Thần Võ Thiên Đế

Chương 114: Chương 114: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




Giờ khắc này hắn chờ đã lâu, bây giờ rốt cục cũng đợi được.

Đệ nhất mỹ nữ Thanh Sơn tông, Trương Nhược Dao kiều diễm như lửa, lãnh ngạo như tuyết tức thì sẽ trở thành vật trong ngực của Sở Tam Thu hắn.

“Ha ha...”

Nghĩ đến đây, Sở Tam Thu không kìm được kích động trong lòng, đây là kế hoạch mà hắn trù tính từ lâu, bây giờ rốt cục thành công.

Trương Nhược Dao vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, quát lớn: “Sở Tam Thu, ngươi thật hèn hạ!”

“Sư tỷ, có trách chỉ nên trách ngươi quá đẹp, quá ngạo. Ta muôn mến mộ yêu ngươi mà ngươi lại coi ta như không khí.”

Sở Tam Thu cười dâm đãng, ánh mắt không chút kiêng kỵ liếc ngang liếc dọc thân thể Trương Nhược Dao.

Trương Nhược Dao cảm thấy chán ghét nhưng toàn thân không có lực khiến cho nàng căng thẳng thần kinh, lo lắng suy nghĩ đối sách.

“Ngươi dùng thủ đoạn gì lại khiến cho linh lực của ta biến mất?”

Sở Tam Thu đắc ý nói: “Ta biết ngươi một mực đề phòng ta, cho nên ta suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra một phương pháp xảo diệu là bỏ Tiêu Linh tán vô sắc vô vị vào trong bó đuốc.”

“Ngươi thật là âm hiểm!”

Trương Nhược Dao tức giận đến toàn thân run rẩy, Tiêu Linh tán này có thể khiến cho linh lực của một người biến mất hoàn toàn trong mười hai canh giờ.

“Đồ vô sỉ, ngươi nếu dám đụng đến ta thì Thanh Sơn tông sẽ không bỏ qua ngươi.”

Trương Nhược Dao trong lòng đau khổ nhưng lại tận khả năng duy trì sự trấn định tự nhiên.

“Hắc hắc!”

Sở Tam Thu không thèm để tâm đến uy hiếp của Trương Nhược Dao, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Thanh Sơn tông? Có thể làm gì được ta! Không sợ nói cho ngươi biết, nhị thúc Sở Hoài Nam của ta từ Thiên Huyền tông trở về, trước mắt đã tới Phượng Nguyệt thành. Coi như gia gia ngươi là chưởng môn Thanh Sơn tông, hắn dám đụng đến một sợi tóc của ta thử coi?”

Sở Tam Thu cười điên cuồng, Trương Nhược Dao lại tim lạnh băng.

Thiên Huyền tông là Huyền cấp tông môn thống ngự khoảng một trăm đế quốc, có thể nói là một quái vật khổng lồ trên Chiến Hồn đại lục.

Thanh Sơn tông chỉ là một trong bốn đại tông môn của Thiên Nguyệt quốc, căn bản không thể so với Thiên Huyền tông được, cho dù là một con chó ở Thiên Huyền tông cũng tôn quý hơn chưởng môn Hoàng cấp tông môn nhiều.

Sở dĩ trước đây Trương Nhược Dao kiêng kị Sở Tam Thu là do nhị thúc của hắn là cao thủ của Thiên Huyền tông.

Với thân phận địa vị của Sở Hoài Nam, nói một câu đơn giản thôi cũng đủ để thay đổi vận mệnh của Thanh Sơn tông.

Bây giờ Sở Hoài Nam trở về làm chỗ dựa cho Sở Tam Thu, một Thanh Sơn tông nho nhỏ này có ai dám chống lại hắn chứ?

Trước mắt, Trương Nhược Dao giống như đã bước lên tuyệt lộ, trừ phi giết chết Sở Tam Thu, bằng không cũng chỉ có thể tự sát hoặc là chịu nhục.

