Thần Võ Thiên Đế

Chương 91: Chương 91: Dục Linh Thạch Tường




Ánh trăng bạc rủ xuống Mạc Khâu sơn, nương theo những con gió thoảng qua, tựa như một tầng sương trắng.

Một chỗ dưới vách đá, hai bóng người đứng cách mấy trượng nhìn lẫn nhau, ánh trăng nhuộm bạc nhuộm bóng tựa như u linh.

“Đã qua nhiều năm rồi mà các ngươi vẫn chưa tìm ra được mặt thạch tường thứ hai.”

“Đó là chuyện của Thanh Sơn tông chúng ta, không mượn ngươi hao tâm tổn trí.”

Thanh âm già nua lộ ra mấy phần không vui, người nói chuyện là một lão giả áo xám râu tóc bạc trắng.

“Các ngươi đã tìm ra được mặt thạch tường này rất lâu rồi, chẳng hay đã ngộ được gì chưa?”

Áo đen, trường bào, mạnh lặt như đao.

Kia là một nam tử lạnh lùng hơn hai mươi tuổi, quanh thân tràn ngập một loại khí âm lãnh tựa như lệ quỷ, hai bắt in bóng hỏa diễm đỏ sậm như có quái thú ở trong hỏa diễm thét gào.

Người này cực kỳ nguy hiểm, dù là trưởng lão hạch tâm Thanh Sơn tông như Ngô Trường Hưng cũng không thể không cẩn thận đề phòng.

“Chuyện đó liên quan gì tới ngươi?”

Ngô Trường Hưng mặt lạnh lùng nhưng tâm tình lại khá khẩn trương.

Dạ Vô Ảnh lạnh lùng nói: “Truyền thuyết thì khởi nguyên của Thanh Sơn tông có quan hệ đến mặt thạch tường này, tuyệt học mạnh nhất Dục Linh quyết xuất phát từ mặt thạch tường này, diệu dụng thông huyền.

Ngô Trường Hưng khẽ nói: “Truyền thuyết mà ngươi cũng tin à? Trên nó có Thánh bi, sao ngươi không đi tìm đi.”

Dạ Vô Ảnh cười lạnh nói: “Nhất bia nhị tường tam vô song, đây không phải là địa phương hấp dẫn người nhất Mạc Khâu sơn?”

Ngô Trường Hưng nói: “Truyền nhầm thôi, ngươi nếu tin lời đồn kia thì có thể đi tìm, nhưng nơi này không chào đón ngươi.”

Dạ Vô Ảnh lãnh ngạo nói: “Ta đã tới tự nhiên phải xem thử mặt tường kia, ngươi tốt nhất đừng ngăn cản.”

Ngô Trường Hưng tóc trắng dựng đứng, cảnh cáo nói: “Tiểu tử, nơi đây là cấm địa của Thanh Sơn tông, ngươi muốn là địch của Thanh Sơn tông à?”

Dạ Vô Ảnh khinh thường nói: “Chỉ là Hoàng cấp tôn môn thôi thì sao ta phải sợ. Tránh ra.”

Vung tay một chưởng, trên đầu Dạ Vô Ảnh xuất hiện một con cự điểu, hai cánh giang ra nổ vang hư không, tạo thành hắc sắc phong bạo.

Ngô Trường Hưng hét giận dữ, toàn thân tách ra xích hồng quang mang, trên đầu hiện ra một con cự lang, tru với ánh trăng trên trời.

Một giây sau, Ngô Trường Hưng đập tới, cự lang giơ vuốt, thân thể và võ hồn hòa làm một thể, gầm gừ một tiếng xé nát hư không dẫn phát khí lưu chấn động.

“Cút!”

Dạ Vô Ảnh lãnh ngạo tự phụ, một chưởng đánh lên quyền trảo của Ngô Trường Hưng, đánh bay đối phương.

“Tụ Linh cửu trọng cảnh giới! Rốt cục thì ngươi là ai?”

Ngô Trường Hưng thổ huyết rút lui, ánh mắt lộ ra quang mang sợ hãi.

Dạ Vô Ảnh không để ý tới hắn, như u linh xuyên qua rừng đá, chỗ đó có một tòa trận pháp nhưng lại không thể ngăn được hắn.

Dạ Vô Ảnh nhanh chóng xuyên qua thạch trận, đi tới trước một bức thạch tường, xem xét cẩn thận.

“Đây chính là Dục Linh Đồ à? Quả nhiên rất thâm ảo đấy.”

Dạ Vô Ảnh cau mày, thạch tường trước mắt dài khoảng ba trượng, cao chừng hai tượng, khắc rõ đồ văn huyền ảo mà phức tạp, những đường cong lộn xộn giăng khắp nơi, rất khó để lĩnh ngộ được.

Ngô Trường Hưng đuổi theo, hắn sợ Dạ Vô Ảnh hủy mặt tường này, hậu quả kia coi như nghiêm trọng.

“Ngươi muốn làm gì?”

Dạ Vô Ảnh khinh thường nói: “Yên tâm, ta chỉ xem đôi lần thôi, sẽ không dời nó đi đâu.”

Ngô Trường Hưng thoáng yên tâm, khẽ nói: “Cho ngươi nửa canh giờ, sau đó rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Dạ Vô Ảnh không để ý tới hắn, hết sức chăm chú nhìn đồ án trên thạch tường, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.

Mặt tường này quả nhiên chứa huyền cơ, không dễ dàng gì mà lĩnh hội được.

Sau nửa canh giờ, Dạ Vô Ảnh đột nhiên nói: “Đêm trăng tròn nhanh đến.”

Ngô Trường Hưng chấn động tâm thần, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì sao? Ngươi cho rằng đêm trăng tròn thì có thể lĩnh ngộ được huyền bí trên mặt tường này sao?”

Dạ Vô Ảnh nói: “Có lẽ, tìm tới mặt tường khác, hết thảy sẽ dễ giải quyết.”

Lưu lại lời này, Dạ Vô Ảnh liền đi.

Ngô Trường Hưng sắc mặt phức tạp, cấp tốc bẩm báo chuyện này lên trên.

Sáng ngày thứ hai, thượng viện Thanh Sơn tông phát ra một tin tức.

Đệ tử hạch tâm sẽ đến hậu sơn khu thứ hai trước đêm trăng tròn để quan sát Dục Linh Đồ trên mặt thạch tường, đây là cơ hội khó được, rất đông đệ tử trở nên hưng phấn.

Hậu sơn, khu thứ ba.

Lục Vũ hoàn tất chữa thương, thấy Lâm Phong đang tu luyện nên hắn liền ra khỏi động một mình.

Trên trời treo một vầng trăng non, gió đêm se lạnh lộ ra mấy phần hàn ý.

Lục Vũ ngồi trên tảng đá, lấy ngọc châu hình thù giọt nước từ trong ngực ra, lẳng lặng chăm chú quan sát nó.

“Kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song. Ngươi rốt cục là thứ gì hả?”

Lục Vũ có một loại thương cảm không hiểu trong lòng, kia là đang bi thương vì ai?

Ngọc châu này nếu như là một giọt nước mắt thì sẽ là của ai lưu lại?”

Trong trầm tư, Lục Vũ đột nhiên vang lên Thủy Tâm chi phách, thứ kia là một mặt dây chuyền hình giọt nước, vẻ ngoài khá giống ngọc châu dạng giọt nước mắt này.

Lục Vũ lấy ra Thủy Tâm chi phách, nó treo ở trên cổ Lục Vũ, cất giấu trong người.

Lục Vũ so sánh một chút, ngọc châu có kích cỡ tương tự Thủy Tâm chi phách, hình dạng cũng khá giống, tựa như tỷ muội song sinh.

Lục Vũ cũng thắt ngọc châu ở trên cổ, cũng đặt cho nó một cái tên.

“Sau này nó là Thủy Tâm, ngươi là Vô Song.”

Lục Vũ treo chúng nó trước ngực, dán chặt lấy da thịt, trong lòng hiện ra hai loại cảm xúc khác biệt.

Thủy Tâm chi phách thanh lương ngọc thấu giúp hắn thoải mái dễ chịu cả người.

Vô Song thì ẩn chứa ưu thương nhàn nhạt khiến hắn khó có thể lãng quên.

Lục Vũ phậm vị một phen, lẩm bẩm: “Bi hỉ nhất tâm, thiện ác nhất niệm, đây là thiên địa chi đạo sao?”

Ngóng nhìn bầu trời đêm, chẳng biết tại sao Lục Vũ lại nhớ những ngày xa xưa.

“Lão đại, chừng nào thì ngươi trở nên tao nhã như vậy, ngắm trăng cũng không gọi ta theo.”

Lâm Phong đột ngột xuất hiện tựa như u linh.

Lục Vũ mắng: “Từ khi nào mà miệng lưỡi của ngươi lại ngọt xớt thế kia? Thân pháp này mới học xong à?”

Lâm Phong đắc ý: “Không tệ chứ? Ta mài lão tiểu tử kia nửa ngày, hắn mới không tình nguyện tâm can truyền thụ U Tước Linh Bộ này cho ta đó.”

Lục Vũ cười nói: “Thân pháp khá đấy, rất thích hợp với tính cách tặc tinh của ngươi.”

“Tặc tinh, hắc hắc, đa tạ lão đại đã khích lệ.”

Lâm Phong không cho là nhục mà ngược lại còn lấy làm vinh hạnh, bộ dạng vô lại kia khiến Lục Vũ thật muốn tát hắn một bạt tai.

“Sớm biết tiểu tử ngươi du côn như thế thì lúc đầu ta đã không dạy ngươi luyện đan chi đạo rồi.”

Lâm Phong hắc hắc nói: “Dù sao ngươi giữ lại cũng lãng phí, truyền cho ta thật tốt. Sau này muốn đan dược gì cứ nói một tiếng thì ta sẽ luyện tốt cho ngươi, bao nhiêu cũng được cả.”

Lục Vũ lườm hắn một cái, nhìn qua dưới núi.

“Trời sắp sáng rồi, đám Âu Tuấn và Từ Phàm còn đang quan sát ở khu thứ năm, vừa lúc chặn chúng ta lại.”

Lâm Phong ngồi xuống cạnh Lục Vũ, ngẫm nghĩ, nói: “Sư phụ không có ở đây thì sao chúng ta đấu lại con Khảm Ly xà kia, khu thứ tứ rất khó xuyên qua, chẳng bằng đi khu thứ hai xem qua một chút?”

Lục Vũ nói: “Khu thứ hai có trưởng lão hạch tâm trấn giữ, hiện tại đi chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?”

Lâm Phong cau mày nói: “Sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ, may nhờ lão đại thông minh.”

Lục Vũ mắng: “Bớt nịnh hót đi, khu thứ ba này không nên ở lâu, ban đêm chúng ta tìm cơ hội trượt xuống núi, về tới tông môn lại nói.”

“Lỡ như gặp Khảm Ly xà...”

Lâm Phong le lưỡi, một mặt hơi sợ.

“Ta tự có biện pháp ứng phó! Sau khi trở về, ngươi trước tới trung viện báo danh, dành thời gian hỏi thăm một chút tình huống hậu sơn. Chờ ta tiến vào trung viện rồi chúng ta lại suy nghĩ thêm bước kế tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.