Thần Võ Chiến Vương

Chương 420: Chương 420: Ngươi, không thể tha thứ




- Đội trưởng, bên trong đã bị cướp sạch rồi.

Những người khác trong đội ngũ từ trong hoàng cung đi ra, vẻ mặt rất là nghi hoặc.

Giang Thần cũng từ chân núi bay lên, ba bộ thi thể đã được chôn cất, cùng là đồng môn, tuy rằng không quá thân thiết, thế nhưng cũng không có cừu hận.

- Giang Thần, Trình Thanh cảm nhận được bảo vật ở một phương hướng, có lẽ là thứ ở trong hoàng cung này, cũng có ý nghĩa là hung thủ kia.

Hàn Ty Minh nói.

Nghe thấy hắn nói như thế, những người khác trong đội ngũ hận không thể lập tức đuổi theo.

Chỉ là rất nhanh bọn hắn đã phản ứng lại, người khác nhanh chân đến trước là chuyện bất đắc dĩ, lại đi đòi, đó là cướp.

Bọn họ không thể làm mất mặt mũi làm việc này được.

Có điều, người kia giết chết ba tên đệ tử Anh Hùng điện, Giang Thần có thể coi đây là ân oán mà tìm tới.

Đến lúc đó, Giang Thần thân là một thành viên của đội ngũ, đương nhiên sẽ cần bọn họ giúp đỡ, người kia chết rồi, bảo vật sẽ trở thành vật vô chủ.

Tất cả đều có thể danh chính ngôn thuận.

- Rốt cuộc phương pháp cảm ứng bảo vật của ngươi hoạt động ra sao vậy?

Giang Thần không nóng lòng tỏ thái độ, cũng không thấy hắn có bất kỳ vẻ thù hận nào cả.

- Ở bên trong phạm vi nhất định, ta có thể cảm ứng được đồ vật bất động hay là hoạt động, nhưng lại ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.

Trình Thanh rất không kiên nhẫn nói:

- Hiện tại người kia đã dừng lại, thế nhưng chỉ cần hơi động, ta sẽ lập tức mất đi cảm ứng, vượt qua phạm vi ta có thể cảm ứng, cái gì cũng sẽ không còn nữa.

Nghe nàng nói như vậy, những người khác đều rất lo lắng.

- Ta và bọn họ không thân thiết, sẽ không biết bởi vì bảo vật mà ra vẻ phải báo huyết hải thâm cừu.

Giang Thần nói.

- Không phải là ngươi sợ đó chứ? Có chúng ta ở đây mà.

Trình Thanh không tin lời này, ngữ khí mang theo vẻ oán giận sâu sắc.

Giang Thần chỉ nhìn nàng một cái, mắt sáng như đuốc, khiến cho bắp thịt trên thân thể nàng cứng ngắc lên, miệng vội vàng ngậm lại.

- Nhưng làm một thành viên của Anh Hùng điện, ta nhất định phải báo thù cho bọn họ.

- Vậy thì đi.

Có người không hiểu tại sao hắn còn muốn nói nhiều như thế.

- Ta nói trước, chỉ có thể để ta tự mình động thủ mà thôi.

Giang Thần nói ra nguyên nhân tại sao hắn vẫn còn làm lỡ thời gian ở chỗ này.

Hàn Ty Minh đã nghe hiểu ý của hắn, nói:

- Ta hiểu, tên có thể làm cho Phong Tuyệt Trần chết thảm, liệu có chút miễn cưỡng hay không?

Những đội viên khác chậm một nhịp, không nghĩ tới Giang Thần vẫn còn đang xoắn xuýt cái này, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

- Đội trưởng, chúng ta cứ dẫn hắn đi, đến lúc đó hắn không được thì chúng ta lên.

Trình Thanh truyền âm nói.

- Được.

Hàn Ty Minh tiếp thu đề nghị này, một câu được là nói với cả hai người.

Sau đó, đội ngũ ở dưới sự dẫn dắt của Trình Thanh tiếp tục tiến lên.

- Các ngươi nói xem có phải hắn muốn độc chiếm bảo vật hay không? Không ngờ lại muốn một người ra tay.

- Có đạo lý, trên đời nào có người thuần túy như vậy chứ?

- Nhưng hắn ngay cả Phong Tuyệt Trần cũng không sánh nổi, sao có thể đối phó với người dễ dàng giết chết Phong Tuyệt Trần chứ?

- Ha ha ha, vậy cứ để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.

Người trong đội ngũ thông qua thần thức truyền âm giao lưu, c ánh mắt kia tràn vẻ ngập trêu chọc không biết vô tình hay cố ý rơi vào trên người Giang Thần.

Chỉ có Hàn Ty Minh biết, sở dĩ Giang Thần làm như vậy là đúng như hắn nói như thế.

- Hắn còn mạnh hơn trước.

Trước khi tiến vào bí tàng, cảnh giới của Giang Thần mới là tầng ba, hiện tại đã biến thành tầng năm.

Ba ngày đã có biến hóa lớn như vậy, đương nhiên là do công lao của bí tàng.

- Hoặc là, hắn thật sự có thể làm được chuyện này.

Không bao lâu, đoàn người đã đi tới một thác nước lớn, ở bên trên một tảng đá lớn dưới dòng nước chảy xiết có một thanh niên đang thảnh thơi nằm ở đó, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh.

Dường như hắn không phát hiện ra có đội ngũ đến, không nhìn về bên này.

- Các ngươi quấy rối giấc nghỉ trưa của ta, đã nghĩ kỹ tới cái giá phải trả chưa?

