Thần Võ Thiên Đế

Chương 56: Chương 56: Xô Đổ Kỷ Lục




Bây giờ, Lục Vũ trước mặt mọi người nhục mạ hắn, quá vô lễ với hắn nên tự nhiên hắn không cần khách khí nữa.

Cất bước tiến lên, Tả Tuấn trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, tay phải đấm ra một quyền, toàn thân xương cốt bạo hưởng, thanh âm lốp bốp đầy lực cảm nhận, tựa như đối viện với một con mãnh thú đang vọt tới.

Nắm đấm chưa tới kình phong đã tới, quyền kình cường đại thổi tung tóc mái Lục Vũ, y phục phất phới.

Một bên, đệ tử đi theo Tả Tuấn nghị luận sôi nổi.

“Nắm đấm thật mãnh liệt, tiểu tử Lục Vũ này xui xẻo rồi.”

“Còn phải nói nữa, Tả sư huynh là tôi thể lục trọng đỉnh phong, ngươi cho rằng những tên tôi thể tứ trọng cặn bã có thể sánh nổi à?”

“Một tháng không gặp, Lục Vũ đoán chừng là tôi thể tam tứ trọng, nhưng gặp phải Tả sư huynh thì...”

Tất cả mọi người đều xem trọng Tả Tuấn, cười trên nỗi đau của người khác chờ đợi một khắc Lục Vũ xui xẻo.

Lục Vũ nhìn một quyền kia xông tới trước mặt mình, lực đạo xác thực khá mạnh nhưng phối hợp với gương mặt cười lạnh dữ tợn cùng ánh mắt khinh miệt kia của Tả Tuấn thì hắn tức giận lắm.

“CÚT!”

Thanh âm băng lãnh làm run sợ nhuệ khí của mọi người, nương theo một quyền Lục Vũ đấm ra, trong hư không đột nhiên vang lên kinh lôi, lốp bốp liên tục chín tiếng.

Kinh lôi át đi tiếng xương cốt vỡ vụng, cuồng phong múa lượn quét sạch khắp nơi, khí lãng khuếch tán ra xung quanh, một bóng người bay ra kèm theo tiếng kêu rên đau đớn thảm thiết.

Phịch một tiếng, Tả Tuấn rơi xuống đất, xương cốt toàn thân vỡ vụn, kêu đau đớn chói tai như heo bị giết, để cho những đệ tử quan chiến kia hai mắt đăm đăm cứng họng, hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi sự thực trước mắt.

“Cái... gì... Tả sư huynh vậy mà bại! Chuyện này... chuyện này...”

“Không, ta khẳng định là hoa mắt, Tả sư huynh là tôi thể lục trọng đỉnh phong sao có thể thua dưới tay Lục Vũ được?”

Bốp, một tiếng bạt tai vang lên.

“Tiểu tử ngươi có bệnh à, Tả Tuấn bị phế thế kia mà ngươi còn không tin.”

Những tiếng kinh hô thét lên bên tai không ngừng, Lục Vũ đã sớm bỏ đi.

Chỉ một Tả Tuấn hắn còn không để tâm.

“Cái gì? Thật là phế vật vô dụng.”

Tần Vân nhận được tin Tả Tuấn chiến bại, tức giận đến muốn đánh người.

“Không ngờ thực lực của hắn tăng lên nhanh như vậy, xem ra cần phải để đệ tử tốp ba nội môn xuất thủ mới được.”

Tần Vân mắt lộ sát cơ, lập tức đi an bài.

Đi đến Ất khu, Lục Vũ bị phân đến tổ chín, bởi hắn chỉ là tôi thể ngũ trọng chứ không phải là tôi thể lục trọng.

Phân tổ bài danh càng cao thì đại biểu cho tư chất cảnh giới càng cao.

Lục Vũ mới một tháng liền từ tôi thể nhị trọng đạt đến tôi thể ngũ trọng, tránh không được khiến cả Ất khu bàn tán.

“Tiểu tử này thật là yêu nghiệt, trước kia là phế vật ở ngoại viện mà bây giờ mới hai tháng đã tấn thăng đến tôi thể ngũ trọng cảnh giới, ai mà tin nổi chuyện này.”

“Nghe nói hắn bị kích thích, bị Vân Nguyệt Nhi vứt bỏ nên mới liều mạng tu luyện, mới có được thành tích này.”

“Nhỏ giọng chút đi, chớ qua lại với hắn, nghe nói Tần Vân muốn thu thập hắn, coi chừng bị liên lụy.”

Lục Vũ nhìn những đệ tử ở tổ chín, ngoại trừ ánh mắt của những đệ tử đầy ấp sự ái mộ ra thì những nam đệ tử là ghen ghét hoặc trốn tránh.

Hờ hững cười một tiếng, Lục Vũ cũng không thèm để ý.

Nhân sinh trăm năm, tri kỷ khó tìm.

Những người này không đáng để hắn đi để bụng.

Hoàn cảnh mới khởi đầu mới, nhưng Lục Vũ vẫn giữ vững tâm cảnh như cũ.

Hắn hiện tại lấy Thốn Tâm Vạn Kình làm chủ, đây là công pháp tôi luyện thân thể tốt nhất, đủ để hắn tu luyện trong một thoảng thời gian rất dài.

Về phần chiêu thức võ kỹ, chậm rãi đề cao là được.

Bởi cảnh giới tăng lên nên tài nguyên tu luyện Lục Vũ đạt được cũng tốt hơn, tiến nhập Luyện Cốt đường, đây là nơi chuyên môn để luyện cốt, có ba mặt hồi lực tường.

Hồi lực tường mặt đầu có thể bắn ngược lực đạo gấp nằm lần, mặt thứ hai có thể bắn ngược lực đạo gấp mười lần, mặt thứ ba bắn ngược được gấp hai mươi lần.

Lục Vũ nhìn một chút, đại bộ phận đệ tử luyện cốt đều tu luyện ở lực tường thứ nhất và thứ hai.

Lục Vũ dự định đi thử một chút, nào ngờ lại bị một đệ tử ngăn lại.

“Mới tới thì chờ một bên đi.”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Thật sao? Nếu ta không chờ thì sao?”

“Ngươi bị điên à? Nóng tính thế, ta thích nhất là thu thập những người như ngươi.”

Người kia là tôi thể lục trọng, thi triển một chiêu cầm nã thủ muốn bắt Lục Vũ.

“Trừng trị ta?”

Lục Vũ cười lạnh, đây thật là người hiền bị bắt nạt, đi đến đâu cũng phải dùng nắm đấm làm đầu.

Lục Vũ lật tay trái thi triển Đạn Chỉ Phi Hoa, xảo diệu tránh cầm nã thủ của người kia, đồng thời giữ mạch môn của đối phương.

Lục Vũ nép tay trái khiến người kia thét to đau đớn, khuất nhục quỳ gối trước mặt Lục Vũ, khuôn mặt đỏ lên, mặt mũi ngập tràn sự xấu hổ.

Người kia cực lực muốn giãy dụa nhưng lại không thể động đậy, tay truyền tới cơn đau thấu tim.

Bốn phía, những đệ tử đang tu luyện giật nảy cả mình, ai cũng không ngờ được tên đệ tử mới tới này lại là một mãnh nhân.

“Gãy mất, gãy mất, mau buông tay.”

“Không phải ngươi thích trừng trị ta sao?”

“Ta... ta... có mắt không tròng, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, thả ta đi.”

Lục Vũ khẽ nói: “Đồ hèn, lăn.”

Một cước đá bay người kia, Lục Vũ đi tới trước hồi lực tường đầu tiên, chỗ đó dán hạng mục tu luyện.

“Trực kích chính diện, lực đạo bắn ngược gấp năm, nếu có thể đánh xuyên hồi lực tường thì xem như thông qua.”

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Phương pháp rất đơn giản, Lục Vũ trước thử một quyền ba thành thực lực, hồi lực tường như chiếc lò xo, áp xuất vào trong rồi nương theo lực lượng mạnh hơn bắn vút ra chấn động khiến Lục Vũ lui lại ba bước.

“Có chút ý tứ, dạng này có thể chấn động xương cốt toàn thân, cùng loại với Cửu Bạo Kinh Lôi quyền.”

Một bên, tất cả mọi người nhìn, Lục Vũ lại coi bọn hắn như không khí, tự mình ra quyền, không ngừng tăng lớn lực đạo, phản lực tràn vào toàn thân, hắn tu luyện Nhu Cốt Thốn Kình lại phát huy ra hiệu quả phòng ngực cực lớn.

“Cương nhu tùy tâm, tiến thối tùy ý, kết hợp chân lý của Lạc Nhật quyền thì hoàn mỹ.”

Lục Vũ thật cao hứng, hắn chỉ tốn nửa canh giờ đã nắm giữ được yếu lĩnh.

Về sau chuyên tâm tu luyện, chỉ mất một canh giờ liền thành công một quyền đánh xuyên qua hồi lực tường, thông qua được cửa này.

Bốn phía, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

“Gặp quỷ rồi, chúng ta tu luyện mấy tháng cũng không thể thành công, mà hắn mới tới có một canh giờ đã thông qua được cửa thứ nhất. Là hắn quá yêu nghiệt hay tại chúng ta quá ngu đây?”

Lục Vũ đi tới trước hồi lực tường thứ hai, lực bắn ngược ở nơi này mạnh hơn, nhưng hắn lại ưa thích.

Lần này Lục Vũ ra tay càng nhanh, chỉ tốn ba phần tư canh giờ đã đánh xuyên hồi lực tường, lập kỷ lục mới.

“Ông trời ơi, hắn phải người hay không?”

“Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?”

Tất cả mọi người dừng lai, chuyên chú nhìn Lục Vũ tu luyện.

Hồi lực tường thứ ba tương đối quái dị, Lục Vũ dốc hết toàn lực vào một quyền trực tiếp khiến bản thân bay ra ngoài như một viên đạn, văng thật mạnh lên một bức tường ở phía sau.

Lục Vũ toàn thân xương cốt bạo hưởng, loại lực lượng bắn ngược này đã dẫn phát phản ứng của Thốn Tâm Vạn Kình, cường hóa lực phòng ngự của Nhu Cốt Thốn Kình.

Lục Vũ mắt đầy lửa nóng, song quyền nhanh như kinh lôi, tiếng điếc tai trầm đục khiến cho cả Luyện Cốt đường đều lay động không ngừng, phảng phất như sắp sụp đổ.

Mười quyền, trăm quyền, ngàn quyền, Lục Vũ mướt mồ hôi cả người, một hơi đánh tung hai canh giờ khiến tất cả mọi người ở đây sợ choáng váng.

Đột nhiên “ầm” một tiếng, hồi lực tường bị nắm đấm của Lục Vũ đánh xuyên, dẫn phát nên âm thanh inh ỏi.

“Rốt cục có người đánh xuyên qua hồi lực tường thứ ba, đây là lần đầu tiên của Thanh Sơn tông từ xưa đến nay.”

“Thật bất khả tư nghị, Lục Vũ vậy mà phá vỡ lịch sử.”

“Gia hỏa này thật khiến tất cả mọi người phải xấu hổ đến chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.