Dù sao ở phương diện cảnh giới thì Lục Vũ kém xa Âu Tuấn.
Đám người Trương Nhược Dao, tiểu quận chúa, Vân Nguyệt Nhi, Lâm Phong, Tần Vân, Phương Thanh Sơn mật thiết chú ý, có người hy vọng Lục Vũ thắng nhưng cũng có người mong hắn thua.
Âu Tuấn mặt hung dữ, quanh thân không gió mà bay, toàn bộ cánh tay phải biến to gấp đôi, quang mang xích hồng nổi lên trên nắm tay, phóng xuất ra sóng gợn mạnh mẽ.
“Liệt Sơn Bạo quyền!”
Trong tiếng hô điên cuồng, võ hồn trên đầu Âu Tuấn chui vào trong nắm đấm, tăng phúc tốc độ cho một quyền cương mãnh bá đạo kia.
Cuồng phong rít gào bốn phía, dường như có thể thấy được một con thanh hồ to lớn bao phủ trên người Âu Tuấn, võ hồn chi lực phóng xuất ra chấn nhiếp thần hồn, tiến hành áp chế võ hồn của Lục Vũ.
Đây là vận dụng võ hồn cơ bản, không chỉ tăng phúc ở phương diện lực lượng, tốc độ mà còn có tác dụng chấn nhiếp tinh thần.
Võ hồn càng cường đại thì hiệu quả tăng phúc này càng tốt, tinh thần áp chế càng đáng sợ.
Âu Tuấn hận Lục Vũ nên một kích này không hề lưu tình, quyết tâm muốn dồn hắn vào chỗ chết.
“Lạc Nhật Kinh Lôi!”
Lục Vũ hai mắt cực nóng, miệng gầm hét, thân thể tựa như tên bắn, xuất thủ với tốc độ nhanh hơn.
Bách Xuyên mạch chấn động, linh lực cuồn cuộn tuôn ra, kinh lôi nương theo xích hồng chi quang ngưng tụ thành một vầng mặt trời đỏ trên nắm tay Lục Vũ, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng lại phóng xuất ra ba động khủng bố.
Nắm đấm của song phương va chạm nhau trong nháy mắt, lực đạo cương mãnh không hợp tính khi va chạm sinh ra lực lượng hủy diệt, theo đó là tiếng kinh lôi điếc tai và tiếng hét thảm thê lương không cam lòng xuyên thấu trời cao.
Âu Tuấn bị bắn ngược ra, miệng phún máu tươi, người tựa như lá thu rụng rơi xuống đài trong tiếng kinh hô của mọi người, toàn bộ cánh tay phải của hắn nổ nát vụn, gân cốt nửa người bị phá nát.
Kết quả như thế một lần nữa khiến toàn trường sôi phục, thốt lên kinh ngạc.
Lục Vũ lui lại bảy bước, toàn thân xương cốt bạo hưởng nhanh chóng đánh tan lực trùng kích cường đại ảnh hưởng trên người.
Đây là sự kết hợp giữa Thốn Tâm Vạn Kình và Nhu Cốt Thốn Kình, đương nhiên cũng có tác dụng của kim thân bất diệt, giúp hắn không bị tổn hao cọng lông tóc nào, chỉ có khí huyết dâng cao, sắc mặt hơi đỏ thôi.
Âu Tuấn thảm bại, thê lương như chó, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và ngạc nhiên, hắn không thể tin nổi mình lại thua trong tay Lục Vũ.
Trung viện, một trưởng lão quát lớn: “Luận võ giành thắng lợi là dừng. Ngươi vậy mà cố ý đả thương người, cố ý cả gan làm loạn, còn không bó tay nhận tội.”
Trưởng lão kia bay người lên dài, xuất thủ với Lục Vũ, muốn bắt hắn trị tội.
Lục Vũ cười lạnh, trong lòng biết người này đang ra mặt cho Âu Tuấn.
Âu Tuấn thân là thiếu thành chủ nên ở trung viện phong sinh thủy khởi, tự nhiên có người chống lưng.
Một mũi tiễn phá không bắn tới khiến cho trưởng lão kia nghiêng người né tránh.
“Ngũ trưởng lão trắng trợn bao che Âu Tuấn như thế liệu có coi sở đốc tra và chưởng môn ra gì không?”
Hứa Tiễn Sư ra mặt ngăn trước người Lục Vũ, căm tức nhìn trưởng lão xuất thủ kia.
“Lục Vũ âm hiểm độc ác, xuất thủ đả thương người, ta bắt hắn hỏi tội là giữ gìn vinh dự của Thanh Sơn tông, miễn cho sở đốc tra nói Thanh Sơn tông chúng ta không biết dạy bảo, môn hạ đều là những người thích hành hung người khác.”
Hứa Tiễn Sư cười giận dữ nói: “Hay cho ngươi khéo mồm khéo miệng đổi trắng thay đen, Lục Vũ dùng tu vi Tụ Linh tứ trọng nghênh chiến đối thủ Tụ Linh ngũ trọng và thắng lợi thì ngươi lại nói hắn xuất thủ đả thương người, vậy có muốn trói chân trói tay Lục Vũ lại để đấu với Âu Tuấn hả?”
Ngũ trưởng lão khẽ giận nói: “Thắng cũng phải có phân tấc. Ngươi nhìn Âu Tuấn xem, tay gãy, gân cốt hỏng hết thế kia thì tai bay vạ gió này cứ thế cho qua à?”
Lúc này, Lỗ viện trưởng mở miệng nói: “Cãi nhau ra thể thống gì? Trận này Lục Vũ thắng, tổ tiếp theo tiếp tục.”
