Một khắc này, toàn trường kinh hô, nghị luận như nước thủy triều.
“Tụ Linh thất trọng! Trời ạ! Không ngờ Phương Thanh Sơn lại đạt tới cảnh giới này, phen này Lục Vũ khổ rồi!”
“Quá bất ngờ! Nghĩ không ra Phương Thanh Sơn lại có thực lực của đệ tử hạch tâm, Lục Vũ mới chỉ Tụ Linh tứ trọng, trận này đánh sao đây?”
“Lục Vũ lần này trợn tròn mắt, chắc chắn phải thua!”
Tất cả những người quan chiến đều xem trọng Phương Thanh Sơn, cảm thấy Lục Vũ kém cảnh giới quá xa, không thể chiến thắng được.
“Đây là át chủ bài của ngươi?”
Lục Vũ mặt âm trầm, lạnh lùng nói.
Kết quả như vậy xác thực khiến nhiều người ngạc nhiên, chí ít Lục Vũ trước đó không nghĩ tới.
Phương Thanh Sơn ngạo nghễ nói: “Không tệ, lúc đầu ta định hót một tiếng kinh người để vào thượng viện, ai ngờ ngươi lại có mắt không tròng, dám khiêu chiến ta. Vừa vặn ta sẽ giẫm lên vai ngươi trèo lên trên. Vốn ta định giẫm lên vai Tần Vân kia, không ngờ tên đáng thương kia bị ngươi đánh bại.”
Lục Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi ẩn giấu rất sâu đấy.”
Phương Thanh Sơn cười ha ha, nói: “Ngươi hối hận rồi? Sợ hãi?”
Lục Vũ nhìn quanh dưới đài, đạm mạc nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hơi kinh ngạc. Tựa như Tần Vân lúc trước, một thức kia của hắn quả thực khiến ta giật mình, nhưng rốt cục hắn vẫn thua.”
Phương Thanh Sơn khẽ nói: “Ta không phải Tần Vân đồ bỏ đi kia, ngươi khiêu chiến ta chẳng khác nào tự rước lấy nhục.”
Dưới đài, rất nhiều người khá tiếc hận nhìn Lục Vũ, cảm giác vận khí của hắn không tốt.
Tiểu quận chúa chu miệng nhỏ, khẽ nói: “Tụ Linh tứ trọng chiến Tụ Linh thất trọng, không công bằng.”
Lâm Phong khá lo lắng, tình huống hiện tại trông không hay chút nào.
Trương Nhược Dao khẽ cau mày, Phương Thanh Sơn này thật đáng xấu hổ.
Rõ ràng sở hữu thực lực của đệ tử hạch tâm nhưng vẫn muốn chiếm lấy chân truyền bảng, quá không biết xấu hổ.
Vân Nguyệt Nhi nhìn trên đài, tự hỏi lòng, ta còn lo lắng cho hắn sao?
“Tự rước lấy nhục hay không chưa nói được, phải đấu qua mới biết được.”
Lục Vũ nói như đao, khí thế quanh thân như bão táp, chiến như trong lồng như điên, từng cọng tóc dựng đứng lên, y phục phồng lên.
“Chiến? Ngươi thật dám đánh một trận với ta?”
Phương Thanh Sơn tiếu dung thu lại, khinh thường nói.
Lục Vũ nói: “Thắng bại có đôi khi không quan hệ đến cảnh giới cao thấp.”
Phương Thanh Sơn mắng: “Kẻ điên mới nói thế, ai chẳng biết thực lực cảnh giới mới quan trọng nhất?”
Lục Vũ giễu cợt nói: “Vậy sao Tần Vân lại thua ta? Chẳng lẽ cảnh giới của hắn kém hơn ta?”
Phương Thanh Sơn nghẹn lời, cả giận nói: “Đừng cuồng, hôm nay ra sẽ cho ngươi biết cảnh giới quan trọng cỡ nào.”
Vừa sải bước ra, Phương Thanh Sơn khí thế như hồng, nương theo cuồng phong gầm gừ, dũng mãnh lao tới phía Lục Vũ như thái sơn áp đỉnh.
Lục Vũ mắt như đao, chiến ý bão táp, phất tay tung ra một quyền, gân cốt toàn thân bạo hưởng, quyền kình hóa thành kinh lôi, bạo liên tiếp chín lần.
Đây là Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, cương mãnh bá đạo, ẩn chứa đấu chí và sự cuồng ngạo của Lục Vũ.
“Thanh Ngưu Đạp Thiên!”
Phương Thanh Sơn tống to, muốn hạ mã uy Lục Vũ, hiển lộ sự cường đại của mình.
Bởi vậy, một quyền này của Phương Thanh Sơn xuất ra tám phần kình, với cảnh giới Tụ Linh thất trọng của hắn mà nói thì đủ để quét ngang vô địch.
RẦM!
Một tiếng vang to, Lục Vũ rút lui, xoay tròn mà bay, linh lực ngưng tụ dưới chân lưu lại từng dấu chân rõ rệt.
Phương Thanh Sơn nhoáng người một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lực đạo không nhỏ, khó trách Tần Vân lại bại trong tay ngươi, đáng tiếc ngươi gặp phải ta.”
Lục Vũ xoay người trở ra, bắp thịt toàn thân rung động, đang nhanh chóng gỡ bỏ lực đạo của một quyền kia.
“Tụ Linh thất trọng quả nhiên lợi hại, xác thực hơi mạnh hơn Tần Vân.”
Lục Vũ lạnh lùng phản pháo, mặc dù quyền đầu tiên bị thua thiệt nhưng ngoài miệng lại không chịu yếu thế.
