Thần Võ Chiến Vương

Chương 105: Chương 105: Phải Gọi Ta Là Gì?




Lạch cạch!

Giang Thần ném thiết kiếm ra, rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.

- Tự mình kết thúc đi.

Giang Thần nói.

Sở Lạc cả kinh, đến lúc này, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ vì Giang Thần muốn giết mình, nàng ngừng lại gào thét, khẩn cầu nói:

- Cho dù nói như thế nào thì cũng là bởi vì ta giúp ngươi cho nên ngươi mới giết chết được Thụ trưởng lão và Cao Thần Dật, tại sao nhất định phải giết ta, buông tha ta được không?

- Không được.

Giang Thần lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Sau khi ta tìm được lối ra, tự nhiên sẽ để cho những người khác đi ra ngoài, hiện tại để ngươi đi, tương đương với tha cho ngươi một mạng.

- Ta... Ta đưa kiếm cho ngươi, có được không?

Ngạo khí trên mặt của Sở Lạc biến mất không còn tăm hơi, sắp khóc lên tới nơi.

- Ngươi chết rồi thì tự nhiên ta sẽ lấy kiếm đi.

Giang Thần nói.

Vào lúc này, mấy nữ đệ tử Phù Không đảo nghe hiểu ý của Giang Thần, biết Sở Lạc không chết thì Giang Thần sẽ không dẫn các nàng đi tìm lối thoát.

- Sư tỷ, ngươi tác thành cho chúng ta đi.

- Đúng vậy, chúng ta gọi ngươi một tiếng sư tỷ, ngươi tự mình kết thúc, giúp chúng ta một đại ân.

- Là ngươi tự mình lựa chọn kết quả như thế.

Mỗi người một câu, Sở Lạc nghe vậy khắp cả người phát lạnh, vừa giận lại vừa sợ.

- Ta dâng thân thể cho ngươi, khi nào nơi nào cũng có thể, ta là đại mỹ nhân trên Mỹ nhân bảng đó.

Sở Lạc không để ý tới những lời vô tình của các sư muội này, nàng nói ra lời mà nàng rất khinh thường trước đó.

- Ngươi thực sự là không biết xấu hổ!

Nghe thấy nàng nói như thế, Văn Tâm còn kích động hơn so với Giang Thần, sát ý trong con ngươi tăng vọt.

Chỉ có điều, bỗng nhiên nàng lấy lại tinh thần, khẽ nói ở bên tai của Giang Thần:

- Nếu như ngươi muốn giết thì không nên chỉ giết một mình nàng, nếu không thì tốt nhất không nên giết.

- Tại sao?

- Nàng là đệ tử chân truyền của Phù Không đảo, nếu như ngươi giết nàng, bất kể đúng sai đều sẽ gây bất lợi cho ngươi, sẽ trở thành nhược điểm của ngươi, đừng quên ngươi còn muốn cạnh tranh vị trí chưởng giáo với Ninh Hạo Thiên.

- Ngoại trừ vị hôn thê của Ninh Hạo Thiên là công chúa vương triều ra còn có hai huynh đệ kết nghĩa, hai vị muội muội kết nghĩa, phân biệt là đệ tử của thập đại tông môn.

- Ninh Hạo Thiên đang tạo thế vì cạnh tranh chức vị chưởng giáo, ngươi lại ở đây sát hại đệ tử thập đại tông môn.

- Vì lẽ đó, tốt nhất ngươi nên giết sạch các nàng, giá họa cho Cao Thần Dật.

Nghe Văn Tâm nói xong, vẻ mặt Giang Thần rất phức tạp, Văn Tâm toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì hắn, hắn rất cảm động. Thế nhưng lời này quá tối tăm và máu tanh.

- Trong lòng ta có tiêu chuẩn giết, có không tiêu chuẩn giết. Cho nên sẽ không vì những nhân tố khác mà thay đổi, Sở Lạc đáng chết, sư muội của nàng không đáng chết. Hơn nữa, theo lời ngươi nói, ta cũng phải giết đám người Phương Bình sao?

Giang Thần hỏi ngược lại.

- Vậy ngươi vẫn chỉ giết Sở Lạc như cũ sao?

Mày liễu của Văn Tâm vừa nhíu, không biết rõ ý tứ của hắn.

- Lời nói mới rồi của ngươi cũng có đạo lý, ta có nguyên tắc, nhưng không cổ hủ.

- Cho nên? Rốt cuộc ngươi định làm gì?

Văn Tâm tức giận nói.

Giang Thần không trả lời nàng mà nhìn về phía đám người Phương Bình, nói:

- Các ngươi đi phía trước chờ ta.

- Được rồi.

Đám người Phương Bình không phải đứa ngốc cho nên mau chóng rời khỏi Hộ Quốc điện.

- Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải đi theo ta, gọi ta là chủ nhân.

Giang Thần đi tới trước người Sở Lạc, nói ra lời khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Sở Lạc trừng mắt nhìn, không quá chắc chắn hỏi lại:

- Chủ nhân?

- Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Kêu một tiếng là có thể sao?

Giang Thần cười xì một tiếng, lập tức nói:

- Ta sẽ lấy bí pháp thành lập quan hệ chủ tớ, từ nay về sau, ngươi sẽ vĩnh viễn trung thành với ta, không được phản bội. Còn các ngươi, cũng giống như vậy.

Câu nói cuối cùng là đối với ba nữ đệ tử Phù Không đảo khác.

Các nàng vừa nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.

- Rất tốt.

Giang Thần hài lòng gật đầu.