Nhưng bây giờ Trương Nhược Dao căn bản không thể giết chết Sở Tam Thu được, cho nên nàng lựa chọn con đường thứ hai.

Lấy ra một cây chủy thủ, Trương Nhược Dao kề nó lên cổ, giọng căm hận nói: “Tâm ta như ngọc, dẫu chết cũng không nghe theo!”

Sở Tam Thu biến sắc, uy hiếp nói: “Nếu ngươi tự tử thì ta sẽ kêu nhị thúc giết gia gia ngươi!”

Muốn chết cũng khó khăn, Trương Nhược Dao vừa hận vừa giận.

“Trừ phi ngươi đáp ứng ta, nếu không cả Thanh Sơn tông gà chó không yên.”

Sở Tam Thu một mặt nhe răng cười, hắn nhất định phải đạt được Trương Nhược Dao, hắn đã bị nàng hớp hồn ngay từ lần gặp đầu tiên, tựa như gặp người trời, một lòng muốn có được nàng!

Trương Nhược Dao trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, ngữ khí kiên định lạnh lùng.

“Cho dù sắp chết ngươi cũng đừng hòng bắt ta cúi đầu, mơ tưởng ô nhục sự trong sạch của ta. Gia gia nếu vì ta mà đắc tội Thiên Huyền tông thì ta cũng kiêu ngạo thay, Thanh Sơn tông vì ta bị tổn thương thì ta cũng tin tưởng bọn họ sẽ không trách cứ ta.”

Ý chí một lòng muốn chết là sự lựa chọn cuối cùng của Trương Nhược Dao.

“Đáng chết, không, mau dừng tay!”

Sở Tam Thu ảo não, không ngờ Trương Nhược Dao lại rắn rỏi như thế.

Trương Nhược Dao đau thương cười một tiếng, giọng căm hận nói: “Sở Tam Thu, thiên lý rõ ràng tưa thưa nhưng khó lọt, ngươi rồi cũng sẽ gặp phải báo ứng thôi.”

Nói xong liền tự vẫn!

Sở Tam Thu kinh hãi, mắt thấy Trương Nhược Dao sắp hương tiêu ngọc vẫn thì đột nhiên có một sợi chỉ phong đánh trúng dao găm trong tay Trương Nhược Dao, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đánh bay thanh chủy thủ.

Cùng thời khắc đó, u ảnh lưu động nhanh như kinh hồng, Lục Vũ thi triển Phiêu Miểu thân pháp đến cực hạn, từ chỗ tối lướt đi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Trương Nhược Dao phát ra tiếng kinh hô.

“Không...”

Chủy thủ tuột tay, ngay cả cơ hội tự tử cũng mất đi khiến cho Trương Nhược Dao tuyệt vọng thống khổ, thân thể vô lực ngã xuống.

Nhưng ngay một khắc này, một cánh tay hữu lực đột nhiên ôm eo thon của nàng, ôm ấp trở thành nơi che mưa che nắng cho nàng.

Trong giây phút nguy hiểm đó, Lục Vũ đuổi tới, lượn một vòng liền dẫn nàng cấp tốc đi xa!

Trương Nhược Dao lòng tràn đầy tuyệt vọng thống khổ nhưng cánh tay hữu lực mạnh mẽ kia khiến nàng thanh tỉnh trong nháy mắt, dư quang thấy được Sở Tam Thu đang giận dữ phẫn nộ lẫn không cam lòng, loại ánh mắt không thể tin nổi, tức giận cả người sắp phát điên.

Âm mưu thiết kể tỉ mỉ sắp thành công đến nơi rồi thì lại bị phá hư ngay lúc quan trọng, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận nổi.

“Để xuống cho ta!”

Sở Tam Thu cuồng hống, hắn vốn vận sức chờ thời cơ phát động thế công để đoạt thanh chủy thủ trong tay Trương Nhược Dao.

