rất nhỏ, mới có thể vô cùng thoải mái chìm vào mộng đẹp. Cho dù biết đối phương ở bên ngoài sẽ không phát sinh ra chuyện gì bất ngờ, nhưng cũng không có cách nào để cậu hoàn toàn an tâm.
Trong một tháng, lần thứ tư xuất hiện loại tình huống này, Thiên Lý rốt cục nhịn không được đưa ra ý kiến của mình. Bạch Hân nghe xong lời cậu nói, hình như cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã đáp ứng.
Từ nay về sau, buổi tối Bạch Hân không về nhà hoặc sẽ trở về khuya, đều sẽ gọi điện thoại, để người trong nhà an tâm.
Trong số những thạc sĩ mà phó giáo sư Mạc Vân Khinh hướng dẫn có một cô bé tên Bội Lan, rất được lòng mọi người, năng lực quan sát cũng rất tốt…là người đầu tiên thấy được sự thay đổi của thầy hướng dẫn.
“Tâm tình của Vân ca gần đây hình như rất tốt nha.”
Một vài học sinh có quan hệ thân thiết cùng anh, đều gọi anh là “Vân ca”, dù sao tuổi thật của vị thầy giáo này cũng không lớn hơn nhiều quá so với họ.
“Lần trước Lý Đạo tìm anh ấy ra ngoài, hình như anh ấy bảo phải gọi điện về nhà... À, Vân ca của chúng ta không phải độc thân sao? Chẳng lẽ gần đây ‘Kim ốc tàng kiều’?” Một nam sinh trẻ con vừa cắn cắn đầu ống hút, vừa nói, ngồi ở trên ghế đung đưa.
“Không được nói hưu nói vượn nữa, lập tức nhận luận văn về sửa đi.”
Bạch Hân tà tà liếc mắt nhìn cậu ta, lập tức khiến cho cậu ta phải ngậm miệng.
“Thật không, Vân ca có bạn gái?” Trên mặt Bội Lan vẫn duy trì vẻ mỉm cười, chỉ là thoáng có chút miễn cưỡng.
“Các cô các cậu quan tâm chuyện của mình trước đi, không cần đi để ý việc riêng của tôi.”
Thấy Bạch Hân không thừa nhận cũng không phủ nhận, sắc mặt Bội Lan hơi thay đổi. Sau khi chấm dứt thảo luận, cô gọi Bạch Hân lại:
“Vân ca, cuốn sách lần trước em để trên bàn, anh nhận được chưa?”
“Ừ, tôi cầm về rồi.”
“... Anh đã xem qua nó chưa?”
“Chưa, sao vậy?”
“Không có việc gì, quên đi...” Khuôn mặt Bội Lan trắng bệch, lắc lắc đầu.
Cũng chính ngày này, thời điểm Thiên Lý dọn dẹp lại giá sách, trong đống sách vở bừa bộn đã phát hiện ra một quyển sách lạ.
Đó là một sách được thiết kế rất đặc biệt, nhìn qua tựa hồ rất thú vị.
Thiên Lý tò mò mở ra, sau đó, cậu nhìn thấy một phong thư.
Xác thực mà nói, phong thư này bất luận từ tỉ mỉ phân tích hay là nhìn qua mà tưởng tượng thì đều cho ra kết luận... Đó là một phong thư tình chính cống.
Phong thư này rõ ràng là của một nữ sinh, chữ viết xinh xắn mảnh khảnh. Không nghĩ tới, đến thời đại này rồi, mà vẫn còn người dùng phương thức truyền thống thế này để truyền đạt tình cảm.
Đối phương nhất định là một có bé có tính cách hướng nội, dễ xấu hổ, cô nhỏ này cẩn thận che dấu cảm tình vừa mới nảy sinh trong lòng, hơn nữa còn không yên bất an chờ đợi đối phương đáp lại.
Cô không lựa chọn trực tiếp thổ lộ, chắc cũng vì sợ nhận được cự tuyệt quá mức trực tiếp đi... Bởi vì có một số quan hệ nếu phá thủng tầng giấy ngăn cách, có lẽ cả cơ hội làm bạn bè cũng không còn.
Cách gửi gắm tình cảm bằng lá thư kẹp trong sách này, có khả năng đối phương sẽ thấy được trong khoảng thời gian ngắn, có khả năng đối phương sau khi đọc xong sẽ cho mình một câu trả lời dù tốt dù xấu, hoặc cũng có khả năng đối phương sẽ cố ý làm như không thấy.
Đương nhiên cũng có những trường hợp khác, ví dụ như thời điểm đối phương phát hiện phong thư này, đã cách đoạn tình cảm rất nhiều năm rồi. Lúc đó cô nhỏ, còn có thể giống như bây giờ, kiên trì với tình yêu của mình? Hay là đã tìm tới một người khác, bắt đầu một … đoạn tình yêu hạnh phúc khác?
Như thời gian xa cách giữa hai người, đã hơn sáu năm rồi...
Có phải thật giống như một phong thư không tới được tay người nhận, luôn luôn ở một góc cho đến khi tiêu tán?
Thiên Lý lấy ra lá thư này, đặt ở trên bàn sách. Cậu nhìn lá thư, ánh mắt dần dần trở nên mê mang, mờ mịt.
Tình cảm này còn lại bao nhiêu sau sáu năm trời? Kinh nghiệm sống của mình kiếm được bao nhiêu trong suốt sáu năm qua?
Cậu hình như chưa bao giờ tới mình có thể kiên trì tới khi nào.
Cậu hình như chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới, tâm tình muốn ở lại bên cạnh đối phương, so với sáu năm trước khác nhau bao nhiêu phần.