Đồ mà Giang Thần muốn mua không được tính là quá đặc thù, hơn nữa có Âm Sương hỗ trợ, trước sau không tốn quá mười phút.
- Âm Sương cô nương, có thể lén lút nói chuyện một chút hay không? Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.
Khi trả tiền, Giang Thần quyết định nói thật ra với Âm Sương.
- Sao?
Âm Sương cũng rất tò mò, dẫn hắn đi tới phòng dùng để đãi khách.
- Hi vọng không phải là những câu nói kia.
Âm Sương có chút bận tâm, không biết Giang Thần có thể thổ lộ với nàng hay hông, chuyện như vậy đối với nàng cũng không xa lạ gì cả.
Cho dù trong ấn tượng của nàng Giang Thần không phải là người như vậy, nhưng không chừng chính bởi vì báo đáp mà nàng nhiệt tình đã khiến cho hắn hiểu lầm, làm cho hắn muốn ảo tưởng.
Nếu là như vậy, Âm Sương chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Giang Thần ưu tú, không sai, nàng cũng khâm phục sự bình tĩnh của nam nhân này, thế nhưng thân phận của nàng đã quyết định hai người không thích hợp với nhau.
Huống chi, trong lòng nàng đã có đối tượng, thế nhưng đã rất lâu rồi người kia chưa từng xuất hiện.
- Âm Sương cô nương, những câu nói này ta chỉ nói với một mình ngươi, hi vọng ngươi có thể bảo giữ kín.
Giang Thần nghiêm túc nói.
- Ngươi không cần phải nói, ta biết, thế nhưng rất xin lỗi.
Âm Sương nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng đã xác nhận, vì vậy muốn ra tay trước, tránh cho xảy ra kết quả không tốt.
- Cái gì?
Giang Thần đầu óc mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt nhìn đối phương.
Thấy hắn như vậy, Âm Sương có chút dao động, gò má có chút ửng đỏ, hỏi dò:
- Không phải ngươi muốn nói mình yêu thích ta sao?
Lời nói như vậy ở trong miệng của những nữ nhân khác sẽ có vẻ tưởng bở, thế nhưng nếu là nàng thì lại khác, ngược lại còn làm cho nam nhân động tâm hơn nữa.
Giang Thần lúng túng nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Ồ! Vậy thì thật là ngại quá, đã để ngươi cười chê rồi.
Âm Sương luôn luôn thành thục lại giống như một nữ tử nhỏ, mặt đỏ bừng bừng, rất lúng túng.
- Ta có chuyện khác muốn nói cho ngươi biết.
Giang Thần nói.
- Ta còn tưởng rằng... Cho nên mới phải nói như vậy, bởi vì trong lòng ta đã có người khác.
Âm Sương ngượng ngùng nói.
- Vậy thì thật là ước ao thay cho vị bằng hữu kia.
Giang Thần cười nói.
- Nhưng hiện tại cũng không biết hắn đã đi đâu rồi.
Âm Sương cười khổ một tiếng, lập tức lắc lắc đầu, nói:
- Không nói tới cái này nữa, ngươi muốn nói cho ta biết cái gì vậy?
- Chuyện liên quan tới thân phận của ta.
Giang Thần nói.
Âm Sương nghĩ thầm:
- Lẽ nào hắn muốn nói mình biết hắn là thiếu gia Cao gia, tạm thời ký nợ sao?
Ký nợ cũng không thành vấn đề, còn thân phận của Giang Thần, chỉ cần là thế lực có mạng lưới tình báo phát đạt trong Long vực đều có thể tìm ra được.
- Người được ngươi yêu thích, nhất định là một người rất ưu tú.
Giang Thần nhìn thấy nàng không nói tiếp, mất tập trung, rõ ràng là còn chưa hoàn hồn từ trong câu chuyện vừa nãy.
- Đúng thế, hắn rất ưu tú, là một vị linh đan đại sư.
Âm Sương gật gật đầu, nàng cũng không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà lại nói ra, có thể là vì muốn giảm bớt vẻ lúng túng do hiểu lầm vừa nãy mang tới.
- Là như vậy, ta có một tấm thẻ Kim Long, nhưng thân phận đăng ký không phải là Giang Thần, ta sử dụng thì sẽ bại lộ ra một thân phận khác của ta, hi vọng Âm Sương cô nương có thể giữ kín giúp ta.
Giang Thần trở lại đề tài chính, nói.
- Ừm.
Âm Sương cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, chờ hắn nói ra thân phận thiếu gia Cao gia.
- Kỳ thực trước đây chúng ta đã quen biết, lần trước gặp mặt, ta đã lấy một thân phận khác, Xuất Vân đến từ Thiên Hà giới, cũng là Linh đan sư...
Giang Thần đang tự giới thiệu mình, hắn đột nhiên sửng sốt, hắn nghĩ tới vị linh đan đại sư mà Âm Sương nói, không phải là mình đó chứ?
Nhìn kỹ lại, khi nghe thấy hắn nói vậy, Âm Sương kinh ngạc ngẩng đầu lên, động tác cứng ngắc và vẻ khiếp sợ trên mặt đã nói rõ trong lòng nàng đang gợn sóng.
- Ngươi là Xuất Vân đại sư?
Âm Sương không thể tin tưởng được hỏi.
