Thần Võ Chiến Vương

Chương 449: Chương 449: Quỷ thương, bỏ mình




Ánh mắt của Quỷ Thương bị cánh tay phải của Giang Thần hấp dẫn, hắn đã nhận ra được sức mạnh quen thuộc mà lại mạnh mẽ đang được ngưng tụ.

- Không thể.

Quỷ Thương nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức vứt bỏ sự ngờ vực trong lòng, hắn không tin đó là thật sự.

- Ma Uy Kinh Thế!

Đối mặt với lần tấn công này của Giang Thần, Quỷ Thương thong dong đối mặt, khí mang giống như máu và sắt trộn lẫn từ trong cơ thể của hắn tản mát ra.

Lúc này, hắn đã không còn giống như là người nữa, nếu là con ngươi trở nên đỏ tươi, trên đầu có sừng dài thì sẽ không có khác biệt gì so với Ma thần cả.

- Ma Thủ Tống Phật!

Sau đó, Quỷ Thương sử dụng tuyệt thức, hai tay hợp nhất, lại đẩy về phía trước, chưởng lực như biết thời biết thế, che ngợp bầu trời, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

- Thật là mạnh mẽ!

Đám người ở dưới vùng mỏ chỉ cảm thấy có áp lực vô hình từ trên đỉnh đầu hạ xuống, cho dù cảnh giới cao thấp thế nào thì hai chân đều như nhũn ra, quỳ một chân ở trên đất.

- Quỷ Thương cũng ẩn giấu thực lực của mình!

Cao Hỏa Linh không khỏi nghĩ vậy, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng thay cho Giang Thần.

Giang Thần tiến vào phạm vi của chưởng lực thì đã cảm giác được mình như diều đứt dây, thân đang ở bên trong bão táp.

- Muốn quyết thắng bại thật sao? Ta sẽ bồi tiếp ngươi!

Giang Thần toàn lực ứng phó, Thiên võ ý cảnh và Chiến đạo hoàn toàn mở ra, hắn khống chế lại thân thể, theo gió vượt sóng, đi rất vội vã.

- Nhất Kiếm Vô Cực!

Tay trái cầm kiếm phát động kiếm thuật thích hợp, phong mang cũng đã mở ra được một con đường.

- Người không chịu nhận rõ hiện thực, quả thực quá buồn cười.

Âm thanh của Quỷ Thương trở nên nam không ra nam, nữ không ra nữ, đồng thời còn tràn ngập từ tính mười phần, mang theo dư âm.

Theo thủ ấn của hắn biến hóa, chút chưởng lực đang phân tán trên không trung lấy Giang Thần làm trung tâm bị thu nạp lại.

Lực cản mà Giang Thần phải đối mặt càng lúc càng lớn, đồng thời chưởng lực còn phát ra hồng quang óng ánh, thể hiện ra một loại vẻ đẹp khác loại.

Nhưng mà đồ vật càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm.

- Khi Giang Thần bất động thì sẽ bị chưởng kình nghiền nát!

Một người am hiểu chưởng pháp nói, hắn đã nhìn ra chỗ lợi hại từ một chưởng này của Quỷ Thương, cảm thấy không bằng, lại cảm thấy bi ai.

Bởi vì hắn cũng là người bị nô dịch, nếu như Giang Thần chết, kết cục của bọn họ cũng sẽ không khá hơn chút nào cả.

Ở trong ánh mắt của mọi người, Giang Thần không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng tốc độ của bản thân hắn cũng bắt đầu chậm lại.

Cứ theo đà này, kiếm của hắn sẽ không đến được trước người của Quỷ Thương.

- A!

Bắp thịt trên cánh tay trái của Giang Thần hoàn toàn nhô lên, Xích Tiêu kiếm vừa tấn cấp pháp khí gánh chịu sức mạnh của kiếm đạo.

Chưởng lực lần nữa bị phá nát, người kiếm hợp vào làm một, thế như chẻ tre.

