Sáng sớm, Lục Vũ mở mắt ra, trên thân bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lục mang đang nhanh chóng tiêu tán.
Trong huyệt thần hồn, võ hồn cây cỏ mỗi một chiếc lá bên trên quấn quanh lấy một đầu linh lực mang, phân biệt và thể nội ba đầu võ mạch tương liên.
Chiếc lá thứ nhất và chiếc lá thứ hai đang điều khiển linh lực di chuyển khắp cơ thể, chiếc lá thứ ba lại đang xâm chiếm dần dần linh lực, Vạn Pháp Trì trên bề mặt lá cây như ẩn như hiện.
“Ta trước mắt cảnh giới quá thấp, võ hồn quá yếu, muốn đem Vạn Pháp Trì hiển hóa ra ngoài, còn cần thời gian.”
Lục Vũ nhảy lên một cái, phủi bụi trên người một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cửa phòng.
Trần Tùng giờ phút này liền ngủ ở ngoài cửa, chuyện tối ngày hôm qua kiện Lục Vũ lòng dạ biết rõ, cái kia phía sau kẻ chủ mưu hoặc là Ngô Anh Kiệt, hoặc là Tần Vân.
Ngô Anh Kiệt bây giờ là nội môn đệ tử, Tần Vân là chân truyền đệ tử cao quý, thân phận địa vị đều cao hơn Lục Vũ, bọn hắn muốn gây sự với Lục Vũ, vậy đơn giản quá dễ dàng.
“Lấy thân phận của bọn hắn, đoán chừng tạm thời sẽ không tự mình xuất thủ, ta hẳn là còn có thời gian.”
Tối hôm qua, Trần Tùng thua ở dưới tay Lục Vũ, đây chỉ là một bắt đầu.
Sau đó, Lục Vũ tất nhiên sẽ phiền phức không ngừng.
“Ta phải mau chóng tăng thực lực lên, đi vào mở mạch bốn trọng cảnh giới mới được.”
Ngoại viện đệ tử Võ tông hơn vạn, chia làm sơ , trung, cao ba cái giai đoạn.
Mở từ một đến tam trọng mạch cảnh giới gọi là giai đoạn sơ cấp, cần đi theo Võ sư tu luyện, không cách nào đi ra ngoại viện, không được tự do.
Mở từ bốn đến lục trọng mạch cảnh giới gọi là giai đoạn trung cấp, có thể đi ra ngoại viện tự do tu luyện, có thể đi Tàng Kinh các chọn lựa công pháp võ kỹ.
Mở từ bảy đến cửu trọng mạch cảnh giới gọi là giai đoạn cao cấp, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư, chỉ cần đi vào tứ trọng mạch, liền có thể ra vào Tàng Kinh các, rời khỏi ngoại viện, phát huy các thủ đoạn của Hồn Thiên sư.
Thần thì sơ, Lục Vũ đi vào trong luyện võ trường, lập tức đã dẫn phát rối loạn tưng bừng.
“Nghe nói, tối hôm qua Trần Tùng liền bại trên tay hắn.”
“Mới đến hai ba ngày liền đánh bại Trần Tùng, tiểu tử này trước kia khẳng định che giấu thực lực.”
“Nghe nói hắn trước kia là thiếu thành chủ, đoán chừng từ nhỏ đã có nội tình.”
Rất nhiều người tại khe khẽ bàn luận, trong giọng nói lộ ra ước ao ghen tị.
“Tập hợp.”
Võ sư xuất hiện, chúng đệ tử cấp tốc xếp thành một cái phương đội.
“Hôm nay, chúng ta tới nói chút chuyện quan hệ giữa võ hồn cả cảnh giới, mọi người có thể giơ tay phát biểu ý kiến.”
Một đệ tử nhấc tay nói: “Ta biết, võ hồn phẩm cấp càng cao, đại biểu cho thành tựu càng cao, tốc độ tu luyện liền càng nhanh.”
Một cái khác đệ tử nói: “Võ hồn đẳng cấp cao thấp quyết định tiềm lực của một người, quyết định tốc độ tu luyện nhanh chậm, ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực cao thấp.”
“Cảnh giới càng cao, võ hồn trưởng thành càng nhanh.”
Võ sư cười nói: “Mặc dù không toàn diện, nhưng cũng đều đúng, võ hồn và cảnh giới là hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mà điểm xuất phát chân chính lại bắt đầu từ tứ trọng mạch, ai có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Không có ai biết sao?”
Võ sư có chút thất vọng.
“Ta biết.”
Lục Vũ mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Tốt, ngươi lại nói nghe một chút.”
Lục Vũ nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, Chiến Hồn đại lục võ hồn ngàn vạn, mỗi một loại võ hồn đều có những đặc điểm không giống nhau. Lúc ngoại viện Võ tông truyền thụ công pháp võ kỹ không thể căn cứ thuộc tính võ hồn của từng người mà truyền được, cho nên trước khi đạt tới tứ trọng mạch chỉ có thể truyền thụ kiến thức căn bản bản để mọi người nắm giữ phương pháp và nguyên lý tu luyện, đợi đến khi đạt tới tứ trọng mạch sẽ tự mình đi đến Tàng Kinh các lựa chọn công pháp võ kỹ thích hợp với bản thân để tu luyện. Vậy nên mới nói, tu luyện từ tứ trọng mạch trở đi hết sức quan trọng.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Nói hươu nói vượn.”
“Nếu như thế, tất cả mọi người tự mình tu luyện, còn muốn tông môn làm gì?”
“Đúng đấy, ngươi nói lung tung…”
Có đệ tử phản bác, có đệ tử chất vấn.
Võ sư ánh mắt lộ ra một tia chấn kinh, phất tay đè xuống đám người ồn ào.
“Lời nói của Lục Vũ hoàn toàn chính xác. Chiến Hồn đại lục, võ hồn ngàn vạn, tông môn không có khả năng thay đổi nhỏ đến mỗi một cái loại hình, như thế nỗ lực quá nhiều, hồi báo quá ít.”
Có đệ tử hỏi: “Một chút võ hồn đặc thù, chẳng phải là tìm không thấy công pháp võ kỹ xứng đôi?”
Võ sư nói: “Đúng vậy, thực ra sẽ có một ít võ hồn bị đào thải, tu luyện cũng cần khí vận, cơ duyên, nhân mạch.”
Rất nhiều đệ tử không phục, thầm nói: “Lục Vũ mèo mù vớ cá rán, lại đoán đúng.”
“Đúng, chắc là hắn ăn may, phế vật như hắn sao biết những chuyện này được.”
“Coi như biết, cũng nhất định là người khác nói cho hắn biết.”
Lục Vũ cười lạnh, tính người ưa đố kỵ thật không sai.
Mình chỉ trả lời một vấn đề, nhận được lời khẳng định từ Võ sư thôi mà bị vô số người đố kỵ, giữa người với người thật ghen ăn tức ở thế sao?
Sau bữa cơm trưa, đệ tử khác đều đang nghỉ ngơi, Lục Vũ lại đi tới đồng cỏ ngoài luyện võ tràng, nắm chặt thời gian tu luyện đề cao.
Lục Vũ nằm trên một bãi cỏ rậm rạp, như như đang nằm phơi nắm nhưng thực tế linh lực trong cơ thể hắn đang vận chuyển liên tục, võ hồn mạnh dần.
Từng luồng linh khí từ dưới đất tuôn ra, chui vào trong cơ thể Lục Vũ, men theo võ mạch tới ngoài huyệt thần hồn, tẩm bổ võ hồn.
Nơi đây cỏ lay rậm rạp, Ất Mộc chi khí ẩn chưa trong bùn đất chỗ này mang lại hiệu quả còn tốt hơn là tu luyện trong phòng tập.
Võ hồn cây cỏ khẽ đong đưa, Lục Vũ theo đó cảm nhận được sức mạnh đang đề thăng, trong bùn đất ngoài Ất Mộc chi khí ra còn có một loại lực lượng khác, vòng qua chiếc lá thứ nhất và thứ hai chui tọt lên trên chiếc lá thứ ba, bị Vạn Pháp Trì hấp thu.
“A… đây là… khoáng vật chi lực.”
Lục Vũ cực kỳ kinh ngạc, khoáng vật chi lực này rất hữu ích đối với sự trưởng thành của võ hồn, là một kiến thức mà mỗi Hồn Thiên sư phải hiểu & nghiên cứu.
Võ hồn trưởng thành liên quan đến rất nhiều yếu tốt, người bình thường không thể hiểu rõ được, nhưng Lục Vũ vốn là Thánh Hồn Thiên Sư, là người am hiểu võ hồn nhất trong lịch sử nên tự nhiên biết rõ diệu dụng của khoáng vật chi lực này.
Khoáng vật chi lực ẩn chứa nhiều loại nguyên tố vi lượng, có tác dụng khác biệt với từng loại võ hồn khác nhau, liên quan đến rất nhiều phương diện tri thức, bình thường Hồn Thiên sư căn bản không thể nào khống chế được.
“Tam trọng mạch căn bản không cảm ứng được khoáng vật chi lực, đây đều là hiệu quả thần kỳ mà Vạn Pháp Trì mang lại. Kiếp trước, võ hồn cây cỏ của ta thành hình quá sớm, hồn lực lại tiêu hao quá độ, dù về sau thông qua thuật tiến hóa võ hồn cải tại lại tăng phẩm cấp lên nhưng thời gian lại quá dài. Kiếp này, có Vạn Pháp Trì tương trợ, ta có thể bắt đầu lại từ đầu, bồi dưỡng ra võ hồn mạnh nhất lịch sử.”
Lục Vũ tâm tình phấn chấn, Vạn Pháp Trì mang lại hy vọng cho hắn, giúp võ hồn của hắn có được tính dẻo vô hạn.
“Hiện tại, trước tiên ta nên thử hiệu quả thôi hóa của khoáng vật chi lực.”
Hít sâu một hơi, Lục Vũ rất nhanh bình tĩnh, ý niệm câu thông Vạn Pháp Trì, cảm giác cũng không thuận lợi, cảnh giới của hắn quá thấp, cộng thêm Vạn Pháp Trì còn chưa hiển hóa hoàn toàn thành hình.
Lục Vũ tập trung tinh thần, chuyên tâm nhất chí, võ hồn cây cỏ trở nên sống động dị thường, Vạn Pháp Trì trên chiếc lá thứ ba bắt đầu thoáng hiện có quy luật, tạo ra phản ứng.
Một khắc này, Lục Vũ cảm ứng được các loại khoáng vật nguyên tố vi lượng như tia nước nhỏ, tại ý niệm của hắn dẫn đạo hạ từ Vạn Pháp Trì bên trong tuôn ra, trải rộng võ hồn toàn thân.
Lục Vũ đang điều chỉnh nguyên tố vi lượng liều lượng, y theo tỷ lệ nhất định phân phối, kết hợp với linh khí truyền vào gia tốc võ hồn trưởng thành.
Đây hết thảy nói đến đơn giản, kì thực không dễ, hơi có sai lệch liền sẽ phí công nhọc sức.
Lục Vũ đầu đầy mồ hôi, tiêu hao kinh người, với thực lực tam trọng mạch của hắn, muốn thôi hóa võ hồn trưởng thành là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma cao tới chín mươi phần trăm.
Cũng may Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư, đối với nguyên tố vi lượng nắm chắc tinh chuẩn vô cùng, tăng thêm ý chí kinh người, cuối cùng trong chớp mắt trước khi tâm lực hao hết, huyệt thần hồn bắn ra vầng sáng chói lói.
“Thành công, Hoàng cấp tam phẩm!”
Lục Vũ đại hỉ, thôi hóa thành công, đây quả thực là kỳ tích!