Thần Võ Chiến Vương

Chương 506: Chương 506: Đại tướng quân nhất phẩm




Tên thật của Mộc tướng quân là Mộc Huyền, Đại tướng quân nhất phẩm của Thần Long hoàng triều, thống lĩnh một nhánh quân đội vương bài tên là Thiết Long quân của hoàng triều.

Thiết Long quân có mấy vạn người, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, có vũ khí chiến tranh tiên tiến nhất và uy lực mạnh mẽ nhất.

Mặt khác từ trình độ nào đó mà nói, quân đội này là võ giả hình thành một nhánh hải quân.

Mười hai chiếc chiến hạm to lớn chẳng khác nào bá chủ bầu trời, có thể hoàn toàn bất động trên không trung, có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chiến trường.

Điều làm cho Giang Thần giật mình chính là, lúc này Thiết Long quân đang đi ở trong Tinh hà!

Dưới bàn chân là mây trắng, cùng với núi non sông suối đã co lại thành kích cỡ giống như trên địa đồ, ngẩng đầu có thể thấy được trăng sáng.

Như thân ở trong đêm tối trong biển rộng, phóng tầm mắt về phương xa không có phần cuối.

Chỉ là, Thiết Long quân là chi quân đội ở sát Thiên Hà giới, phi hành ở chung quanh, cũng không thật sự thoát ly khỏi phạm vi của thế giới.

- Năm trăm năm qua, phát triển cũng thật là nhanh.

Giang Thần thở dài, cho dù là phương thế giới nào thì ngôi sao bên dưới cũng là cấm địa của sinh mệnh, dù là võ giả mạnh hơn thì cũng không thể sinh tồn ở đây được.

Thế nhưng chiến hạm có một loại ô dù nào đó, ngăn cách ảnh hưởng từ bên ngoài.

- Giang Thần, tướng quân muốn gặp ngươi.

Cũng không lâu sau, Giang Thần được Mộc Huyền triệu kiến, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đi ở chiến hạm hơn mười phút, Giang Thần đi tới Tướng quân doanh, tương tự với một gian thư phòng.

Mộc Huyền cau mày ngồi ở trước bàn, chiến giáp trên người đã đổi thành thường phục, nhưng mà vẻ uy nghiêm vẫn như cũ không giảm.

Nhìn thấy Giang Thần đi tới, hắn vẫn nghiêm mặt, nói:

- Nói rõ lai lịch của ngươi, không cần có chút che giấu nào, đây là điểm quan trọng nhất.

- Được.

Lần này Giang Thần rất thành thật, nói ra lai lịch của hắn rất rõ ràng, bao gồm cả bởi vì nguyên nhân gì mà muốn gia nhập Thiết Long quân.

- Những năm này, Huyền Vũ viện vì muốn khống chế tam giới càng tốt hơn cho nên đã củng cố đường nối vị diện vững vàng, ngươi đến Thiên Hà giới như thế nàovậy?

Nghe hắn nói xong, Mộc Huyền không tỏ thái độ, ở trong lòng lại nhiều lần cân nhắc và phỏng đoán, sau đó mới đưa ra câu hỏi thứ nhất.

Giang Thần lại nói chuyện tới truyền tống trận của Thánh Viện.

- Hóa ra là như vậy, một mặt cũng có thể truyền tống, Thánh Viện.

Mộc Huyền khá là cảm xúc nói một tiếng.

- Tướng quân, ta có thể hỏi thăm chuyện về Thánh Võ viện không?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

Khi hắn nghe thấy cái tên này đã rất để ý, hắn nhịn đến hiện tại mới hỏi.

- Trước khi đặt câu hỏi, phải báo cáo!

Một tên phó tướng nghiêm nghị nói.

- Hắn chưa được tính là chính thức gia nhập, không cần để ý.

Mộc Huyền cũng không để ý, suy nghĩ vấn đề của Giang Thần một chút, nói:

- Ngươi cảm thấy tại sao mọi người lại phải lật đổ Thánh Viện chứ?

- Bởi vì Thánh Viện quản quá rộng.

Giang Thần hồi đáp.

- Liệu có phải là như vậy thật không?

Mộc Huyền cười cợt hiếm thấy, đôi mắt như đã nhìn thấu được nội tâm của Giang Thần.

Chân mày của Giang Thần giật giật, lại nói:

- Bởi vì mọi người muốn thay thế Thánh Viện?

- Đúng, đây chính là vấn đề, Thánh Võ viện chính là bởi vậy mà tồn tại, thế nhưng bọn họ ý thức được điểm thiếu hụt của Thánh Viện, cho nên không có vô tư kính dâng, mà là kinh doanh chính mình, trở thành chúa tể một phương, vì lẽ đó ở giữa hai chữ Thánh Viện bọn họ đã bỏ thêm một chữ võ.

- Vốn nên như vậy.

Giang Thần thầm nói ở trong lòng.

Nếu như Thánh Viện sớm nhận rõ ra điểm ấy thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Phật Tổ từ bi, đó là do có kim cương ở bên cạnh trợn mắt.

- Thánh Võ viện tương đương với trời của hạ tam giới ngày, cuộc chiến tranh này, bọn họ đóng vai là nhân vật ở trên trời cao.

Mộc Huyền nói một câu có ý tứ sâu xa, nhưng không giải thích cho Giang Thần biết.

- Nghe ngươi nói, ngươi rất hi vọng chúng ta trực tiếp mang binh giết về phía Cửu Thiên giới, diệt trừ bộ đội tiên phong của Nghịch Long quân có đúng không?

Mộc Huyền lại hỏi.

Giang Thần rất trực tiếp gật gật đầu, nếu như có thể nói như vậy thì không thể tốt hơn được nữa.

- Ngươi có nghĩ tới sau đó sẽ xảy ra chuyện gì không?

Mộc Huyền quen dùng việc đặt câu hỏi để trả lời, rèn luyện năng lực suy nghĩ của thuộc hạ.

Đúng là Giang Thần đã không nghĩ xa được như vậy, hắn tỉ mỉ nghĩ lại, sắc mặt dần dần thay đổi.

Cho dù không muốn thừa nhận, hắn vẫn nói:

- Sau đó Nghịch Long quân cũng sẽ tăng binh, Long vực sẽ trở thành chiến trường, hậu quả so với hiện tại còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần.

- Đúng là như vậy.

Mộc Huyền gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi.

- Cho dù là bất cứ chuyện gì cũng là tương đối, nếu muốn hóa giải nguy cơ mà ngươi gặp được, nhất định phải ra tay từ việc Nghịch Long quân không còn lực lượng nữa.

Mộc Huyền nói.

- Tướng quân, ta đã rõ.

Giang Thần nói.

- Tình báo liên quan tới Cửu Thiên giới, các ngươi có ai biết không?

Mộc Huyền nhìn mấy tên phó tướng của mình, dường như muốn cho Giang Thần biết đáp án.

Một người trong đó đứng ra nói:

- Thánh Võ viện có lệnh, ngọn lửa chiến tranh không được lan tràn ra toàn bộ Thiên Hà giới, càng không thể ảnh hưởng tới Cửu Thiên giới.

Chân Vũ giới giống như cổ thụ, Thiên Hà giới là đại thụ, Cửu Thiên giới lại là cây giống.

Cổ thụ có thể chịu đựng được ngọn lửa hừng hực, nhưng sẽ trực tiếp thiêu hủy cây giống.

Thánh Võ viện thân là mặt trời, đương nhiên sẽ phải giữ gìn sự cân bằng.

- Xem ra một ít người đã làm trái quy tắc, báo chuyện này lên đi.

Mộc Huyền nói.

- Vâng.

Lập tức đã có phó tướng đi làm chuyện này.

Mộc Huyền lại nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Sau khi tin tức tới, Nghịch Long quân sẽ không càn rỡ như vậy nữa, áp lực mà thân bằng bạn tốt của ngươi phải đối mặt cũng sẽ giảm bớt.

- Đa tạ Tướng quân.

Cho dù không được bất kỳ bảo đảm gì cả, thế nhưng chuyện này cũng làm cho Giang Thần được an ủi về tâm linh, hắn hi vọng chuyện này không được tính là quá muộn.

- Ta thấy ngươi không tệ, kể từ hôm nay, ngươi đến Thân Binh doanh của ta đi.

Mộc Huyền không quên chính sự, ánh mắt lần nữa ngưng tụ lên trên người Giang Thần.

- Tướng quân, không phải là tướng lĩnh sao?

Giang Thần sửng sốt một chút, vội hỏi.

Hắn vừa nói, vài tên phó tướng không nhịn được cười cười, ngay cả Mộc Huyền cũng nhe răng cười, để lộ ra một loạt hàm răng trắng chỉnh tề.

- Thần Long hoàng triều, đẳng cấp võ quan từ nhất phẩm đến thất phẩm, nhất phẩm cao nhất, thất phẩm là yếu nhất, lần này hoàng triều chiêu thu tướng lĩnh, tất cả đều chỉ là tướng lĩnh thất phẩm của trăm doanh.

- Làm hộ vệ bên cạnh tướng quân, không có quân chức, thuộc về Thân Binh doanh.

- Chỉ là, Thân Binh doanh của Mộc tướng quân, ngay cả con cháu của hầu tước Vương gia hoàng triều muốn gia nhập cũng rất khó khăn.

Các phó tướng mỗi người một câu, giải đáp nỗi nghi ngờ trong lòng của Giang Thần.

Không chút nghi ngờ nào cả, Mộc Huyền thưởng thức hắn, muốn giữ hắn ở bên người chậm rãi vun bón, để hắn trở thành đại tướng một mình chống đỡ một phương.

Quả thực có thể đi theo bên người Mộc Huyền tướng quân, tuyệt đối không phải đi làm binh sĩ ở tầng chót.

- Tướng quân, nói như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc ta phải mất nhiều thời gian lâu hơn để cứu chính mình sao?

Giang Thần nói.

Lời của hắn làm cho tướng quân doanh rơi vào trong trầm mặc, nếu như nói vừa nãy hắn chần chờ là không biết tình huống, như vậy hiện tại lại là không biết suy nghĩ.

- Sự thực quả thực là như vậy, nhưng nếu như ngươi nghĩ như vậy thì sẽ bỏ quả dưa hấu mà đi kiếm hạt vừng.

Một tên phó tướng bất mãn nói.

Vẻ mặt của Giang Thần có chút do dự, không nói tới thời gian, một khi trở thành thân binh vệ, ít nhất chắc chắn thành tựu sau đó của hắn ở Thần Long hoàng triều sẽ không thấp.

Nhưng mà, thời gian là hắn hiện tại cần nhất, hắn muốn thành lập quân công, thành là tôn giả, suất lĩnh chính mình Thân Binh doanh giết về Long vực.

- Giang Thần, nói ra ý ng hĩ trong lòng của ngươi xem.

Mộc Huyền nhìn sắc mặt của hắn, rất bình tĩnh hỏi.

- Tướng quân, ta không muốn gia nhập vào Thân Binh doanh.

Giang Thần nói thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.