- Ngươi đã nghĩ được phương pháp khống chế gì có thể làm cho các nàng đi vào khuôn phép sao? Như vậy được không? Vạn nhất các nàng trở lại môn phái rồi giải trừ thì phải làm sao bây giờ?

Văn Tâm không quá yên tâm.

- Phương pháp của ta không người nào có thể phá được, hơn nữa còn lợi hại hơn so với ngươi nghĩ. Thậm chí ta cũng không tiện dùng, so với tử vong đã là nhân từ rồi.

Giang Thần thần bí cười, sau đó, hắn cầm kiếm cắt vào lòng bàn tay, nắm chặt hai tay, trong miệng bắt đầu nhắc tới thần chú thần bí.

Cũng không lâu sau, trên nắm đấm của hắn phát ra kim quang chói mắt, máu nhỏ xuống cũng biến thành màu vàng.

- Quỳ xuống.

Giang Thần nói với các nữ đệ tử Phù Không đảo:

- Nhận ta làm chủ, các ngươi sẽ không trở thành xác chết di động mà vẫn nắm giữ ý thức của bản thân như cũ.

Vừa nói, hắn đi tới trước người Sở Lạc, nói:

- Trong quá trình này, nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện thì sẽ có hậu quả rất đáng sợ, ngươi có biết không?

Đầu tiên khuôn mặt đẹp đẽ của Sở Lạc xẹt qua một chút do dự, chỉ là nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nàng lập tức gật đầu.

- Mở miệng ra.

Sau đó, Giang Thần đặt bàn tay lên trên khuôn mặt của nàng, để máu tươi nhỏ vào trong miệng của nàng, nói:

- Ta niệm một câu, ngươi lặp lại một câu.

- Được.

Một màn quỷ dị này khiến cho Mạnh Hạo và Văn Tâm nhìn nhau.

Rất nhanh, Sở Lạc đã lặp lại xong lời nói của Giang Thần, ở trên cái cổ trắng như tuyết của nàng hiện ra đồ án kỳ quái, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.

- Như vậy là được rồi sao?

Sở Lạc không hiểu nói.

- Đúng thế.

Nữ đệ tử bên cạnh nhìn thấy Sở Lạc còn có ý chí của mình mà đưa ra câu hỏi, nàng yên lòng. Nếu phương pháp kia của Giang Thần biến các nàng thành con rối, như vậy còn không bằng giết chết các nàng thì hơn.

Rất nhanh, ba nữ đệ tử đã phân biệt hoàn thành bí pháp của Giang Thần, nắm tay phát sáng cũng khôi phục như thường.

Khi Giang Thần băng bó bàn tay, Văn Tâm đánh giá đám người Sở Lạc không có thay đổi gì, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nói:

- Sao ta không thấy có gì khác biệt chứ?

- Ngươi cứ thử xem đi.

Giang Thần nói.

Văn Tâm ngẩn ra, đề kiếm trong tay đi tới trước người Sở Lạc, quát lên:

- Là ai giết Thụ trưởng lão?

Rất nhanh, Văn Tâm đã nhìn thấy một màn kinh ngạc, vẻ mặt của Sở Lạc trở nên rất quái lạ, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc, không nói hai lời nhào tới chỗ của Văn Tâm.

- Chuyện này...

Văn Tâm bị tư thế không muốn sống của nàng làm cho sợ hãi.

- Dừng tay.

Giang Thần quát một tiếng, Sở Lạc vừa nãy khí thế hùng hổ tức thì dừng lại, thân thể đứng thẳng tại chỗ.

- Nhìn qua các nàng sẽ không có cái gì không giống, thế nhưng chỉ cần là chuyện có quan hệ tới ta, các nàng sẽ cường điệu cân nhắc đến lợi ích của ta. Một khi chủ nhân có bất lợi, các nàng sẽ như vừa nãy vậy.

Giang Thần giải thích một câu, vừa nhìn về phía Sở Lạc và chúng nữ, nói:

- Cởi y phục ra.

Vừa nói xong, Mạnh Hạo trợn mắt lên, nhìn Sở Lạc và ba nữ đệ tử Phù Không đảo mỹ lệ cởi áo khoác, động tác không có chút bất kỳ dây dưa dài dòng nào cả.

- Được rồi, mặc vào.

Điều đáng tiếc chính là, Mạnh Hạo không thấy được hình ảnh hương diễm thì Giang Thần lại hạ lệnh.

Khi Văn Tâm trợn mắt há hốc mồm, Giang Thần đi tới trước người Sở Lạc, nói:

- Hiện giờ, các ngươi phải gọi ta là cái gì?

- Chủ nhân!

Bốn nữ tử này không chút do dự kêu to, vẻ mặt của Sở Lạc càng mang theo vẻ hối hận rất sâu sắc, quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói:

- Trước đó hành động của ta đối với chủ nhân không tốt, xin chủ nhân tha thứ cho ta.

Nói xong, nàng hôn lên giầy Giang Thần một chặp.

- Ta tha thứ cho ngươi.

Giang Thần nói.

- Đa tạ chủ nhân.

Sở Lạc cảm động khóc ròng, một lần nữa đứng dậy.

- Con bà nó, đây là tà pháp gì vậy?

Văn Tâm nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, chửi bậy một câu, nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha, nói:

- Như vậy chẳng phải là ngươi bảo các nàng làm cái gì thì các nàng sẽ làm, dù cho là ngủ cùng ngươi hay sao?

- Trên lý thuyết là như vậy, ta còn chưa thử qua.

Giang Thần cười nói.

Văn Tâm hít sâu một hơi, nói từng chữ từng chữ:

- Nếu như sau này ngươi dám dùng phương pháp như vậy ở trên người ta, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.