“Đáng giận thật.”
Phịch một tiếng, chiếc bàn bị Tần Vân dùng bàn tay đập tan thành từng mảnh, hắn đang nổi trận lôi đình trong phòng.
Một tên phế vật như Lục Vũ từ tạp dịch trở thành đệ tử ngoại môn rồi đệ tử nội môn, bây giờ còn tấn thăng đệ tử chân truyền, đây quả thực là thiên đại trào phúng.
Tần Vân sinh khí không chỉ bởi thế không, chủ yếu là những ngày này Vân Nguyệt Nhi thất hồn lạc phách xa cách hắn, hiển nhiên là nàng còn chưa quên được Lục Vũ, đây mới là nguyên do khiến Tần Vân nổi giận.
Thùng thùng, tiếng đập cửa đánh thức Tần Vân.
“Ngũ trưởng lão, mời vào.”
Tần Vân mở cửa thì thấy Ngũ trưởng lão, lập tức nở một nụ cười.
“Tâm tình của Tần thiếu gia không được tốt nhỉ.”
Ngũ trưởng lão ánh mắt rất độc, nhìn ra nụ cười của Tần Vân có chút miễn cưỡng.
“Không có việc gì, trường lão lần này tới...”
“Ta chuyển cho ngươi một phong thư, mặt khác, ba ngày sau trung viện sẽ có một nhiệm vụ.”
Tần Vân tò mò hỏi: “Việc này sớm đã truyền ra, không biết là nhiệm vụ gì vậy?”
Ngũ trưởng lão nói: “Gần đây Thanh Sơn tông không được bình tĩnh, nghe nói có cao thủ thần bí xâm nhập khu thứ hai hậu sơn cho nên tông môn mới tạm thời quyết định áp dụng một chút đối sách, mượn nhờ Hắc Vĩ hồ tìm quanh khu thứ năm sáu bảy xem thử có phát hiện được bí cảnh đi thông khu thứ ba hay không.”
Tần Vân ngạc nhiên hỏi: “Bí cảnh?”
Ngũ trưởng lão đáp: “Đúng là bí cảnh, ta cũng nhờ tìm hiểu nhiều mặt mới biết được. Nguyên do là khu thứ tư có yêu thú cấp bốn trấn giữ nên ngoại trừ đêm trăng tròn ra thì căn bản không có cách nào vượt qua được. Nhưng cũng có lời đồn rằng khu thứ năm có bí cảnh xông thẳng tới khu thứ ba, có thể từ dưới đất chui qua phòng tuyến khu thứ tư, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra được. Lần trước hạ viện không tiếc đại giới bắt Hắc Vĩ hồ là vì áp dụng kế hoạch này đây.”
Tần Vân nghe xong, kinh ngạc nói: “Không ngờ Thanh Sơn tông còn ẩn giấu tuyệt mật dạng này, dĩ vãng chũng ta vậy mà không biết.”
Ngũ trưởng lão nói: “Thanh Sơn tông khá đề phòng tây bộ thất thành nên một mực không tiết lộ tin tức ở hậu sơn. Nếu không phải lần này có người xâm nhập cấm khu hậu sơn thì kế hoạch này chưa biết phải kéo dài đến ngày tháng năm nào. Ngươi mấy ngày nay chuẩn bị cẩn thận một chút, đến lúc đó nếu vận khí tốt có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Ngũ trưởng lão đi, Tần Vân thì đang toan tính trong lòng.
“Nhiệm vụ lần này hẳn sẽ có không ít đệ tử tham dự, đến lúc đó Lục Vũ nếu như đi thì hậu sơn sẽ là nơi táng thân của hắn.”
Tần Vân cười lạnh, trong mắt lộ ra hận ý, lập tức bắt đầu chuẩn bị việc này, hắn muốn nhất cử lưỡng tiện.
Tu luyện ba ngày, Lục Vũ tiến triển thần tốc, Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng đã luyện đến 764 kình.
Thảo hồn đã trưởng thành đến Hoàng cấp cửu phẩm, sinh cơ bừng bừng, ba chiếc lá cây có huyền cơ.
Trong đan điền, linh chủng cường thịnh như một đạo hỏa diễm hình người, ngũ quang thập sắc đang lượn lờ, tập luyện Bạo Kích Thiên Trọng Phá!
Đây là thu hoạch lớn nhất của Lục Vũ, bởi linh chủng trong đan điền hình thành liên quan đến mười mạch, mà Bạo Kích Thiên Trọng Phá lại nhất định phải là người có thể chất đặc thù mười mạch mới có thể luyện thành.
Cái gọi là 'thiên trọng thập mạch tương dung' nếu lý giải theo cách khác chẳng phải là linh chủng sao?
Một mạch trăm kình, có thể phá thương khung.
Lục Vũ hiện tại còn chưa đạt tới cấp độ này nhưng theo suy đoán của hắn thì chỉ cần tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng tới cực hạn, đạt tới Thốn Tâm Thiên Kình sẽ thỏa mãn được điều kiện cơ bản.
Trước mắt, Bạo Kích Thiên Trọng Phá của Lục Vũ vẻn vẹn chỉ mới nhập môn, ngay cả tiểu thành cũng không tính nhưng uy lực lại siêu việt Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, gần bằng Lạc Nhật Thu Phong Túy.
Thành quả như vậy không thể tách rời sự hỗ trợ của linh chủng trong đan điền, Lục Vũ cảm thấy hết sức hài lòng với biến hóa của bản thân.
“Lục Vũ, tập hợp, nhanh lên.”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên một thân xanh biếc thanh thuần động lòng người, ngũ quan xinh xắn càng xem càng đẹp, chỉ là hơi chút non nớt thôi.
“Tới đây.”
Lục Vũ tung người đáp xuống cạnh quận chúa, cùng nàng một chỗ chạy tới luyện võ trường.
Lỗ viện trưởng ở trên đài cao, đằng sau là một đám trưởng lão và võ sư, khoảng hơn mười người.
“Ngày mai trung viện sẽ ban hành một nhiệm vụ tập thể đi tới khu thứ năm hậu sơn, có thể sẽ gặp nguy hiểm nên sẽ áp dụng phương thức tự nguyện báo danh, danh ngạch là một trăm người.”
Viện trưởng không nói cụ thể nhiệm vụ là gì mà chỉ nói áp dụng phương thức tự nguyện báo danh.
“Rốt cục có thể đi ra, đi thôi, chúng ta đi báo danh.”
Tiểu quận chúa cả ngày buồn bực đến hoảng, lôi kéo Tiểu Đóa và gọi tên Lục Vũ, hận không thể ra ngoài ngay hôm nay.
Đệ tử báo danh rất đông, vượt hơn gấp bốn.
Lục Vũ lưu ý thấy Tần Vân và Phương Thanh Sơn cũng báo danh.
Trước đó Từ Phàm và Âu Tuấn ở hậu sơn cũng đã chạy về, cũng đồng thời báo danh.
Buổi chiều công bố danh sách, Lục Vũ, Đỗ Tuyết Liên, Tiểu Đóa, Phương Thanh Sơn, Tần Vân, Từ Phàm, Âu Tuấn đều được sướng tên, sáng sớm ngày mai sẽ theo các võ sư và trưởng lão đi đến hậu sơn.
“Chúng ta đi chuẩn bị một chút đi.”
Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, binh khí và đan dược đều cần phải chuẩn bị chu đáo, quyết không thể qua loa.
Quận chúa căn bản không thèm để ý tới chuyện này, hết thảy đã có Tiểu Đóa phụ trách.
Lục Vũ đi đến Đan tông một chuyến, chuẩn bị một chút dược vật thiết yếu, cũng cho Lâm Phong một đan phương.
“Đây là Tiến Nguyên đan dùng để xúc tiến võ hồn trưởng thành, ngươi phải mau chóng tăng trưởng võ hồn của mình lên Hoàng cấp cửu phẩm đi.”
Lâm Phong kinh hỉ nói: “Có cả loại đan dược này à, ta luyện chế mười bình tám bình, cả ngày không có việc gì ăn chơi.”
Lục Vũ mắng: “Coi chừng ăn chết ngươi! Nắm chặt luyện chế, trước khi ta về nhất định phải luyện tốt, không được để lộ ra ngoài đấy.”
Sáng sớm hôm sau, từ đại trưởng lão dẫn đầu, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão cùng đi, cộng thêm ba vị võ sư cộng đồng suất lĩnh trăm đệ tử chân truyền đi tới hậu sơn.
Lục Vũ lưu ý thấy trên cổ Hắc Vĩ hồ nhiều hơn một chiếc xích, do đại trưởng lão nắm giữ, bộ dáng ôn thuận hơn trước rất nhiều.
Phương Thanh Sơn đi tới bên cạnh quận chúa, cười nói: “Đến khu thứ năm, ngươi đi theo bên cạnh ta, ta bảo vệ ngươi.”
Quận chúa khẽ nói: “Ta cần ngươi bảo hộ á? Mơ đi!”
Phương Thanh Sơn nói: “Chỗ kia có yêu thú cấp ba, muốn ăn thịt người.”
Quận chúa bĩu môi nói: “Có trưởng lão ở đây thì sợ cái gì? Ngươi nếu không dám đi thì trở về đi.”
Phương Thanh Sơn tức giận đến nắm chặt nắm đấm, tiểu quận chúa đáng giận này, ngươi ngốc thật hay đang giả ngu với ta hả.
Lục Vũ cười thầm, gia hỏa Phương Thanh Sơn này tự phụ cuồng vọng này không biết cách khiêm nhường sao trách được người khác tính khí thất thường chứ.
Quận chúa hồn nhiên ngây thơ, ghét nhất những gia hỏa tự cho là đúng cho nên một mực không thích Phương Thanh Sơn.
“Lục Vũ, ngươi đi nhanh lên một chút. Tiểu Đóa, đuổi những người kia đi hộ ta, ta nhìn đến phiền.”
Tiểu quận chúa bĩu môi, thấy Lục Vũ ở phụ cận thì lôi kéo ống tay áo của hắn, líu ra líu rít phàn nàn một hồi.
Lục Vũ đang lắng tai nghe quận chúa phàn nàn, trên mặt từ đầu chí cuối nở nụ cười.
Phương Thanh Sơn trừng mắt Lục Vũ, trong mắt sát sơ ẩn hiện.
Tần Vân hơi ghen ghét, tên Lục Vũ đáng chết này không những khiến cho Vân Nguyệt Nhi nhớ mãi không quên mà còn dụ dỗ cả tiểu quận chúa, thật đáng giận mà.
Những đệ tử chân truyền khác cũng ước ao ghen tị không thôi.
“Mọi người đề cao cảnh giác.”
Tiến đến khu thứ bảy, một vị võ sư lên tiếng nhắc nhở.
“Hiện tại mọi người toàn lực truy tung tung tích Hắc Vĩ hồ.”
Đại trưởng lão đột nhiên giải khai xiềng xích trên cổ Hắc Vĩ hồ, thả nó ra sớm.
“Có chuyện gì xảy ra thế này?”
Trăm tên đệ tử chân truyền đều mộng, không hiểu rõ tại sao đại trưởng lão lại thả Hắc Vĩ hồ ra.