Lịch luyện biến thành nhiệm vụ khiến cho rất nhiều đệ tử cảm giác như bị mắc lừa.
Viện trưởng không nói lý do muốn tìm Hắc Vĩ hồ, chỉ căn dặn mọi người phải cẩn thận an toàn, mấy người một tổ.
Hai đệ tử Hồn tông không nhập cấp, bốn đệ tử Đan tông thì chỉ có Lâm Phong và một người khác hộ tống đệ tử Võ tông cùng hành động một chỗ.
Ban đêm Hắc Hà cốc có chút âm trầm kinh khủng, các loại dã thú hung cầm phát ra những tiếng kêu gào kinh khủng.
“Đi theo ta, không nên chạy loạn.”
Lục Vũ không ở chung cùng đại đa số mọi người mà dẫn Lâm Phong xông lên một mình.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Lâm Phong hơi bất an, bóng đêm mờ ảo luôn mang lại cảm giác sợ hãi cho mọi người.
“Ngươi nghe qua truyền thuyết về Hắc Hà cốc chưa?”
Lâm Phong chần chừ nói: “Trên đường nghe bọn hắn nói chỗ này tựa như là một chỗ táng địa, trước kia đánh một trận chết rất nhiều người, tất cả đều chôn ở đây, cảm giác quá dọa người.”
Lục Vũ nói: “Hắc Hà cốc thuộc Linh Tuyền sơn mạch, ở giữa Tuyền thành và Ngô thành thuộc tây bộ thất thành của Thiên Nguyệt quốc.”
Lâm Phong kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết được? A ta suýt quên mất, ngươi từng là thiếu thành chủ Ngô thành.”
Lục Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Theo truyền thuyết thì trước đây thật lâu, giữa Tuyền thành và Ngô thành từng diễn ra một trận đại chiến, mục đích là cướp đoạt một kiện bảo vật.”
Lâm Phong hiếu kỳ hỏi: “Bảo vật gì?”
Lục Vũ nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Cha ta năm đó có nói qua, năm xưa có một vị cao thủ mang theo bảo vật đi qua Linh Tuyền sơn mạch thì bị phục kích. Xuất thủ là binh sĩ Tuyền thành và Ngô thành, nhân số đến hơn vạn, kết quả máu chảy thành sông, cao thủ kia chiến tử nhưng bảo vật hắn mang theo lại biến mất không rõ.”
Lâm Phong cả kinh nói: “Ý ngươi là trận chiến đó không phải Tuyền thành và Ngô thành đánh nhau, mà là liên thủ phục kích một cao thủ, cuối cùng tất cả chết hết?”
Lục Vũ nói: “Ngoại giới đến nay vẫn cho là hai đại thành trì đấu nhau, người biết rõ chuyện rất rất ít. Cha ta từng phân tích qua, bảo vật kia rất có thể ở ngay trong Hắc Hà cốc, chỉ là không tìm ra được nó ở chỗ nào thôi.”
Lâm Phong cau mày nói: “Viện trưởng bảo chúng ta tìm Hắc Vĩ hồ không phải là để tìm bảo vật kia đấy chứ?”
“Ai biết được?”
Lâm Phong phấn chấn nói: “Chúng ta đã tới đây, có hai mươi ngày thì sao không đi xung quanh tìm xem?”
Lục Vũ nói: “Ta chính có ý đó, hiện tại chúng ta rời khỏi tầm mắt của mọi người, sau đó bố trí xuống trận pháp, ta muốn tìm hiểu nhất cử nhất động bốn phía.”
“Trận pháp? Cũng truyền cho ta một chút đi.”
Lâm Phong hai mắt sáng lên, tâm tình kích động.
“Muốn học hả?”
“Muốn!”
“Vậy thì đi thôi.”
Dưới bóng đêm, đằng sau hai người có mấy ánh mắt đang lạnh lùng theo dõi.
Lục Vũ như cảm giác được nhưng lại không nói gì, dẫn Lâm Phong vượt qua một ngọn núi, biến mất trong bóng tối.
Chủ nhân của những ánh mắt kia không đi theo, bởi vì mọi người đi chung sẽ tốt hơn là hành động đơn độc.
Lục Vũ tìm một bụi cỏ rậm rạp nhất, bắt đầu bày trận ở đây.
Lâm Phong một mặt hưng phấn giúp đỡ nhặt đá, cắm cờ xí, thu thập các loại vật liệu bày trận.
“Trong sơn lâm, mê hồn trận là đơn giản nhất, bởi chúng ta là tĩnh võ hồn nên sẽ lợi dụng được nhiều tài nguyên. Nhưng đêm nay chúng ta bày trận pháp này không phải là mê hồn trận mà là Tiểu Ngũ Hành trận pháp, yếu lĩnh trong đó...”
Lục Vũ cẩn thận giảng giải, tự tay làm mẫu, cùng Lâm Phong hoàn thành Tiểu Ngũ Hành trận.
“Trận pháp rất quan trọng đối với luyện đan, bởi có một số đan dược không thể dùng đan lô luyện chế mà cần phải dùng thiên địa làm lô, vạn vật làm phụ, vì thế mới dính dáng đến trận pháp.”
Lâm Phong sợ hãi than nói: “Sao ngươi lại biết hết tất cả những chuyện nay, kinh thật.”
“Bớt nịnh hót, đến trên cây theo dõi đi, hộ pháp cho ta.”
Lâm Phong cười hắc hắc, nhảy lên một cành cây mật thiết lưu ý tình huống chung quanh.
Lục Vũ ngồi xếp bằng trong Tiểu Ngũ Hành trận, vận chuyển Bích Thảo Liên Thiên quyết và Thiên Mộc Thành Lâm hai loại hồn quyết, thảo hồn tự động hiển hiện trên đỉnh đầu của hắn, đong đưa qua lại hết sức nhàn nhã.
Lục Vũ lấy cỏ cây làm mắt, lấy thiên mộc làm tai tựa như Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, chỉ cần khu vực có cỏ cây liền có thể thấy rõ rõ ràng ràng mọi chuyện.
Một dặm, ba dặm, năm dặm, Lục Vũ cảm giác lực đang mở rộng ra liên tục, thảo hồn trên đỉnh đầu lay động càng lúc càng nhanh, đang không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí trong bầu trời đêm, trong rừng.
Một lát sau, cảm giác lực của Lục Vũ đã mở rộng đến mười dặm, một cỗ khí tức âm lãnh hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Kia là phương hướng Hắc Hà cốc, lực băng lãnh âm tà vô hình vô sắc hết sức quỷ dị.
Cảm giác lực của Lục Vũ tới gần liền tựa cảm giác như rơi vào hầm băng, ngay cả tâm cũng lạnh đi một nửa.
“Đây là...”
Lục Vũ tâm thần giật mình, mở mắt đứng dậy nhìn nội địa Hắc Hà cốc.
Gió đêm phơ phất, chim hót thanh thúy, không sơn u tĩnh, là ai đang kêu gọi ngươi?
Thảo hồn trên đỉnh đầu Lục Vũ liên tục nổi lên lục quang nhàn nhạt, Vạn Pháp Trì trên chiếc lá thứ ba khi sáng khi tối tựa hồ cảm ứng được khí tức gì đó.
“Lại đến.”
Lục Vũ ngồi xuống, lần này tìm theo chủ đích, chuyên chú lưu ý tình huống nội địa Hắc Hà cốc.
Cảm giác lực nhanh chóng vượt qua giới hạn mười dặm, chỗ ấy có một con sống, nước sông đục ngầu tựa như hắc hà, khí tức mục nát.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Cảm giác lực của Lục Vũ lướt qua con sông tiến lên, hai bên cỏ cây ùm tùm, dưới mặt đất thi cốt thành đống, các loại độc vật trùng rắn thỉnh thoảng ẩn hiện.
“Kia chính là nơi máu chảy thành sông.”
Lục Vũ cẩn thận tìm kiếm, cảm giác lực khuếch trương chậm lại, tựa hồ bị lực âm tà nào đấy bài xích.
“Nơi này quả nhiên có gì đó quái lạ.”
Bên trên thảo hồn trên đầu Lục Vũ, hồn lực tuyến đang lắc lư co duỗi, Vạn Pháp Trì rõ ràng hiển hiện thúc đẩy cảm giác lực của Lục Vũ lên gấp đôi, tiếp tục hướng phía trước.
Hắc Hà cốc rất lớn, nhưng khu vực thi cốt năm đó chỉ có phạm vi vài dặm.
Đó là một khu vực được lực âm tà vô hình bao phủ, cảm giác giống như là âm hồn nhưng cũng có chút cùng loại với chú oán.
Dù sao năm đó nơi này máu chảy thành sông, thi cốt như núi, oán khí quá mạnh.
Bình thường, cảm giác lực của con người nếu như tới gần nơi đó sẽ chịu ảnh hưởng.
Lục Vũ là Hồn Thiên sư, hồn lực tuyến và Vạn Pháp Trì của thảo hồn đều không phải thứ tầm thường nên giúp hắn khắc phục được một chút khó khăn.
Sau khi tìm tòi được nửa đường, bên trong Vạn Pháp Trì đột nhiên hiện ra một viên cốt châu, vừa vặn khảm nạm trong một bộ xương đùi, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy.
Viên cốt châu này không có bất kỳ ba động nào, cảm giác lực cũng không thể phát giác được, không biết tại sao Vạn Pháp Trì lại có thể phát hiện.
“Không phải là thứ đó đó chứ?”
Lục Vũ hơi phấn chấn, muốn lập tức đi tìm nhưng rất kỳ quái là Vạn Pháp Trì lại chống đối suy nghĩ này.
“Ban đêm không nên tới gần?”
Lục Vũ nghĩ không ra càng giải thích hợp lý, với kiến thức rộng rãi của hắn ở kiếp trước thì mơ hồ nghĩ đến, Hắc Hà cốc có gì đó quái lạ, ban đêm âm khí quá thịnh mà cảnh giới của bản thân hiện tại cũng không đủ, lại là tĩnh võ hồn, tính thuần âm rất dễ gặp điều chẳng lành.
Ban ngày mặt trời chói chang, dương khí cường thịnh thích hợp để đến những nơi quỷ dị âm trầm hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Vũ ngừng tìm kiếm, đứng dậy gọi Lâm Phong xuống cạnh mình, truyền thụ cho hắn một chút cơ sở trận pháp & thuật luyện đan.