Thần Võ Thiên Đế

Chương 123: Chương 123: Biểu Hiện Kinh Người




Tần Vân bày ra thực lực đủ cường đại khiến ngay cả Phương Thanh Sơn cũng phải giật mình, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.

Nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là phản ứng của Lục Vũ, đối mặt với khí thế áp bách mạnh mẽ của Tần Vân như vậy mà hắn vẫn hờ hững đứng ở nơi đó.

Vẻ mặt này khiến trái tim Tần Vân đau nhói.

Lục Vũ hẳn là thất kinh hoẳng sợ mới đúng, nhưng hắn lại tỏ vẻ chẳng thấy, đây quả thực đáng hận!

Tiểu quận chúa khá bận tâm, theo bản năng nắm lấy tay Tiểu Đóa.

“Lục Vũ không có sao chứ?”

Tiểu Đóa ôn nhu nói: “Tiểu thư đừng lo lắng, ngươi nhìn Lục Vũ bình tĩnh trấn định như vậy, hắn dám khiêu chiến Tần Vân thì khẳng định có mấy phần tự tin.”

Quận chúa ngẫm nghĩ cũng đúng, tâm tư nàng đơn thuần nên lập tức lộ ra ý cười.

Vân Nguyệt Nhi nhìn hai người trên đài, tâm tình hết sức phức tạp.

Nghĩ đến chuyện Lục Vũ từng nhục nhã mình, nàng chỉ mong Tần Vân chiến thắng.

Tuy nhiên không biết tại sao, sâu trong trái tim nàng lại đang lo lắng thay cho Lục Vũ.

Trên đài, Lục Vũ nhìn võ hồn của Tần Vân, trong lòng cảnh giác nhiều hơn.

Thanh Lân mãng chính là tồn tại tương đối lợi hại trong số Hoàng cấp thú võ hồn, sau khi trưởng thành Hoàng cấp bát phẩm, phối hợp với cảnh giới Tụ Linh lục trọng đỉnh phong, nhân hồn hợp nhất thì lực lượng bạo tăng, có được công năng Ngự phong thuấn di.

Đây tương đương với ưu thế trong chiến đấu, võ hồn bình thường căn bản không có cách nào để chiến thắng.

“Lục Vũ, ngươi định như thế tiếp chiếu sao?”

Tần Vân gầm nhẹ, cảm thấy Lục Vũ đang xem thường mình, hắn không thể nhịn.

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta tiếp chiêu như thế nào? Trói hai tay hay là buộc hai chân?”

Dưới đài, Lâm Phong cười vang, điều này khiến cho Tần Vân tức khí muốn chết.

“Lục Vũ, ta muốn xé miệng ngươi!”

Vừa sải bước ra, Tần Vân tựa như một đám mây áp sát Lục Vũ trong nháy mắt, quyền trái trảo phải, phát động công kích trước tiên.

Lục Vũ nhìn chăm chú mắt Tần Vân, phát hiện hắn nhìn như tức giận nhưng kỳ thực tỉnh táo, trong mắt ẩn ẩn cười âm hiểm khiến cho người ta cảm giác âm lãnh như rắn độc./

Lục Vũ nghiêng người lui lại, Phiêu Miểu thân pháp vô cùng huyền ảo đã tránh được một kích của Tần Vân.

Tần Vân tấn công liên miên không dừng, hết chiêu này lại đến chiêu khác, tinh diệt tuyệt luân như linh xà vẫy đuôi.

Lục Vũ thong dong phiêu dật giống như quỷ mị mau lẹ, luôn luôn tránh né công kích của Tần Vân một cách thần kỳ khiến đối phương không làm gì được.

“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?”

Tần Vân khá tức giận.

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ta có thể trói hai tay và so chiêu với ngươi, nhưng ta sợ làm như vậy ngươi lại nói là ta xem thường ngươi.”

Tần Vân giận dữ, nghiêm nghị nói: “Lục Vũ, hôm nay có ta không có ngươi!”

Dưới đài, không ít người quan chiến đều cảm thấy Lục Vũ thật ngông cuồng, dám không coi ai ra gì.

Sở Tam Thu khẽ nói: “Bản sự không lớn nhưng khẩu khí lại không nhỏ.”

Tiết Kim Long nhìn Lục Vũ, lạnh lùng nói: “Thân pháp thì còn được.”

Hoa Tuấn Vũ nói: “Chưa từng thấy qua, hẳn không phải là tuyệt kỹ của Thanh Sơn tông.”

Thân pháp của Lục Vũ không chỉ khiến cho đệ tử quan chiến cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả trưởng lão, võ sư, viện trưởng và chưởng môn cũng ngạc nhiên, bởi không ai biết cả.

Đây là thân pháp bảo mệnh của Lục Vũ, phẩm cấp rất cao, một Thanh Sơn tông nho nhỏ này thì sao có thể nhận ra được.

Tần Vân tăng cường tấn công, sau khi nhân hồn hợp nhất thì tốc độ thân pháp tăng lên rõ rệt, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

“Lục Vũ, không phải ngươi muốn khiêu chiến ta sao, đánh ta đi, sao không dám ra tay thế hả, ngươi sợ à? Nếu không thì quỳ xuống nhận sai đi, ta đại nhân đại lượng sẽ tha cho ngươi.”

Tần Vân vô tâm dây dưa, bắt đầu sử dụng phép khích tướng, bức bách Lục Vũ giao phong chính diện với mình.

Tần Vân nắm chắc nếu giao phong chính diện thì chỉ cần hai ba lần liền có thể đánh bại Lục Vũ.