- Đây rốt cuộc là thanh kiếm chết tiệt gì vậy chứ?

Quỷ Thương lại cảm nhận được kiếm của Giang Thần không giống với thần kiếm của người thường, hắn thầm mắng to ở trong lòng, lại cắn răng một cái, cũng toàn lực ứng phó.

Chưởng lực vô hình hóa thành thực chất, hình thành biển máu sôi trào ở trên không trung.

Khi chỉ còn lại năm mươi thước, tốc độ của Giang Thần lần nữa chậm lại.

Vẻ mặt của hai người đều nhe răng nhếch miệng, vận dụng một tia sức mạnh cuối cùng trong thân thể.

Ống tay áo của từng người đều bị xé rách.

Một lát sau, Giang Thần chỉ còn cách Quỷ Thương có hai mươi thước nữa mà thôi.

Tình cảnh này làm cho trong lòng Quỷ Thương lật lên sóng to gió lớn.

Trong ấn tượng của mọi người, từ xưa tới nay chưa từng có ai xông được một đoạn dài như vậy ở dưới chiêu tuyệt thức này của Quỷ Thương.

- A a!

Chỉ là chuyện này còn lâu mới kết thúc được, trong miệng Quỷ Thương phát ra tiếng rống giận dữ, hai tay đỏ lên.

Khi còn mười thước, rốt cuộc Giang Thần đã bất động.

- Chết đi cho ta!

Quỷ Thương cũng không chờ được nữa mà hai tay kết ấn, chưởng lực hóa thành biển máu mênh mông lấy Giang Thần làm trung tâm, sắp sửa bùng nổ ra uy năng hủy thiên diệt địa.

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta sẽ để ngươi lĩnh giáo nắm đấm của ta, đúng chứ?

Giang Thần dường như bị khóa lại, chỉ có thể chờ đợi cái chết đột nhiên nở nụ cười gằn.

- Luân Hồi Kiếp: Toái Thương Khung!

Bàn tay phải nắm thật chặt của hắn rốt cuộc đã ra quyền, kim quang hiện lên, thần uy phá ma.

Biển máu do chưởng lực hóa thành không còn tồn tại nữa, Giang Thần hóa thành mặt trời mới mọc, đánh về phía Quỷ Thương.

- Không thể nào!

Đám người ở dưới vùng mỏ chỉ nghe một tiếng gào thét của Quỷ Thương mà thôi.

Chợt, bầu trời giống như bị hai người kia phá vỡ, gió lớn gào thét, không gian vặn vẹo sản sinh ra sức hút rất lớn.

Rất nhiều người đều bị thổi lên trên không trung, cũng còn may không được mấy thước thì đã rớt xuống.

Khi bọn họ lần nữa ngẩng đầu lên thì bầu trời đã biến thành hai màu vàng, đỏ, chút năng lượng tàn dư kia rất lâu không tiêu tan như muốn chứng minh một kích vừa nãy khủng bố đến mức nào.

- May mà ở trên không trung, nếu không cả vùng mỏ này sẽ phải sụp đổ!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của mọi người, sau đó mới quan tâm tới thắng thua, tìm kiếm bóng dáng của hai người.

- Ở chỗ kia!

Rất nhanh đã có người mắt sắc phát hiện ra cuối tầm mắt có một bóng người bay tới.

Khi bay tới gần, bọn họ phát hiện ra là Quỷ Thương.

- Ài.

Trên dưới vùng mỏ phát ra một mảnh tiếng kêu rên, vẫn quá miễn cưỡng, cho dù có thể nói là một trận chiến khoáng thế, thế nhưng kết quả vẫn không phải là thứ mà bọn họ muốn.

- Không đúng! Các ngươi nhìn lại mà xem!

Lại có người nhìn ra cái gì đó, mọi người ngẩng đầu, tức thì có tiếng xôn xao vang lên.