Ngũ trưởng lão hung hăng trừng Lục Vũ một chút, quay người đi.
Dưới đài, quận chúa Đỗ Tuyết Liên mắng: “Không biết xấu hổ, cút khỏi Thanh Sơn tông.”
Bên ngoài sân, Lâm Phong phụ họa nói: “Đúng, cút khỏi Thanh Sơn tông!”
Rất nhiều đệ tử đều đang nghị luận, bất mãn với cách làm của ngũ trưởng lão.
“Thật không có ý tứ, khiến sở đốc tra chê cười.”
Chưởng môn Thanh Sơn tông Trương Vân Sơn mở miệng, chuyện này thật sự hơi mất thể diện.
Sở Hoài Nam lãnh đạm nói: “Không sao, thắng thua luôn khó tránh khỏi.”
Âu Tuấn bị thương không nhẹ nhưng điều khiến hắn không chịu đựng được chính là những lời chỉ trích trào phúng của đám người kia, đây quả thực là nhục nhã hết mức.
“Lục Vũ, ngươi nhục nhã ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Chờ xem, ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!”
Dứt câu ngoan thoại này, Âu Tuấn không nghe đệ tử khác thuyết phục và nâng, lòng tràn đầy oán hận rời khỏi trung viện, đi về phía Phượng Nguyệt thành.
“Lục Vũ, ta thề ngươi nhất định sẽ phải hối hận!”
Trên lồi đài, tranh tài tiếp tục.
Hứa Tiễn Sư nhìn Lục Vũ, khích lệ nói: “Cố gắng lên, không ai dám khi dễ ngươi trước mặt chưởng môn đâu!”
Lục Vũ hết sức cảm kích, Hứa Tiễn Sư ra mặt giúp hắn hai lần, phần ân tình này hắn khắc thật sâu trong lòng.
“Ta biết, tạ ơn.”
Hứa Tiễn Sư cười nói: “Không cần cảm ơn ta.”
Nói xong nhìn về nơi xa, chỗ đó đang có một đôi mắt nhìn nơi đây.
Lục Vũ lòng có cảm giác, quay đầu chú ý đằng xa, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Nhược Dao.
Một khắc này, bốn mắt nhìn nhau, tim hai người đập rộn lên, cả hai cuống quít tránh đi.
Phượng Nguyệt thành, Đỗ vương phủ, hôm nay có một vị khách không mời mà tới.
Trong hậu hoa viên, Đỗ Đại Vũ thân là vương gia lại kiêm chức thành chủ đang lắng nghe thủ hạ báo cáo.
“Cái gì? Có chắc không? Tốt, lập tức xuất phát...”
Đỗ vương gia một mặt nộ khí, hắn giậm chân một cái, lại có người gặp phải xui xẻo.
Trung viện, vòng đấu loại thứ hai lúc này kết thúc, còn thừa lại hai mươi tám đệ tử dự thi.
“Vòng thứ ba, bắt đầu. Người thắng trận liền có thể khiêu chiến tốp năm, nếu thắng sẽ thay chỗ đó.”
Lần này, Lục Vũ quất trúng số một, đối thủ của hắn là Tụ Linh lục trọng.
Trận đấu này rất quan trọng, nếu như Lục Vũ thắng thì sau đó hắn có thể khiêu chiến Tần Vân.
Nhưng là Tụ Linh tứ trọng đấu với Tụ Linh lục trọng, cách biệt hai cấp, khó khăn.
Tất cả mọi người đều trông chờ trận chiến này, Lục Vũ thắng hai trận liên tiếp liệu có thể thắng luôn trận thứ ba không?
Trương Nhược Dao, Đỗ Tuyết Liên, Lâm Phong đều tràn đầy mong chờ, Phương Thanh Sơn thì hy vọng Lục Vũ thua, Tần Vân lại hơi do dự.
Vân Nguyệt Nhi si ngốc nhìn qua thân ảnh kia, thầm nghĩ: “Lần này hắn sẽ thắng ư?”
Chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng không hiểu thấu, là hối hận ư?
Hay là không chấp nhận nổi?
“Ra tay đi.”
Lý Ngũ nhìn Lục Vũ, khẽ quát một tiếng liền vung ra một quyền.
Lý Ngũ xem qua hai trận đấu của Lục Vũ nên không dám khinh thường, hắn rất am hiểu vận dụng sở trưởng bản thân, đi công kích điểm yếu của địch nhân.
Một trận chiến này, song phương cảnh giới cách xa, Lý Ngũ chiếm cứ ưu thế rõ ràng cho nên hắn lựa chọn áp chế trên thực lực.
Lục Vũ lòng đầy nhiệt huyết, cảnh giới không ngừng tăng lên khiến cho hắn mỗi khi gặp phải cường địch thì chiến ý cũng theo đó tăng nhanh, toàn thân tản mát ra một cỗ mị lực chiến đấu đặc hữu.
“Lạc Nhật Thu Phong Túy!”
Xoay người xuất kích, gầm nhẹ như sấm!
Lục Vũ xuất thủ liền là chiêu thức mãnh liệt, cứng đối cứng đúng là điều hắn thích nhất.
Bách xuyên hối hải, lạc nhật trường hồng.
(Trăm sông hợp thành biển, ánh tà dương đỏ như máu.)
Lục Vũ tóc dày bay múa, quẩn áo phất phơ, linh lực trong cơ thể mãnh liệt dung nhập vào trong một quyền, tại một khắc vung quyền này, toàn bộ hư không đều đang run rẩy.