Mang tiếng là bắt nhưng lại muốn giết Lục Vũ tại chỗ, dù sao Lục Vũ bị trục xuất khỏi Thanh Sơn tông thì ai còn để ý đến sống chết của hắn?
Cho dù có người trách hỏi thì cũng có thể nói là ngộ sát, có sở đốc tra làm tấm mộc thì còn sợ gì?
Hứa tiễn sư thấy thế, oán giận nói: “Những người này đều là hạng bỏ đá xuống giếng, đáng hận!”
Trương Nhược Dao âm thầm lo lắng, tình huống trước mắt tuyệt đối không có lợi với Lục Vũ, hắn đã đến tuyệt cảnh không thể nào đi vòng được.
Thiết giáp nguyệt vệ y nguyên không xuất thủ, thế nhưng mệnh lệch của Sở Hoài Nam đã ép Lục Vũ lên tuyệt cảnh.
Vân Nguyệt Nhi ánh mắt yếu ớt, than nhẹ: “Ngươi rốt cục cũng không thoát khỏi số mệnh nguyền rủa, phong quang nhất thời, thê lương cả đời.”
Lâm Phong gấp muốn kêu to nhưng lại bị những sư huynh bên cạnh gắt gao che miệng lại, sợ hắn gây họa.
Trước mắt, Đỗ vương gia muốn truy nã Lục Vũ, sở đốc tra lại không chứa chấp Lục Vũ, tình huống như thế thì Lục Vũ ắt hẳn phải chết, ai dám mở miệng xin tha cho hắn thì người đó muốn chết.
Tiểu Đóa sắc mặt phức tạp, không ngờ người cứu tiểu quận chúa lúc trước lại là Lục Vũ.
“Tiểu thư, ngươi ngây ngốc gì nữa. Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn.”
Tiểu Đóa nhìn quận chúa đang kinh ngạc ngây ngốc, nhịn không được thúc cánh tay của nàng.
“Tiểu thư, ngươi còn ngây ngốc nữa thì Lục Vũ nhất định phải chết đó.”
“A!”
Quận chúa choàng tỉnh, kết quả này thực khiến nàng bất ngờ, không khỏi có chút thất thần.
“Không, ta không muốn hắn chết.”
Quận chúa kinh hô.
Tiểu Đóa vội nói: “Vậy ngươi còn không mau đi tìm vương gia...”
Quận chúa đột nhiên thanh tỉnh, lôi kéo Tiểu Đóa chạy tới chỗ Đỗ vương gia.
“Phụ vương, người không được tổn thương hắn, mau bắt bọn họ ngừng...”
Thanh âm của quận chúa đột nhiên ngừng lại tựa như dính phải Định Thân thuật, giương miệng nhỏ không thể động đậy.
Tiểu Đóa giật mình bật thốt: “Vương gia...”
Đỗ vương gia lặng lẽ liếc qua, Tiểu Đóa liền há miệng im lặng, bị ánh mắt của vương gia ngăn lại.
Tiểu quận chúa không động đậy được, trong lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
“Phụ vương thối tha, phụ vương chết tiệt, Lục Vũ nếu thiếu một sợi tóc thì ta sẽ không để yên cho người.”
Quận chúa mắng to trong lòng, gấp sắp khóc.
Đỗ vương gia liếc nhìn nữ nhi một lát, thấy hết vẻ biến hóa trên mặt nàng, tạm thời không để ý đến nàng.
Tiểu Đóa không dám nhiều lời, hung hăng nháy mắt với Ninh lão nhờ hắn lên tiếng giúp đỡ, nào ngờ Ninh lão lại giả vờ như không nhìn thấy nàng, căn bản không để ý đến nàng.
Trên đài, Lục Vũ bị hơn mười võ sư và trưởng lão vây quanh, tình thế hết sức bất lợi, nhưng hắn lại hồn nhiên không sợ, ngược lại nhìn về chỗ cửa.
Quận chúa rốt cục đi xin tha cho mình nhưng bị vương gia chế trụ, không nói nên lời.
Nhìn bộ dáng gấp đến sắp khóc của tiểu quận chúa, Lục Võ vốn hận Đỗ vương gia đột nhiên quên đi.
“Chúng ta gặp lần đầu cũng là lúc ngươi hôn mê. Khi đó ta cũng không ngờ sau này chúng ta sẽ còn gặp nữa. Lần gặp thứ hai là thời điểm ta vào trung viện, thời gian qua đi hai tháng, cố nhân vẫn như cũ. Ngươi ngây thơ trong sáng thánh thiện như thế khiến ta rất vui, may mắn lúc trước cứu ngươi không vì báo đáp, chỉ vì ngươi được trời cao ưu ái.”
Quận chúa rất uất ức, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, trong lòng đang hô to: “Lục Vũ, ta không muốn ngươi chết, ta không hận ngươi, ta muốn ngươi bồi tiếp ta, ta muốn ngươi nướng thỏ rừng cho ta...”
Tiểu Đóa khá bi thiết, Trương Nhược Dao thì ảm đạm, Vân Nguyệt Nhi thì đắng chát trong lòng.
Mình cùng hắn thanh mai trúc mã nhưng kết quả hắn sắp chết nhưng trong lòng cũng chỉ có tiểu quận chúa, quên đi mình.
“Những chuyện kia ta cứ nghĩ là sẽ qua rồi. Nhưng không ngờ hôm nay ta lại phải đối mặt với nó. Đừng khóc, những người này muốn bắt ta cũng không dễ thế đâu. Ta có thể ép Sở Tam Thu thì cũng có thể quét ngang tất cả đệ tử hạch tâm thượng viện. Chỉ là chuyện này hơi nhanh hơn dự đoán trong suy nghĩ của ta mà thôi.”