Hóa ra bởi vì vừa nãy cách khá xa, cho nên mọi người không nhìn thấy rõ được.

Đúng là Quỷ Thương không sai, nhưng hắn lại được người ta mang theo, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.

Ở phía sau hắn là Giang Thần đang đứng.

Bây giờ nhìn qua hắn rất chật vật, y phục rách nát, khí tức bất ổn, thế nhưng ánh mắt lẫm liệt kia lại làm cho người ta kinh hãi.

- Không được!

Thủ hạ của Quỷ Thương sợ đến mức hồn vía lên mây, chạy trối chết.

Người ở vùng mỏ muốn đuổi theo, thế nhưng vừa vặn xích sắt trên thân còn không được mở ra, cho nên chỉ có thể coi như thôi.

Giang Thần đi tới không trung vùng mỏ, chậm rãi đáp xuống đỉnh núi, liếc mắt nhìn đám người phía dưới.

- Các ngươi đã được tự do, còn xích sắt trên người các ngươi ta sẽ mở ra giúp các ngươi, nhưng trước đó, ta cần chữa thương.

Không có ai dám có ý kiến, trái lại tiếng hoan hô còn không ngừng vang lên.

Cao Hỏa Linh cũng chạy lên trên đỉnh núi, hỏi dò hắn có cần trợ giúp hay không, so với lần trước, thái độ đã khác biệt một trời một vực.

- Ta sẽ mở xích sắt của ngươi ra trước, ngươi hộ pháp giúp ta, chúng ta đều là người cùng một nhà.

Nói đoạn Giang Thần ung dung mở xích sắt ra cho nàng.

Không chờ Cao Hỏa Linh có phản ứng gì, Giang Thần xoay người đi vào một nhà đá ở bên trong hầm mỏ.

Lúc này hắn đã bị thương nặng, công lực tiêu hao hết.

Hạn chế của Cao Hỏa Linh được giải trừ, như vậy nàng đã có cơ hội lựa chọn, là thừa dịp lúc này giết chết Giang Thần, hay là chắp tay tặng vị trí gia chủ cho hắn.

Giang Thần cố ý làm như vậy, thăm dò thái độ làm người của Cao Hỏa Linh.

Nếu như nàng thật sự có lòng dạ độc ác như vậy thì Giang Thần sẽ không giữ lại nàng nữa.

Sau nửa canh giờ, thân thể của Giang Thần đã khôi phục.

Chỗ tốt mà đại chiến mang tới cũng sẽ nương theo thời gian mà chậm rãi thể hiện ra.

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau đó sẽ cố gắng tu luyện tới tầng chín, đương nhiên, nếu như ở dưới điều kiện cảnh giới không thay đổi mà muốn tăng sức chiến đấu lên, như vậy phải ra tay từ lôi hạch.

Giang Thần là người rất có lòng tham, lôi hạch là thứ mới được ngưng tụ thành từ khi hắn trở thành Thông thiên cảnh không lâu trước đó.

Bây giờ hắn đã là tầng sáu, lực lượng phong lôi cũng sắp có chút không theo kịp được hắn nữa.

Chợt, Giang Thần đi ra ngoài nhà đá, Cao Hỏa Linh ở bên ngoài đi tới, đưa cho hắn một cái túi.

- Giang Thần, đây là linh khí chứa đồ của Quỷ Thương.

Cao Hỏa Linh nói.

- Ồ?

Giang Thần bất ngờ nhìn cái túi này, linh khí chứa đồ mà lại lớn như vậy, như vậy diện tích trong đó cũng rất kinh người.

Hắn mở ra xem, ánh mắt tức thì sáng lên, tất cả mọi thứ bên trong đều là Viêm Long tinh thạch.

- Xem ra thu hoạch những ngày qua của hắn ở vùng mỏ này đều ở đây.

Giang Thần liếc nhìn thi thể của Quỷ Thương, nở nụ cười hiểu ý.

Chuyện này đối với hắn đó là thu hoạch ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.