“Thôi, coi như ta chưa nói gì, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, nhưng xin nhớ kỹ, ta, Đông Phương Linh Thiên sẽ luôn ở phía sau ngươi, chỉ cần ngươi nghĩ rõ ràng, bất cứ lúc nào lòng của ta cũng vì ngươi mà rộng mở!”
Lăng Kỳ Tuyết không biết cuối cùng nàng rời khỏi đại sảnh như thế nào, ngâm người ở ôn tuyền một lát, nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong đầu nàng đều là một câu nói cuối cùng kia của Đông Phương Linh Thiên, lòng của hắn bất cứ khi nào cũng vì nàng rộng mở.
Từng bị Mục Tề phản bội, Lăng Kỳ Tuyết cho là nàng vĩnh viễn sẽ không sẽ tin tưởng vào tình yêu.
Nhưng một khắc kia, nàng cảm nhận được thâm tình đến từ Đông Phương Linh Thiên.
Đó là một nam nhân kiêu ngạo chỉ dành riêng cho nàng độc nhất vô nhị.
Nàng không phải chưa thấy qua Đông Phương Linh Thiên lạnh lùng, nàng không phải là chưa thấy qua Đông Phương Linh Thiên vô tình, duy chỉ có lúc đối mặt với nàng thì hắn như là một đại nam hài không biết làm gì, đầy vẻ ngây ngốc, chuyên chú thâm tình.
Kiếp trước nàng là người quyền của Lăng thị, tài phú trong tay rất nhiều, còn có bảo vật gia truyền của gia tộc, là đối tượng mà tất cả người đều ngưỡng mộ ao ước.
Mục Tề sẽ vắt óc tìm mưu kế để lấy lòng, đến lừa gạt, cũng là có thể lý giải.
Nhưng bây giờ nàng không có gì cả, thậm chí lúc nàng còn bị nói là phế vật thì Đông Phương Linh Thiên đã cứu nàng một lần, về sau nữa rồi sau đó, Đông Phương Linh Thiên lại mấy lần liều mạng cứu giúp, hắn mưu tính cái gì, nàng cũng không có gì cả!
Cho nên nàng sẽ không nghi ngờ Đông Phương Linh Thiên, chỉ là muốn nàng tiếp nhận một đoạn tình cảm mới lần nữa, thì cần phải cho nàng thời gian.
Lăng Kỳ Tuyết nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, định ngồi dậy tĩnh tọa, tu luyện.
Mới vừa lên cấp Nguyên Vương, căn cơ của nàng không phải rất vững chắc, còn phải cần thông qua nhiều tu luyện và thực chiến để cũng cố.
. . . . . .
Thời gian như nước, đảo mắt đã trôi qua được một tuần, mỗi ngày Lăng Kỳ Tuyết đều rất cố gắng tu luyện, thật lâu cũng không ra khỏi cửa của biệt viện nhỏ, tu vi cũng càng ngày càng tăng tiến, vững vàng cũng cố ở Nguyên Vương sơ kỳ.
Thỉnh thoảng nàng cũng luyện chế một chút đan dược, giao cho Lục Sa giúp nàng đi đưa cho Lâm Vĩnh Cửu, trong quá trình luyện đan tinh thần lực cũng nhận được tiến bộ rất lớn, chỉ là, sau khi tinh thần lực của nàng kể từ khi đạt đến Nguyên Vương đỉnh, ngay lập tức bị mắc kẹt, muốn có tiến bộ, thì không thể một mực ở trong phòng tu luyện, cần phải ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, cần đi ra tìm cơ hội, có lúc, cho dù là bước chân của người đi đường đi vội vàng qua ven đường, cũng sẽ cho người gợi ý, lấy được tiến bộ.
Lăng Kỳ Tuyết là một người tài, nghĩ đến làm ngay, xoay người đi ra khỏi biệt viện nhỏ.
“Chờ ta một chút!” Đông Phương Linh Thiên đuổi theo.
Lăng Kỳ Tuyết say mê tu luyện, trong khi đó mỗi ngày hắn cũng chuyên tâm hấp thu lực lượng còn lại trong thủy tinh, mặc dù không phải cường giả thời kì đầu của thời kỳ viễn cổ, thế nhưng thực lực của người đó không tệ, lực lượng truyền thừa trong thủy tinh còn dư lại đủ để hắn hấp thu không ngủ không nghỉ trong một năm.