Bây giờ đột nhiên xảy ra biến cố, một đạo quỷ ảnh bắt đi nữ thần Trương Nhược Dao trong lòng hắn nên hắn đương nhiên tức giận ra tay.

Lôi đình chi lực kinh khủng ẩn chứa khí tức cuồng bạo tựa như nộ hổ rời núi, trong nháy mắt tới gần Lục Vũ.

Tốc độ kia nhanh vượt khỏi dự đoán của Lục Vũ khiến hắn không thể không trở tay ra quyền, đón đỡ một chưởng của Sở Tam Thu.

ẦM!

Một tiếng vang thật lớn, Lục Vũ nghiêng bay mấy trượng, đâm vào trên tường đá, miệng phun ra máu tươi nhuộm đỏ cả áo.

Trước lúc xuất thủ, Lục Vũ đã nghe cuộc đối thoại giữa Trương Nhược Dao và Sở Tam Thu, biết nhị thúc của Sở Tam Thu là một đại nhân vật.

Nếu như bị Sở Tam Thu nhận ra bản thân thì hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi, vậy nên hắn mới phải che mặt xuất thủ.

Nhưng khiến cho Lục Vũ bất ngờ là thực lực của Sở Tam Thu lại mạnh hơn dự đoán.

Lục Vũ sở hữu Bách Xuyên mạch và thiên mạch đủ để vượt cấp khiêu chiến dễ dàng, nào ngờ lần đầu giao phong đã bị một chưởng của Sở Tam Thu đánh cho ngũ tạng lệch vị trí, trọng thương thổ huyết.

Giờ phút này, mặt mũi của Sở Tam Thu cũng tràn đầy hoảng sợ, hắn là Tụ Linh bát trọng cảnh, hơn nữa từ sau khi dung hợp Huyền cấp hổ hồn thì thực lực tăng mạnh hơn rất nhiều. Người này tối đa chỉ là Tụ Linh tứ trọng nhưng sao một quyền của đối phương lại khiến cho hắn lùi ba bước, lòng bàn tay chết lặng được.

Nhục thân chi lực thật khủng khiếp, đối phương rốt cục là ai?

Nhược Nhược Dao toàn thân không có lực, ánh mắt dừng lại trên mặt Lục Vũ, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc.

Mặc dù cách một tầng vải trắng che mặt nhưng Trương Nhược Dao vẫn nhận ra người đến là Lục Vũ, trong lòng đột nhiên sôi trào cảm động.

Là hắn!

Trong thời điểm mình nguy hiểm nhất, đứng ra.

Lần trước cũng nhờ Lục Vũ, nếu không phải hắn chữa thương cho võ hồn của Trương Nhược Dao thì nàng đã sớm chết.

Bởi vậy nên Trương Nhược Dao rất quen thuộc khí tức của Lục Vũ, nàng vốn tuyệt vọng thống khổ trong nháy mắt biến thành vui sướng và cảm động.

Lục Vũ đứng vững thân thể, không lo được nội thương, ôm Trương Nhược Dao cấp tốc bỏ chạy.

Sở Tam Thu giận dữ, hổ hồn xuất hiện trên đầu lóe ra huyền quang, phóng xuất ra ba động khủng bố.

Sở Tam Thu chạy như bay, người như thiểm điện trong nháy mắt xoẹt qua, tay phải tung ra một chưởng vỗ tới sau lưng Lục Vũ.

Một kích này nén giận mà phát, uy lực vô tận.

Lục Vũ bắn ra hàn quang trong mắt, sát khí doanh ngực.

Sở Tam Thu này hèn hạ vô sỉ ám toán Trương Nhược Dao hòng làm ý xấu, há có thể để hắn sống sót?

Xích quang lóe lên, lôi đình chợt hiện.

Lục Vũ trong nháy mắt lượt ngang, tế ra Bạo Lôi Xà phù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.