Hậu sơn khu thứ năm là một địa phương tương đối nguy hiểm, bơi có yêu thú cấp ba ẩn hiện.
Với cảnh giới tôi thể hiện tại của Lục Vũ và Lâm Phong, hai người căn bản không địch nổi yêu thú cấp ba, gặp được cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp trốn.
“Có dấu chân, xem ra đám Từ Phàm, Âu Tuấn đã đến đây.”
“Bọn hắn đông người lại đều là đệ tử chân truyền, dù gặp cũng có thể đánh một hồi, chúng ta không so được.”
Lâm Phong khá lo lắng, hai mắt gian giảo hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lục Vũ buông lỏng toàn thân, thi triển ra Thảo Mộc Giai Binh, vận dụng tiểu thảo chi nhẫn lấy thiên mộc làm tai mắt thăm dò tình hình khu thứ năm.
“Không tốt, đi mau.”
Lục Vũ đột nhiên kinh hô, kéo Lâm Phong bỏ chạy.
Vừa chạy được mấy bước, đằng sau liền truyền tới một tiếng rống to, một con Phí Thiên lang xông lên trời nhìn, phát hiện ở dưới đất có ba nhóm nhân mã là Từ Phàm, Âu Tuấn và Lục Vũ.
Con Phi Thiên lang này dài khoảng năm trượng, đôi cánh thịt giang ra dài khoảng tám trượng.
Nó rống một tiếng chấn động sơn lâm, dọa vô số hung thú quỳ xuống đất bất động, tỏ vẻ thần phục.
Hơn mười con yêu thú cấp hai xông ra, tựa như nhận được kêu gọi, bắt đầu phóng tới phía ba nhóm đệ tử Thanh Sơn tông.
Lục Vũ và Lâm Phong thẳng đến khu thứ sáu, đối diện với một con yêu thú cấp hai Kiếm Xỉ hổ, hình thể cao hơn ba trượng.
“Ai da, một con mèo thật lớn...”
Lâm Phong quái khiếu, Lục Vũ mắng: “Mèo đầu ngươi ấy, chạy mau.”
Yêu thú cấp hai tương đương nhân loại cảnh giới tôi thể, nhưng yêu thú phần lớn da cứng thịt dày, lực lớn vô cùng.
Con Kiếm Xỉ hổ này thuộc loại nổi bật trong đám yêu thú cấp hai, liều mạng, Lục Vũ cũng chỉ có thể nhượng bộ.
“Lão đại, ngươi là đệ nhất nội môn mà, sợ nó cái cọng lông.”
Lâm Phong vừa chạy vừa nói.
Lục Vũ tức giận: “Ngươi cảm thấy tinh lực tràn đầy thì có thể qua thử một chút.”
Lâm Phong đảo mắt, nghĩ đến một biện pháp.
“Lão đại, độc chết nó.”
Lục Vũ nói: “Biện pháp này rất tốt, ngươi đi trước dụ nó ra.”
Lục Vũ thi triển ra U Linh Quỷ Trảo chế trụ cổ tay Lâm Phong, quăng hắn bay đi.
“A, lão đại ngươi bán ta... lăn đi... mèo to.”
Lâm Phong vừa sợ vừa giận, nhưng hắn dù gì cũng là tôi thể bát trọng, trước mặt nguy hiểm, hắn phản ứng cấp tốc, rơi xuống đất lăn một vòng tránh đi công kích của Kiếm Xỉ hổ.
Lục Vũ lấy ra ba mũi tên, xoa thuộc bột trên đầu mũi.
Sau đó, Lục Vũ lăng không đảo người thi triển ra Thảo Phượng Phi, trong lúc Kiếm Xỉ hổ di chuyển thì tìm kiếm cơ hội xuất tiễn.
“Lão đại, ta sắp không chịu được nữa.”
Lâm Phong ở phương diện võ kỹ xác thực kém xa Lục Vũ, cảnh giới mặc dù không tệ nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm.
Vèo một tiếng, vũ tiễn phá không bắn trúng vị trí trái tim Kiếm Xỉ hổ, mũi tên găm vào thị ba phần rồi kẹt lại.
Lăng không xoay tròn, Lục Vũ dáng người tiêu sái, trong khoảnh khắc rơi xuống đất thì bắn ra một mũi tên nữa, ngay sau đó là tiếng khổ khiếu thê lương.
Trúng hai lần, lần này lực đạo mạnh hơn, trực tiếp bắn trúng trái tim.
Rơi xuống đất lăn một vòng, Lục Vũ bắn ra ba rượng, một chiêu Hồi Vọng Viễn, tên phá trời cao, lực xâu thiên quân, trực tiếp xuyên thủng thân thể Kiếm Xỉ hổ khiến nó tru lên ngã xuống.
“Từng tên xuyên tim, lão đại ngươi quá lợi hại.”
Lâm Phong mặt mũi tràn đầy bội phục, Lục Vũ cấp tốc lấy ra yêu đan của Kiếm Xỉ hổ, sau đó kéo Lâm Phong chạy trốn.
“Giết xong rồi còn chạy làm gì nữa?”
Lục Vũ nói: “Bên trong huyết nhục của Kiếm Xỉ hổ ẩn chưa một loại kịch độc vô vị, chẳng bao lâu sau nó sẽ bị những con yêu thú khác chia ăn. Chúng ta tạm thời rời đi, đến khi trở lại sẽ nhặt xác chúng nó.”
Lâm Phong sợ hãi than: “Một hòn đá ném trúng hai chim, lão đại ngươi quá thông minh.”
Buổi chiều, một tiếng gầm gừ truyền ra, lộ ra mấy phần đau thương.
“Có một con trúng chiêu.”
Lục Vũ cười khẽ, yêu đan là đồ bổ có thể nâng cao thực lực.
Sau nửa canh giờ lại có hai con yêu thú rên rỉ, trước khi chết điên cuồng phá hư sơn lâm dọa nhiều hung thú bỏ chạy.
Lục Vũ dẫn Lâm Phong lặng yên đi tới, thu hoạch bốn viên yêu đan, trực tiếp chia đều.
“Khu thứ năm hiện tại nguy hiểm, không bằng chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã?”
Lâm Phong đưa ra đề nghị, Lục Vũ quay đầu nhìn ra đằng sau.
Gió khẽ thoáng qua, trong rừng hoa cỏ rung rinh, cỏ nhỏ phất phơ, cây xanh đang ca hát.
Lục Vũ tự nhiên cảm thấy khủng hoảng, lôi kéo Lâm Phong không nói hai lời chạy thẳng đến khu thứ năm.
“Lão đại, ngươi điên rồi, chỗ kia...”
“Câm miệng, không được nói.”
Lục Vũ sắc mặt nghiêm túc, Lâm Phong chưa từng thấy hắn như vậy.
“Không ngờ một tên đệ tử nội môn của Thanh Sơn tông lại có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.”
Một đạo hắc ảnh im ắng hiện ra, vừa vặn xuất hiện ngay tại vị trí Lục Vũ đã đứng trước đó.
Dưới ánh mặt trời, người này tựa như u linh khiến cho âm phong phát mạnh, cây cỏ kêu rên.
Bóng đen tiến nhập khu thứ năm, cũng không hề để ý đến hướng đi của Lục Vũ và Lâm Phong mà là đi thẳng đến khu thứ ba.
Lục Vũ lôi kéo Lâm Phong chạy gấp một đường, thời thời khắc khắc tăng cảm giác lực lên mức tối đa, thẳng đến khi bóng đen kia đi xa hắn mới dừng lại.
Lâm Phong chẳng hiểu ra sao, ngờ nghệch nhìn Lục Vũ.
Lục Vũ không giải thích, lưng dựa lên thân cây, cả người trầm tĩnh lại.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, yêu thú hét giận dữ, rất đông hung thú, dã thú chạy trốn chết kéo theo những tiếng kêu thảm thiết của con người.
Lâm Phong giật nảy mình, bật thốt lên: “Kia là đám Từ Phàm hả?”
Lục Vũ thông suốt đứng lên, ánh mắt kinh dị nhìn hướng kia, cảm giác hôm nay hậu sơn này rất không bình thường, dướng như sắp có chuyện gì đó phát sinh.
Mấy tên đệ tử Thanh Sơn tông quỷ khóc sói gào, hốt hoảng bỏ chạy, bị dọa đến chạy xuống núi.
Trước đó thấy qua con Phi Thiên lang phát ra tiếng thết ô ô thì tựa như gặp ma giữa ban ngày, bay về nơi phương xa.
Phiến sơn lâm kia liền yên tĩnh lại, trừ âm phong sâu kín ra thì không cảm ứng được gì nữa.
Lục Vũ tâm đang cuồng loạn, dự cảm không hiểu.
“Chúng ta đi xem một chút.”
Nói xong lời này, Lục Vũ liền ngây ngẩn cả người, bởi hắn không phải là người tùy ý như vậy, hắn biết rõ chỗ kia nguy hiểm nhưng tại sao lại cứ muốn đi?
Trực giác của Lâm Phong không mạnh như Lục Vũ, hưng phấn nói: “Tốt, nói không chừng có thể nhặt được bảo.”
Lục Vũ bất đắc dĩ cười khổ, dẫn Lâm Phong cẩn thận tiến lên, chỉ chốc lát đã tới chỗ rừng sâu.
Chỗ ấy có một tảng đá lớn sụp ra, bốn phía lưu lại khí tức yêu thú & rất nhiều dấu chân tạp nhạp của hung thú.
Lâm Phong tuyệt không sợ, hai mắt ngập tràn hưng phấn, vây quanh cự thạch chính diện.
“Quỷ!”
Lâm Phong thét lên, bị dọa đến nổi co cẳng bỏ chạy.
Lục Vũ bắt được hắn, hai mắt nhìn chòng chọc vào chỗ cực thạch sụp ra kia, cả người sắc mặt tái nhợt.
Khối cực thạch này cao vài trượng, chỗ vỡ ra lộ ra một cỗ thi hài khô cạn.
Vốn chuyện này chẳng có gì lớn lao, chẳng phải chỉ là một cỗ thi thể bị chôn bên trong cự thạch thôi sao?
Nhưng chuyện khiến người ta phải hoảng sợ là cỗ thi hài kia lại động đậy, từ từ nứt ra, bên trong lộ ra một thiếu niên da trắng nõn.
Thi biến!
Lâm Phong bị dọa kêu có quỷ, Lục Vũ cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn lại gắt gao bắt lấy Lâm Phong không để đối phương chạy loạn.
Lục Vũ dù sao cũng sống hai kiếp người, lại là Thánh Hồn Thiên Sư nên kiến thức rộng rãi, dù loại tràng diện này lần đầu gặp phải nhưng hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại tỉnh táo, hơi híp cặp mắt đánh giá người đang phá kén trùng sinh kia.
“Sai, thật sai...”
Lục Vũ thở dài quanh quẩn tứ phương khiến cho người mê mang, rốt cục thì sai cái gì?