Đông Phương Linh Thiên hấp thu lực lượng của thủy tinh cũng có tiến bộ rất lớn, vốn hắn là Nguyên Tôn sơ kỳ, đã vững vàng đi vào Nguyên Tôn trung kỳ.
“Ta chỉ ra ngoài đi dạo, ngươi không phải đi theo.” Lăng Kỳ Tuyết nâng trán, Đông Phương LINH THIÊN như là một cái đuôi nhỏ, chỉ cần nàng đi ra khỏi cửa cửa của biệt viện nhỏ một bước, hắn cũng đi một bước, nếu không phải là ý tốt đi theo, nàng thật đúng là muốn nói với hắn: Âm hồn bất tán!
Dĩ nhiên là Đông Phương Linh Thiên không để ý đến sự xua đuổi của Lăng Kỳ Tuyết, đi theo phía sau nàng, sau đó sẽ nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết bao lớn bao nhỏ thu y phục vào trong nạp giới.
Rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu: “Tuyết Nhi, ta thấy ngươi mua nhiều y phục thế kia, mặc hết sao?”
Trời đất chứng giám, hắn thật sự chỉ là tò mò!
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại lườm hắn một cái: “Mỗi ngày một bộ một tháng chính là ba mươi bộ, còn không bao gồm trùng hợp bị người đuổi giết gì đó, phải thay mấy bộ.”
“Y phục mặc còn có thể mặc lại nữa mà!” Hắn cũng là hoàng tử lớn lên từ nhỏ trong hoàng cung, y phục nhiều không kể xiết, nhưng mỗi lần thay y phục, đều sẽ có cung nữ chuyên môn giúp hắn màng đi giặt sạch, Đông Phương Linh Thiên nghĩ mặc y phục là sẽ có, chưa từng để ý những thứ này, nhìn Lăng Kỳ Tuyết luôn mua y phục thì tò mò.
“Đều dơ bẩn thì mặc thế nào.” Lăng Kỳ Tuyết xem thường, lại muốn hai bộ trường sam màu đen của người bán.
“Có thể giặt mà!” Đông Phương Linh Thiên không chút nghĩ ngợi.
“Ta sẽ không giặt!” Được rồi, Lăng Kỳ Tuyết không đồng ý: Thân là một nữ nhân sẽ không giặt y phục là chuyện mất mặt.
Dù sao trước kia nàng cũng nhờ người riêng biệt đến giúp nàng xử lý y phục đầy trong tủ, nói đến đây, Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên nghĩ: Sau này vẫn phải tìm một người tin tưởng được đến giúp nàng xử lý cuộc sống hàng ngày thôi.
Nàng ở phương diện buôn bán rất có thiên phú, ở phương diện tu luyện và luyện đan cũng rất có tâm đắc, duy chỉ có về mặt sinh hoạt, là một cuộc sống ngu ngốc.
Trừ thiêu nướng, tài nấu nướng cái gì nàng cũng không có, chỉ biết ăn sẵn.
Cũng may nàng biết kiếm tiền, có rất nhiều tiền để đến tiệm ăn, nếu không thực sự đói chết.
“Ta nhớ được trong Giáo La Thành có chợ giao dịch nô lệ, ta đi một chuyến.” Lăng Kỳ Tuyết muốn đi tìm một người phải phải tín nhiệm trợ giúp nàng xử lý sinh hoạt hàng ngày.
Đông Phương Linh Thiên đi theo sau lưng nàng vẫn đang suy nghĩ: Về sau học giặt y phục với quản gia, đặc biệt là giúp Tuyết Nhi giặt y phục, còn phải học rất nhiều chuyện nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, dễ dàng chăm sóc cho Lăng Kỳ Tuyết.
Trong Giáo La Thành có một chợ đặc biệt tiến hành giao dịch mua bán người, rất nhiều gia tộc giàu có nhiều nha hoàn không nghe lời hoặc là thấy ngứa mắt, gia đinh sẽ đưa đến bán, hơn nữa là người người nghèo vì sinh tồn mà đưa hài tử đến chợ bán.
Chợ ở phía bắc Giáo La Thành, đường đi quá xa, Lăng Kỳ Tuyết thuê một chiếc xe ngựa.
Chợ xây dựng ở một tòa nhà cũ nát, không gian ước chừng chỉ có một trăm thước vuông, không dưới hai trăm người đông đúc chen chúc đang chuẩn bị cố gắng bán ra.
Bọn họ đều mặc rách nát, áo không đủ che thân, bