- Như vậy thì cố gắng lên.
Lão giả áo xám không có suy nghĩ nhiều, hắn tin tưởng trước mặt cơ hội đi Thánh Viện tiến tu, sẽ không có ai từ chối cơ hội lớn như vậy.
Sau khi để lại một câu nói, hắn trở lại tường thành.
Đáng tiếc nha!
Người ở chỗ này hoàn toàn lắc đầu, ánh mắt tụ tập ở trên người nam tử đeo mặt nạ, đều muốn biết dưới mặt nạ là vẻ mặt gì.
Có điều nếu để cho bọn họ biết được chân tướng, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì nữa.
- Tại sao chứ?
Văn Tâm rất là không hiểu, ngay khi lão giả áo xám nói ra lời kia thì nàng cũng cảm thấy cao hứng thay cho Giang Thần.
Có điều, nàng chú ý tới Giang Thần liếc mắt nhìn về phương hướng Tam hoàng tử thì nàng đã biết được đáp án của hắn lúc này.
Chỉ cần thăng cấp thì sẽ có một phần ba tỷ lệ đụng phải Tam hoàng tử, ở dưới quy củ không giới hạn sinh tử. Đây là thời cơ tốt nhất để chém giết vị hoàng tử coi trời bằng vung này.
Nhìn Giang Thần đi về phía Sở Lạc, Văn Tâm rất muốn đi tới chỗ của hắn.
Thế nhưng nàng nghĩ đến Giang Thần đang che dấu thân phận, nhất định là có nguyên nhân của mình, cho nên hiện giờ nàng đang phải cố nén sự kích động trong lòng.
- Vận khí của sư huynh thực sự là không tốt, ta còn tưởng rằng ở hiệp hai này sẽ không bị bức ép tới mức phải sử dụng kiếm nha.
Sở Lạc nói.
Mộng Phi Phỉ ở bên cạnh trợn tròn mắt, không biết nên bình luận lời này ra sao.
- Cũng giống nhau cả thôi, không chừng hai đối thủ vòng kế tiếp đều không mạnh như vậy thì sao nha.
Giang Thần nói.
- Nhất định sẽ là vậy.
Sở Lạc nói.
Mộng Phi Phỉ gật gù, từ xác suất mà nói, đây quả thật là chuyện rất có thể sẽ xảy ra.
Chợt, Giang Thần tìm một nơi yên tĩnh để tìm hiểu, không giống những người khác quan sát những trận chiến đấu khác, tìm hiểu người đáng để quan tâm, để phòng ngừa gặp phải đối thủ trong lúc tỷ thí sau đó.
Có điều Sở Lạc đang giúp hắn làm những chuyện này, đôi mắt đẹp lưu chuyển ở trên bình đài, yên lặng nhớ kỹ những tình báo có thể uy hiếp được tới thiếu chủ.
Bây giờ một lượng lớn tuyển thủ trải qua một vòng rồi lại một vòng đào thải đã giảm mạnh đến mấy trăm người. Hầu như đều là tuấn tài có máu mặt ở Hỏa vực.
Sau khi vòng thứ kết thúc, trong đám người còn sót lại, Sở Lạc cường điệu ghi nhớ mấy người này.
Lý Hanh Kính, đứng đầu bảng Công tử bảng, ngọc thụ lâm phong, hạo nhiên chính khí, ở trên đài dùng chưởng pháp xuất thần nhập hóa đánh bại đối thủ.
Tiếp đó là Dịch Thủy Hàn của Quy Nhất kiếm phái, tin đồn không nói sai, tiến bộ của hắn trên Quy nhất kiếm đạo đã lớn hơn trước đó rất nhiều, hơn nữa vận khí vô cùng tốt, lại gặp phải đối thủ không mạnh, khi ra tay rõ ràng đã có chỗ giữ lại.
Tương đương với Dịch Thủy Hàn đương nhiên là cuồng nhân đao khách Lữ Phi.
Đánh bại địch chỉ cần một đao, không thấy hắn rút ra đao thứ hai, lực lượng rất mạnh.
Tam hoàng tử thì không cần nhiều lời, là mục tiêu cuối cùng của thiếu chủ, cũng là người có thực lực mạnh nhất ở bên trong tất cả mọi người.
