Lâm Kinh Vũ nhìn vẫn không có quá nhiều thành viên tới đây, hắn lập tức hiểu ra, cho nên lập tức chất vấn Minh chủ Kiếm Minh hiện tại.
- Lâm sư huynh, chuyện này không trách được ta.
Mặc Kiếm Phi chỉ tay về phía Giang Thần, cả giận nói:
- Đều là do hắn!
Hóa ra, Kiếm Minh không phải là do Mặc Kiếm Phi sáng lập, mà là truyền xuống từng đời từng đời.
Ở trên tay của Mặc Kiếm Phi, Kiếm Minh suýt nữa đã bị giải tán.
- Hắn?
Lâm Kinh Vũ nhìn sang chỗ Giang Thần, hai người đệ tử ở gần hắn nhanh chóng tản ra, sợ bị lửa giận lan đến gần.
Hắn có thể được Lệ Nam Tinh bị ủy thác trọng trách đã nói rõ hắn cũng không đơn giản, chỉ là Lệ Nam Tinh quá chói mắt, cho nêm mới làm hắn bị quên đi mà thôi.
Hiện tại dựa vào chuyện của Kiếm Minh đã hấp dẫn được không ít ánh mắt đến, mà vị thanh niên anh tuấn kia cũng bị hấp dẫn tới.
So với Lệ Nam Tinh hắn càng có khí khái nam tử hơn, cao to uy vũ, ánh mắt sắc bén, đặc biệt là khi hắn cau mày khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Được rồi, những việc vặt này, một lúc nữa tự mình xử lý đi.
Đại trưởng lão không cho hắn cơ hội làm khó dễ mà mở miệng trách cứ một câu.
- Trước lúc mặt trời mọc ngày mai, các đệ tử phải chạy tới Phi Long thành, chờ đợi bí tàng mở ra, ở bên trong bí tàng, không được tàn sát lẫn nhau, cần phải nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau, đồng thời cẩn thận người của Tà Vân điện.
Cuối cùng Đại trưởng lão tuyên bố một câu.
Các đệ tử Anh Hùng điện túm năm tụm ba rời đi, nhưng không phải là đi tới Phi Long thành, mà là đi tới Thánh thành trước.
Không cần phải đoán, tranh đoạt bí tàng sẽ rất tàn khốc, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, một lượng lớn linh đan khôi phục là thứ không thể thiếu, một bộ linh giáp giữ mạng cũng không thể thiếu được.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Giang Thần có một tấm thẻ Kim Long, hắn định đi mua một chút thứ có tác dụng.
Có điều trước khi hắn đi, Nam Công đi tới trước người hắn, lại đưa ra một đồ vật, nói:
- Giang Thần, đây là huy chương công đoàn của Thần Kiếm hội, chỉ cần đồng ý gia nhập Thần Kiếm hội của ngươi thì trên lệnh bài của bọn họ sẽ xuất hiện đồ án huy chương.
Giang Thần cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu như đưa thứ này cho ta sớm hơn một chút thì tốt ròi.
Hiện tại người người đều vội vàng chuyện bí tàng, nào còn có lòng thanh thản gia nhập công đoàn cơ chứ.
- Hiện giờ còn tốt hơn đưa sớm.
Nam Công có chút không hiểu nhìn về phía hắn, sau đó chỉ về phía những đệ tử còn chưa rời đi, nói:
- Người hiện giờ còn chưa đi đều là người định gia nhập công đoàn, định hành động theo tổ đội.
Giang Thần vừa nhìn, quả thật là như vậy, đại đa số người trong đó đều là thành viên của Kiếm Minh trước kia.
Có điều, Giang Thần phát hiện ra ánh mắt của bọn họ đều dừng ở chỗ Lâm Kinh Vũ.
- Thành viên Kiếm Minh cũ, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội nữa, cho phép các ngươi mới gia nhập lại Kiếm Minh.
Lâm Kinh Vũ hô.
Vừa nãy hắn đã từ trong miệng của Mặc Kiếm Phi hiểu rõ chuyện đã xảy ra, sắc mặt hắn rất âm trầm, làm tiền nhiệm Minh chủ Kiếm Minh, hắn không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
- Thần Kiếm hội cũng hoan nghênh các vị gia nhập.
Ứng Vô Song đặt lệnh bài đệ tử của chính mình ở trên huy chương Thần Kiếm hội, giống như khắc ấn, lúc này nàng đã chính thức gia nhập Thần Kiếm hội.
Hành động như vậy chẳng khác nào khiêu khích Kiếm Minh cả.
Giang Thần muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Ứng Vô Song, nhớ tới oan ức mà nàng đã phải chịu ở Kiếm Minh, hắn lại tùy ý để cho mọi chuyện phát triển.
Lâm Kinh Vũ kia sải bước đi tới, khuôn mặt căng thẳng vô cùng đáng sợ.
Bởi vì Ứng Vô Song mở miệng nói chuyện, vì lẽ đó cỗ khí thế bức người của hắn cũng trực tiếp tràn về phía bên này.
Ứng Vô Song sợ đến mức muốn lui về phía sau, Giang Thần lập tức đứng ở trước mặt nàng, rất đúng lúc.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Kinh Vũ rơi vào trên người hắn.
- Ngươi chính là Giang Thần sao?
Thanh âm của Lâm Kinh Vũ trầm thấp, vì lẽ đó khi mang theo vẻ ép hỏi lại có một loại uy nghiêm tự nhiên.
- Đúng.
- Ngươi có biết ngươi trở thành người có cảnh giới thấp nhất sáng lập ra công đoàn ở trong Anh Hùng điện hay không, ngươi không cảm thấy ngại hay sao?