Phương Thanh Sơn khẽ nói: “Mạnh miệng, ta xem ngươi có thể chống được bao lâu. Xem chiêu.”
Võ hồn của Phương Thanh Sơn là một con thanh ngưu, có được lực lượng rất lớn, da dày thịt cứng.
Phối hợp với một thân tu vi của Phương Thanh Sơn thì dù lực công kích hay lực phòng ngự đều hết sức cường đại, đây là nguyên nhân khiến hắn có thể xếp thứ nhất trên chân truyền bảng.
Phương Thanh Sơn làm người lãnh ngạo, am hiểu chiêu số cuồng mãnh bá đạo, ưa thích lấy lực phục người.
Một bộ Bôn Ngưu quyền pháp uy lực mạnh mẽ, không chỉ lực sát thương cuồng bạo mà lực phòng ngự cũng mạnh kinh người.
Lục Vũ thi triển ra Lạc Nhật Kinh Lôi, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động phóng xuất ra lực lượng cuồng dã, triển khai đọ sức cứng đối cứng với Phương Thanh Sơn.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
OANH!
OANH!
OANH!
Quyền kình của hai bên cương mãnh, lực xâu thập phương, chấn động khiến thân thể hai người lay động không ngừng.
“Lục Vũ, ngươi không phải đối của ta, nhận thua đi!”
Phương Thanh Sơn hét to, khí thế như núi, nhờ ưu thế cảnh giới nên một mực áp chế Lục Vũ.
Dưới đài, người quan chiến nghe thế, kết hợp với tình huống chiến đấu trên đài, rất nhiều người cảm thán thương tiếc.
“Lục Vũ phải thua, đáng tiếc thật.”
Quận chúa một mặt không cao hứng, lớn tiếng nói: “Lục Vũ sẽ không thua, cố lên!”
Lâm Phong cũng đang cổ vũ cho Lục Vũ, lớn tiếng nói: “Lão đại, mạnh mẽ lên!”
Trương Nhược Dao, Sở Tam Thu, Tiết Kim Long đang mật thiết chú ý, tâm tình của mỗi người không giống nhau.
Chưởng môn, viện trưởng, đốc tra cũng đang lưu ý, trong lòng hơi chờ mong.
Lục Vũ vừa lui lại, bắp thịt toàn thân rung động, Thốn Tâm Vạn Kình đang toàn lực hóa giải quyền kình của Phương Thanh Sơn, còn Kim Thân Bất Diệt sinh ra lực bắn ngược cường đại khiến hắn duy trì không bại.
Cảnh giới song phương chênh lệch khá lớn, lại thêm sức chiến đấu của Phương Thanh Sơn cuồng bạo khiến cho áp lực của Lục Vũ nhận được rất lớn.
Tuy nhiên, chiến ý của Lục Vũ dâng cao, Bách Xuyên mạch đang toàn lực phóng thích, linh trận quấn quanh dưới chân coi như đền bù lại chênh lệch cảnh giới.
Phương Thanh Sơn cuồng mãnh như trâu điên, mỗi một quyền dều dốc hết toàn lực đánh cho hai tay Lục Vũ run lên, thân thể kịch liệt lay động.
Rống to một tiếng, Phương Thanh Sơn nhân hồn hợp nhất, hư ảnh thanh ngưu to lớn tan nhập thể nội khiến khí thế của hắn dâng cao đến cực hạn.
“Băng Sơn Liệt Nhạc!”
Đây là tuyệt chiêu của Phương Thanh Sơn, song quyền như sừng trâu, hội tụ sức lực cả đời, thanh ngưu trên nắm tay như ẩn như hiện, nhuệ khí tinh kiêu!”
Một kích này hết sức đáng sợ, nếu như đụng phải người thì kẻ đó không chết cũng phải tàn phế.
Rất nhiều người đều phát ra kinh hô, hít sâu một hơi, cảm thấy Lục Vũ tiêu rồi.
Cảm nhận được uy hiếp, Lục Vũ trong nháy mắt thanh minh, linh chủng trong đan điền chuyển động, dẫn động thiên mạch.
Trong chớp mắt, mười mạch trong cơ thể Lục Vũ quán thông, Thốn Tâm Vạn Kình phát huy đến cực hạn, chiến ý trong lồng ngực phóng ra ngoài!
“Bạo Kích Thiên Trọng Phá!
Lục Vũ rống to vang trời, thân thể đột nhiên nghênh tiếp, song quyền nhanh như kinh lôi, quyền ảnh trùng điệp ẩn chứa cự lực ngàn trượng đang không ngừng gia tăng.
Trên người Lục Vũ, phong bạo thiểm điện như lôi đình vạn quân, hai mắt nhiếp nhân tâm, dung nhập thiểm điện lông mày trên chiếc lá thứ nhất.
Cùng thời điểm đó, thiên mạch trong cơ thể Lục Vũ phóng to, hỏa diễm ấn ký trong linh chủng đang thiếu đốt, kích hoạt tiềm năng của Lục Vũ, bạo phát ra lực lượng kinh thế hãi tục.
Cái gọi là 'thiên trọng' là thập mạch tương dung!
Đẳng cấp của môn võ kỹ này cực cao, trong sát na thiên mạch mở ra thì uy lực trên cả bão tố, nhanh như kinh lôi, thế như thiên uy, uy không thể đỡ!
Phương Thanh Sơn râu tóc dựng đứng, Tụ Linh thất trọng phối hợp với võ kỹ tuyệt cường, một quyền băng sơn, một quyền liệt nhạc, như cự ngưu trên trời rơi xuống!
Nắm đấm song phương chạm nhau trong nháy mắt, lực lượng cương mãnh cuồng dã không ai nhường ai dẫn phát cự lãng thao thiên!