Còn có hai người phân biệt là Tiết Nhân Thiên và Mặc Cuồng.
Người trước là nhi tử của Đại tướng quân Tiết Kính Thiên trong hoàng triều, người sau là người của Mặc gia, là Mặc gia ở Vạn thú vực đã bởi vì Giang Thần mà bị tổn thất nặng nề.
- Chỉ cần thiếu chủ không gặp được mấy người này là có thể ung dung thăng cấp đến thập nhị cường.
- Nghe nói thập nhị cường cũng sẽ có khen thưởng, tuy rằng không phải là tiêu chuẩn tiến tu, thế nhưng cũng có chỗ tốt vô cùng lớn.
Sở Lạc đột nhiên nghĩ đến mình còn có một bình Phong hoàn, nàng lập tức cầm tới cho Giang Thần, cũng nói cho hắn đây là thứ thông qua đánh cược mà có được.
Biết được điểm ấy, Giang Thần mới nhận lấy.
Mới vừa rồi hắn chiến một trận với Phi Nguyệt công chúa, khiến cho hắn đã có lý giải và cái nhìn hoàn toàn mới đối với thiên nhân hợp nhất, khiến cho đao pháp của hắn tinh tiến, kiếm đạo tự nhiên cũng được nâng cao một bước.
Bình Phong hoàn này tới rất đúng lúc.
- Sư huynh của Sở Lạc, không phải ngươi định dùng vào lúc này đó chứ? Vạn nhất ngươi lại là người thứ nhất thượng đài, như vậy sẽ không đủ thời gian nha.
Mộng Phi Phỉ nói.
- Không sao.
Giang Thần mở nắp bình ra, đi tới một nơi rộng rãi, quanh thân lập tức bị gió lớn bao phủ, rõ ràng là ngồi dưới đất, nhưng mà thân thể lại không tự chủ được bay lên trên không.
Không ít người nhìn thấy trong lúc mấu chốt này mà hắn còn dám đi lĩnh ngộ ý cảnh võ học, trong lòng chỉ có thể nói hắn quá mạnh mẽ mà thôi.
Cũng may vòng sau, trong nhóm người đầu tiên lên sân khấu không có cái tên Giang Thần nữa.
Bên trong nhóm người này có Dịch Thủy Hàn mà Sở Lạc đã âm thầm nhớ kỹ, thực lực đối thủ thứ nhất của hắn chênh lệch quá lớn, một kiếm đã có thể đánh bại được đối phương.
Người đối thủ thứ hai đứng thứ mười sáu trên Tân hỏa bảng, khiến cho hắn toàn lực ứng phó, ánh kiếm óng ánh mà lại rất chói mắt.
Trận chiến đấu này có thể nói là một trong những trận chiến đấu đặc sắc nhất hiện tại.
Kết quả cuối cùng là Dịch Thủy Hàn thủ thắng, làm cho lòng người chấn động.
Bởi vì trước hôm nay, Dịch Thủy Hàn vẫn đứng ở thứ hai mươi mốt trên Tân hỏa bảng, hiện tại đánh bại đối thủ đứng thứ mười sáu đã nói rõ tiến bộ của hắn không chỉ nhỏ tí tẹo như lời đồn được.
Điểm quan trọng nhất đó là, Dịch Thủy Hàn toàn lực ứng phó, nhất định còn có tuyệt chiêu còn chưa dùng.
Đánh bại hai đối thủ, Dịch Thủy Hàn thuận lợi thăng cấp, là một trong những người trở thành thập nhị cường trước tiên.
Điều này làm cho người của Quy Nhất kiếm phái mừng như điên không thôi, thập nhị cường, hi vọng cách đích đến không còn xa.
Trên lâu thuyền của Quy Nhất kiếm phái, các thế lực giao hảo với bọn họ đi tới chúc mừng, bao gồm cả người của Thiên Đạo môn.
Sư phụ của Ninh Hạo Thiên, Thái Thượng trưởng lão Viên Hồng và Truyền Công trưởng lão của Thiên Đạo môn đều leo lên lâu thuyền.
Bọn họ nói một phen lời khách sáo đối với Chấp Kiếm trưởng lão của Quy Nhất kiếm phái.
Điều không tưởng tượng được nổi chính là, vẻ mặt của Chấp Kiếm trưởng lão rất kiêu căng, vẻ mặt khá là vô lễ, sau khi nhận lấy lời chúc mừng của bọn họ, hắn lại cay nghiệt nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, ngày hôm nay Thiên Đạo môn không có đệ tử nào đáng giá để quan tâm mà lại còn hưng sư động chúng như vậy. Còn điều động mấy vị Thái Thượng trưởng lão nha.
Vẻ mặt của người những thế lực khác có vẻ quái dị, quan hệ của Quy Nhất kiếm phái và Thiên Đạo môn khá xoàng, người ta có lòng tốt tới chúc mừng, vì sao lại phải đối chọi gay gắt như vậy cơ chứ?
Viên Hồng và Truyền Công trưởng lão cau mày, cũng không rõ vì sao đối phương lại làm như thế.
- Đúng rồi, vị gì gì đó tới chưa? Giang Thần? Đúng, là cái tên này, các ngươi còn chưa đi cứu hắn sao?
Chấp Kiếm trưởng lão lại nói.
Mọi người như bừng tỉnh, bọn họ nhớ tới khi còn ở Vạn thú vực, Giang Thần đã sát hại một tên đệ tử Thần Du cảnh của Quy Nhất kiếm phái, lại chặt đứt tay phải của đệ tử Thần Du cảnh!
Chấp Kiếm trưởng lão của Quy Nhất kiếm phái rất hay bao che cho các đệ tử, cho nên hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện như vậy. Thế nhưng Giang Thần chưa đi ra ngoài được, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là phát tiết lửa giận lên trên người hai vị trưởng lão Thiên Đạo môn ở trước mắt mà thôi.
- Chuyện của Thiên Đạo môn, không thể trả lời.
Viên Hồng tức giận nói, hắn và Truyền Công trưởng lão rời khỏi lâu thuyền.
Không ngờ Chấp Kiếm trưởng lão của Quy Nhất kiếm phái lại không chịu bỏ qua, lại nói:
- Thực sự là đáng tiếc, không phải Giang Thần kia cũng là truyền nhân kiếm đạo sao? Gây ra sóng gió ở trong Vạn thú vực, ta còn muốn nhìn xem so với Quy nhất kiếm đạo của chúng ta ai mạnh ai yếu hơn nha.
Những người của các thế lực khác trên lâu thuyền cười trộm, nghĩ thầm Chấp Kiếm trưởng lão này cũng thật là độc miệng, tình cảnh hiện tại của Thiên Đạo môn vốn đã rất lúng túng mà hiện tại lại còn bị Quy nhất kiếm đạo dựa vào Dịch Thủy Hàn để chê cười, khiến cho bọn họ trở thành trò hề.
Viên Hồng và Truyền Công trưởng lão trở lại bảo tháp, sắc mặt rất khó coi, đường chủ Hình Pháp đường và Dược trưởng lão nhìn thấy cho nên mới hiếu kỳ hỏi dò.
- Còn không phải là do Giang Thần kia hay sao, làm hại ta mất mặt xấu hổ. Sau khi trở về ta sẽ cải chính tin tức, Giang Thần đã chết! Tránh cho có người hỏi về hắn nữa!
Viên Hồng tức giận nói.
Cũng rất lâu rồi Truyền Công trưởng lão chưa từng mất mặt qua như vậy, thế nhưng hắn không giống Viên Hồng, trút oán khí lên trên thân một người đáng thương, không rõ sống chết như là Giang Thần.
- Được rồi được rồi, xin bớt giận, gia hỏa đeo mặt nạ kia lại lên sân khấu nữa rồi.
Truyền Công trưởng lão nói.
Nam tử đeo mặt nạ đã khiến cho lão giả áo xám của Thánh Viện đứng ra, cho dù cuối cùng không thể được toại nguyện, thế nhưng cũng đã rất là ghê gớm rồi.
- Hôm nay nếu như Thiên Đạo môn ta có đệ tử như nam tử đeo mặt nạ này thì cũng không cần phải chịu những lời trào phúng như thế!
Viên Hồng mắng.