“Gấp cái gì, ngươi không thấy ta đang làm nóng ngươi sao?”

Lục Vũ cười lạnh, khẩu khí nói chuyện đó của hắn thiếu chút khiến Tần Vân tức chết.

Trong trận đấu, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều là tỷ thí.

Chọc giận địch nhân cũng là một loại bản lãnh.

Lục Vũ hận Tần Vân nhất nên sao có thể để hắn phách lối đắc ý?

“Cuồng, cuồng tiếp đi, ta xem lát nữa ngươi còn mặt mũi gặp ai nữa không!”

Tần Vân nghiến răng nghiến lợi, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau, ngừng công kích.

Lục Vũ hoạt động tứ chi một chút, lắc cổ, duỗi eo, chọc cho Lâm Phong ở dưới đài cười ha ha, khiến Tần Vân tức giận gần chết.

“Lục Vũ này tuyệt đối là thành tâm muốn Tần Vân tức chết.”

Có đệ tử không nín được ý cười, thầm mắng Lục Vũ vô sỉ.

Tần Vân khí độ bất phàm, tuấn mỹ hơn người, nào ngờ lại bị Lục Vũ chọc cho giận đến nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế.

“Đừng lề mề, nhanh lên.”

Tần Vân gào thét, ở trước mắt mọi người hắn không tiện ra tay đánh lén nên chỉ có thể thúc giục Lục Vũ sớm bắt đầu một chút.

“Chờ không kịp? Tốt, thành toàn ngươi!”

Lục Vũ ánh mắt lạnh lẽo, khí thế toàn thân biến hóa trong giây lát, trong mắt ngập tràn chiến ý.

Vừa sải bước ra, chiến đài rung mạnh, vô số bụi bặm chấn động cao tốc trôi nổi giữa không trung, trông rất có lực rung động.

Tần Vân khẽ biến đổi ánh mắt, nói khẽ: “Bộ dáng đó không dọa được ta đâu.”

Lục Vũ giẫm chân một cái, cả người đột ngột từ dưới đất lao lên, thân thể xoay tròn giữa không trung, thi triển ra Lạc Nhật Thu Phong Túy.

Cuồng phong bay lượn như phong quyển tàn vân, ngưng tụ trên nắm tay Lục Vũ, tách ra quang mang xích hồng.

Đáp xuống, Lục Vũ đấm ra một quyền, toàn hộ hư không đều như bị thắt chặt, khí lưu rít chói tai vang lên những tiếng khác thường, tựa như ánh tà dương, hoàng hôn dần buông xuống.

Bụi bặm chung quanh tựa như lá rụng, tăng thêm mấy phần si mê.

“Tới tốt lắm!”

Tần Vân gầm nhẹ, đột nhiên tiến lên một bước, tay phải đấm ra một quyền, võ hồn Thanh Lân mãng trong nháy mắt dung nhập vào trong quyền kình, tăng phúc cường đại cho nó khiến hắn có được thần lực kinh khủng của một Thanh Lân mãng ở thời kỳ trưởng thành.

Trong cơ thể Tần Vân, võ mạch chấn động, linh chủng trong đan điền đã hóa thành cuống rốn, hội tụ sức lực toàn thân sinh ra hiệu quả tăng phúc gấp ba lần.

“Lục Vũ, đi chết đi.”

Tần Vân nhe răng cười, một quyền này không hề lưu tình, một lòng muốn đánh Lục Vũ thành tàn phế.

Nhưng một tiếng vang thật lớn mang theo bôn lôi chi lực.

BÙM!

BÙM!

BÙM!

Tần Vân lùi lại ba bước, khí huyết trong lồng ngực sôi trào, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

“Chuyện này không thể nào!”

Tần Vân hét to, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Lục Vũ, phá hiện đối phương lăng không xoay tròn bảy trăm hai mươi độ, sau khi hạ xuống hai chân chụm lại, cả người xoay một vòng xảo diệu hóa giải lực trùng kích cuồng bạo kia.

Nhoáng người bay lên, Lục Vũ lăng không không ngã, phiêu dật khó nói nên lời khiến nhiều người nhìn ngây dại.

“Lão đại ngươi quá soái! Ta yêu ngươi!”

Lâm Phong kêu to, dẫn phát một trận reo hồ.

Quận chúa cao hứng tựa như tiểu hài nhi, lanh lợi, kêu tên Lục Vũ.

Vân Nguyệt Nhi nhìn thân ảnh lăng không không ngã kia, thơ thẩn cả người.

Từng có lúc, thân ảnh kia trong trí nhớ đã trường thành một nam tử tiêu sái phiêu dật, phong thái mê người, ngạo khí lăng vân!

Trương Nhược Dao mắt hiện dị sắc liên tục, Sở Tam Thu thì đầy vẻ ghen ghét.

Tiết Kim Long ánh mắt khẽ biến, Phương Thanh Sơn thì cau mày, đều kinh ngạc trước biểu hiện của Lục Vũ.

Tần Vân không thể nào tiếp thu được hiện thực này, rống giận phóng đi, hắn muốn đánh bại Lục Vũ, giẫm đối phương ở dưới chân, hung hăng nhục nhã, chà đạp vô tình.

Tần Vân muốn cho tất cả mọi người biết hắn mới là người mạnh nhất, Lục Vũ ở trước mặt hắn chẳng qua chỉ là sâu kiến!

Lục Vũ nhìn Tần Vân vọt tới, trong mắt hàn ý kinh người, xương cốt toàn thân bạo hưởng, tay phải đấm ra một quyền, từng đạo kinh lôi nổ vang, chính là Cửu Bạo Kinh Lôi quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.