Lâm Kinh Vũ hỏi.
- Với trình độ của ngươi, cần gì phải tự lừa mình dối người chứ, dùng cảnh giới để nói chuyện sao?
Ánh mắt xem thường của Giang Thần dời tới trên người Mặc Kiếm Phi đi theo sau lưng của Lâm Kinh Vũ, nói:
- Minh chủ Kiếm Minh các ngươi đều là rác rưởi như vậy, tại sao ta phải ngại cơ chứ?
Hắn không bị khí thế của Lâm Kinh Vũ làm cho kinh sợ, trái lại còn hung hăng phản kích, khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Lâm Kinh Vũ cũng không nghĩ tới, con mắt của hắn híp lại thành một cái khe, tinh mang bắn ra bốn phía.
- Một người từ nơi khác đến, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
Lâm Kinh Vũ bỗng nhiên lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi nghe kỹ cho ta, lúc đi vào bên trong bí tàng, không phải là dựa vào mấy thứ bàng môn tà đạo là có thể sống sót được.
- Có Lâm Kinh Vũ sư huynh mang đội và Giang Thần mang đội, chênh lệch giữa hai người thế nào, ta nghĩ các ngươi hẳn phải biết mới đúng.
Mặc Kiếm Phi trở thành bại tướng dưới tay của Giang Thần lại trở thành chó săn.
Có điều lời nói của hắn cũng rất có đạo lý, sở dĩ những người khác còn đang do dự là đang suy nghĩ xem nếu như gia nhập lại Kiếm Minh, sau khi ra ngoài, chắc chắn sẽ không được hưởng thụ linh khí tu hành của Giang Thần làm ra nữa.
- Một cái bảo vật trong bên trong đã có thể bù đắp được ba năm khổ luyện của các ngươi, huống chi, nếu như một ít người chết đi, như vậy cái gọi là hạn chế cũng sẽ không tồn tại nữa.
Lâm Kinh Vũ nói.
Câu nói này đã làm cho những người còn dao động kia có quyết định, chín phần mười người một lần nữa trở lại Kiếm Minh.
Có điều, cũng có mười mấy người gia nhập vào Thần Kiếm hội.
Cảnh giới của mười mấy người này không phải là cao nhất, nhưng ánh mắt và dã tâm của bọn họ là thứ mà người khác không có được.
Ở trên người Giang Thần bọn họ đã nhìn thấy được tiềm lực, đánh cược hắn sẽ trưởng thành đến trình độ mà ngay cả Lâm Kinh Vũ cũng phải ngưỡng mộ không với tới được.
Đến lúc đó, bọn họ làm thành viên của Thần Kiếm hội, cũng sẽ phong quang vô hạn.
Đối với việc có người gia nhập Thần Kiếm hội, đặc biệt là ở trong đó còn có người của Kiếm Minh, Lâm Kinh Vũ vô cùng bất mãn.
- Thật không nghĩ tới trước đây Kiếm Minh lại thu kẻ ngu xuẩn như các ngươi.
Lâm Kinh Vũ mắng.
- Kiếm Minh hiện tại đã sớm không phải là Kiếm Minh nữa rồi, nó đã bị Mặc Kiếm Phi làm cho bẩn thỉu xấu xa!
Trong đó có người đánh bạo nói.
- Thành Khang, ngươi nói cái gì vậy?
Mặc Kiếm Phi chỉ vào mũi người kia mắng.
Tính khí của Thành Khang kia cũng nóng nảy, đáp lại nói:
- Vị hôn thê Mộ Dung Diên của ngươi không biết dùng kiếm, ngươi còn kéo nàng đến Kiếm Minh, nàng dùng danh nghĩa của hôn thê Minh chủ Kiếm Minh mà làm xằng làm bậy, toàn bộ đệ tử Anh Hùng điện đều biết!
Chuyện này, Lâm Kinh Vũ cũng không biết, vì lẽ đó sau khi nghe nói như thế, Mặc Kiếm Phi rất là hoang mang.
- Tùy tiện đi, đến lúc đó các ngươi vào bên trong bí tàng, cũng không nên hối hận.
Lâm Kinh Vũ thiếu kiên nhẫn phất phất tay, hắn cũng không định lãng phí thời gian quý giá đối với chuyện này.
Lúc gần đi, hắn nhìn Giang Thần một cái thật sâu.
- Giang Thần.
Lúc này, Ứng Vô Song lại có chút bất an.
Nàng cảm thấy hối hận vì trước đó mình phát tiết Kiếm Minh mà đã mang tới cho Giang Thần nguy cơ.
Cho dù trước đây Giang Thần cũng thường thường bởi vì nàng mà xảy ra ma sát với những người khác, thế nhưng những chuyện này đều là Giang Thần chủ động.
Ngày hôm nay, đây là nàng lần thứ nhất như vậy, nói rõ trong lòng nàng đã có ỷ lại đối với Giang Thần.
Giang Thần nói:
- Không sao, chuyện này cũng không trách được ngươi.
Sau đó, hắn nhìn về phía các thành viên khác của Thần Kiếm hội, nhớ kỹ tên của bọn họ, sau đó lại mang người chạy đi tới Thánh thành để chọn mua vật phẩm.
Có điều Giang Thần đột nhiên nghĩ đến thân phận trên thẻ Kim Long của hắn là Xuất Vân đại sư, mà không phải là Giang Thần.
Điều này làm cho hắn có chút không biết nên làm gì, chẳng lẽ hắn phải cho Âm Sương biết thân phận của mình hay sao?