Lục Vũ ngông nghênh kiên cường, chiến ý mãnh liệt.
Giờ khắc này, cuồng phong đột khởi, tóc dài bay múa, một loại khí thế cường đại từ trong người Lục Vũ bộc phát ra.
Tiểu quận chúa khóc đến thương tâm, cực kỳ lo lắng nhưng lại không thể động đậy.
Trương Nhược Dao, Vân Nguyệt Nhi, Tiểu Đóa, Lâm Phong, Hứa tiễn sư, Trương Vân Sơn đều nhìn Lục Vũ, âm thầm lo lắng cho hắn.
Đỗ vương gia mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn.
Tiết Kim Long mắng: “Khẩu khí thật lớn, dám xem thường thượng viện ta không người.”
Sở Tam Thu một mặt hận ý, giọng căm hận nói: “Chớ nói nhảm với hắn, bắt lấy hắn.”
Ngũ trưởng lão cười gằn, nói: “Lục Vũ, quỳ xuống chịu trói!”
Một cước quét ngang, ngũ trưởng lão dẫn đầu phát động tiến công, không cho Lục Vũ cơ hội nói chuyện.
Các trưởng lão và võ sư khác cũng cấp tốc vây lên, có người xuất thủ cũng có người tùy thời mà động, vây chặt nơi này như nêm cối.
“Lão thất phu, cút!”
Lục Vũ hai mắt như đao, Phiêu Miểu thân pháp nhanh như kinh hồng, phối hợp với U Linh Quỷ Trảo khiến cho cổ áo ngũ trưởng lão vỡ vụng, khiến hắn cả kinh đổ mồ hôi lạnh, cấp tốc né tránh.
“Phạm thượng, tội thêm một bậc, mọi người cùng nhau xông lên.”
Ngũ trưởng lão hét to, Lục Vũ thì cười lạnh nói: “Ta đã không phải đệ tử Thanh Sơn tông thì sao lại phạm thượng?”
Một trưởng lão khác nói: “Dám giương oai ở Thanh Sơn tông, tội không thể tha, nằm xuống cho ta.”
Một đạo chưởng lực cương mãnh đánh lên vai Lục Vũ khiến cho hắn nhoáng người, ngã quỵ tới trước.
Ngũ trưởng lão âm trầm tung cước đá tới đầu Lục Vũ, muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Lục Vũ có Kim Thân Bất Diệt, dù trúng phải một chưởng nhưng cũng không có trở ngại gì.
Nhìn một cước kia của ngũ trưởng lão, Lục Vũ hai tay thành trảo đón đỡ.
“A, lăn đi!”
Ngũ trưởng lão đau nhức cả người, đột nhiên lùi ra sau, đùi phải lưu lại hai vết cào.
Lục Vũ xoay người bay ra, hai tay lăng không vung vẩy, Đạn Chỉ Phi Hoa phối hợp với Cuồng Phong Liệt Diễm quyền bức lui những võ sư trưởng lão chuẩn bị đánh lén mình.
Xoay người rơi xuống đất, Lục Vũ còn chưa đứng vững đã bị sáu võ sư và trưởng lão vây công.
“Quá không biết xấu hổ.”
Lâm Phong mắng to trong lòng, tiểu quận chúa thì gấp đến sắp điên, trong lòng mắng to phụ vương không dưới mười lần.
Trương Nhược Dao vừa tức vừa gấp, thật muốn xông tới giúp Lục Vũ nhưng bị một cánh tay đè lên vai.
Quay đầu, Trương Nhược Dao nhìn gia gia, đôi môi run nhè nhẹ như muốn nói chút gì, Trương Vân Sơn lại thở dài lắc đầu.
Sở Hoài Nam lên tiếng, toàn bộ Thanh Sơn tông ai dám chống lại hắn?
“Lạc Nhật Kinh Lôi.”
Lục Vũ mắt bắn hàn quang, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động phát ra một kích cuồng mãnh, ngông nghênh.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Một tiếng bạo hưởng mang theo tiếng hét giận dữ, tại chỗ có ba vị võ sư bị đánh bay xuống dưới đài, mất hết thể diện.
“Đừng lo lắng, cùng xông lên!”
Ngũ trưởng lão tức giận đến phát điên, sức chiến đấu của tên tiểu tử Lục Vũ này vượt quá dự liệu, dưới tình huống lấy một địch nhiều mà lại có thể phản kháng tổn thương đối thủ.
“Thu Phong Túy, Lạc Diệp Hồng, uu tế vũ thoại ly sầu.”
Lục Vũ ngạo khí như hồng, dung hợp Lạc Nhật quyền và U Linh Quỷ trảo, phối hợp với Phiêu Miểu thân pháp, trong khoảnh khắc đánh bại liên tiếp sáu vị cao thủ, đánh đến bọn hắn thét gào điên cuồng, còn có một vị võ sư không may bị chụp cổ tay, quỳ gối dưới chân Lục Vũ.
“Tiểu tử này quá ghê gớm, giết hắn.”
Trên đài, tất cả mọi người cảm thấy mất hết mặt mũi, nếu không bắt được Lục Vũ thì là sỉ nhục cả đời của họ.
Lục Vũ băng lãnh tàn khốc, U Linh Quỷ Trảo sờ mà phản kích, phát sau đến trước, trong nháy mắt liền xuyên thủng cổ họng một vị trưởng lão.