Nhưng trước khi đội ngũ quyết định hành động kế tiếp thì thanh niên kia đột nhiên mở miệng.

Vẫn không nhìn về phía mọi người, con mắt khép hờ.

- Ngươi không phải là người Tà Vân điện, tại sao lại giết người Anh Hùng điện vừa nãy chứ?

Hàn Ty Minh hỏi.

- Bởi vì bọn họ không trả lời vấn đề của ta.

Thanh niên kia ngồi dậy, rất hứng thú đánh giá những người này, nói:

- Nói như vậy, các ngươi là người của Anh Hùng điện sao?

- Không được tính là phải hết.

Giang Thần đi tới trước mặt mọi người, mở miệng nói.

- Vậy ta sẽ hỏi một vấn đề mà bọn họ không trả lời được.

Thanh niên kia mỉm cười nói.

Trong lòng đám người Hàn Ty Minh căng thẳng, không chút nghi ngờ nào cả, nếu như trả lời không được, người này sẽ giết bọn họ!

Cho dù thanh niên kia vẫn rất lười biếng, thế nhưng vô hình trung cảm giác ngột ngạt đã khiến cho người ta không chịu được.

- Vấn đề gì.

Giang Thần nói.

Rất khó tin tưởng được Giang Thần còn có thể thản nhiên đối mặt, bình tĩnh nói như thế.

- Giang Thần các ngươi ở đâu?

Thanh niên này hỏi một vấn đề rất khiếp sợ đối với đám người Hàn Ty Minh.

Giang Thần đang ở ngay trước mặt lại hỏi Giang Thần ở đâu, rõ ràng là không quen biết, thế nhưng phần sát niệm chấp nhất này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ngươi vì vấn đề này mà giết chết ba người vừa nãy sao?

Giang Thần lạnh lùng nói.

- Xem ra, ngươi biết đáp án của vấn đề.

Sự hứng thú của thanh niên kia càng nồng hơn, hắn đã đứng dậy.

- Quả thực, ta biết hắn ở đâu.

Giang Thần nói.

- Nói cho ta, ta sẽ mở lòng từ bi tha cho các ngươi một mạng.

Lúc thanh niên kia nói chuyện, hai mắt để lộ ra tinh mang.

Đám người Trình Thanh ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn.

- Ta chính là Giang Thần.

Thanh niên kia híp mắt lại, nói:

- Ngươi nói ngươi chính là Giang Thần?

- Đúng thế.

- Là ngươi đã giết chết Úy Trì Hoành?

Thanh niên kia lại hỏi, hóa ra, hắn chính là một trong Úy Trì tam kiệt, coi Giang Thần là mục tiêu săn giết, cạnh tranh với đám người Úy Trì Thiên.

Nghe đến đó Hàn Ty Minh cũng đã hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

- Ngươi là người của Úy Trì gia?

Giang Thần hỏi.

- Ha ha ha ha ha!

Thanh niên kia không hề trả lời, trái lại còn ầm ĩ cười to, khí thế bức người, thác nước ngàn trượng bởi vậy mà chảy ngược bất động.

Mãi đến khi tiếng cười hạ xuống, thác nước mới mạnh mẽ đổ xuống dưới.

- Ta đã tìm ngươi ba ngày ba đêm, không nghĩ tới ngươi lại tự mình chạy đến trước mặt của ta, ta nên nói cái gì cho phải đây?

Úy Trì Thiên nói.

- Vậy ngươi nên nghĩ cho kỹ.

Giang Thần nói:

- Bởi vì nó sẽ là di ngôn của ngươi.

- Ồ.

Úy Trì Thiên hú lên một tiếng quái dị, vẻ mặt ra vẻ khuếch trương, thế nhưng phần cảm giác ngột ngạt mang tới cho người ta lại càng ngày càng mãnh liệt.

Ở phía sau Giang Thần, ngoại trừ Hàn Ty Minh ra, tất cả mọi người đều không tự chủ được lùi về phía sau.

- Giang Thần, thực lực của hắn vượt xa dự liệu, cùng xuất thủ một lượt đi.

Hàn Ty Minh không dám có chút bất cẩn nào cả.

- Không cần, để một mình ta thôi.

Giang Thần vẫn giữ quyết định như cũ.

Hàn Ty Minh không quá yên tâm, nhưng lại bị Trình Thanh ngăn cản, nàng nói:

- Đội trưởng, nếu hắn quyết định muốn làm như vậy thì cứ để hắn lên đi, cũng để cho chúng ta thăm dò xem tên này có bản lãnh gì.

Lần này không phải là nàng dùng truyền âm, mà là thoải mái nói ra.

Bởi vì nàng cảm thấy Giang Thần hợp tác hay không thì cũng không đáng kể.

- Xem ra đội hữu của ngươi rất không yên lòng với ngươi đó.

Úy Trì Thiên trào phúng nói.

- Đây chính là di ngôn mà ngươi đã nghĩ kỹ sao?

Nụ cười của Úy Trì Thiên hơi thu lại, vẻ tức giận hiện lên trên mặt, hắn nói:

- Úy Trì Hoành, hẳn là bị cái miệng này của ngươi nói chết đúng không?

- Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ tự thân cảm nhận được hắn đã chết như thế nào.

- Người mạnh miệng như ngươi ta đã gặp quá nhiều, khi ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ phải khóc ròng ròng cầu xin ta tha thứ.

Úy Trì Thiên nói:

- Nhưng lời nói mới rồi của ngươi, không thể tha thứ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.