- Ừm.
Giang Thần biết chỉ nói không thôi là không có tác dụng, hắn thay đổi âm thanh của chính mình, nói:
- Lần trước Âm Sương cô nương đưa Chung Linh sơn cho ta, khi ở lớp Thiên cấp, còn có ân tình này nữa.
Hình dạng thì hắn phải dịch dung một lần nữa, cần mất một quãng thời gian, vì lẽ đó hắn không muốn tốn sức như vậy mà chỉ thay đổi âm thanh, sau đó lại đưa thẻ Kim Long ra.
Âm Sương cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, coi như là nội tâm của nàng mạnh mẽ thế nào thì cũng không ứng phó kịp.
Điều quan trọng nhất chính là, nàng không biết Giang Thần có nghe ra ý tứ trong lời nói mà bản thân nàng vừa mới nói ra hay không!
Sau đó, hai người tiến hành giao dịch ở trong một loại trạng thái rất lúng túng.
Âm Sương nghiệm chứng thẻ Kim Long, sau khi trừ phí sẽ mua đồ vật rồi giao cho hắn, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Giang Thần, còn nói:
- Ngày mai gặp lại.
- Ừm.
Giang Thần trở lại lầu một, tâm tình rất là quái lạ.
Hắn nghĩ tới người Âm Sương yêu thích là mình, nhưng chuyện như vậy lại không có cách nào nói ra được, không thể làm gì khác hơn là giả bộ như chưa từng xảy ra. Hắn giao các loại tài nguyên chiến đấu mua được cho người của Thần Kiếm hội.
- Hội trưởng, như vậy là hơi nhiều đó.
- Đúng vậy, hơi cường điệu.
Sau khi người của Thần Kiếm hội nhận lấy đồ rất bất ngờ, hóa ra đồ mà Giang Thần mua đều là tốt nhất, đãi ngộ của bọn họ có thể so được với đội ngũ tinh anh của bất kỳ một thế lực lớn nào khác.
- Giữ được mạng mới là tốt nhất.
Giang Thần nói.
Trong lòng của thành viên Thần Kiếm hội rùng mình, nếu như nói trước đó bọn họ chỉ bởi vì đặt cược mà lựa chọn Thần Kiếm hội, như vậy hiện tại mới chân chính có tình cảm với với Thần Kiếm hội.
- Lên đường đi.
Giang Thần mang theo đám người Ứng Vô Song chạy tới Phi Long thành, bí tàng sẽ chính thức mở ra vào ngày mai.
Sở dĩ sẽ đúng giờ như vậy cũng không phải là bí tàng tự mở ra giờ đó, mà là vào lúc mặt trời mọc ngày mai, cường giả đỉnh cao của các thế lực lớn sẽ liên hợp lại loại bỏ trận pháp ở lối vào của bí tàng, mà trước đó đương nhiên sẽ không vào được bí tàng.
Nếu không thì cũng không thể có thời gian chuẩn bị như vậy, không nhanh thì người khác đã sớm chuyển hết bí tàng đi rồi.
Chờ đến khi người của Thần Kiếm hội đi tới Phi Long thành thì đã là buổi tối, người ở trong thành đông như mắc cửi, các thế lực khắp nơi trong Long vực tập kết lại.
Ở cách ngoài thành không xa có một khe suối, ánh sáng lóng lánh phản chiếu lại ở trên mặt nước, ở trong đêm đen rất chói mắt.
Không chút nghi ngờ nào cả, đây là lối vào của bí tàng.
- Các ngươi đi vào trong thành trước đi.
Giang Thần một mình bay đi về phía khe suối, muốn tìm tòi hư thực.
Vừa mới tới gần, Giang Thần đã nhận ra được có hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ khóa chặt mình, muốn nhìn thấu hắn.
Có điều cũng không có người nào đứng ra ngăn cản hắn, hẳn là cường giả của các thế lực ở đây ngăn cản lẫn nhau, tránh cho có người giở trò.
Giang Thần làm bộ không phát hiện ra, giống như một người có lòng hiếu kỳ rất nặng bay một vòng quanh khe suối, tiếp theo lại mang theo vẻ đần độn vô vị rời đi, giống như không phát hiện ra thứ gì vậy.
Các cường giả ở chỗ tối không cản hắn, tùy ý để hắn rời đi.
Nhưng trong lòng Giang Thần, rất không bình tĩnh, bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện, khe suối này quả thật có lối vào đi tới tiểu thế giới, chuyện này không giả.
Có điều sở dĩ lối vào lộ ra không phải là bởi vì bị năm tháng ăn mòn, dẫn đến linh kiện ẩn giấu lối vào mất đi hiệu quả, mà là do người làm ra!
Cũng có ý nghĩa là có người cố ý để lộ ra lối vào tiểu thế giới này!
Đương nhiên, cũng có thể là dưới tình huống không biết chuyện gì mà kích phát lối vào, nhưng lại không biết thu hồi ra sao cho nên mới dẫn đến bị các thế lực khắp nơi phát hiện ra lối vào.
Cho dù là thế nào, nhất định phải có lòng đề phòng, tránh cho bị người khác hại chết ở bên trong.
Hành trình xuyên qua không gian, có khả năng rất lớn sẽ một đi không trở lại, tuyệt không thể xem thường được.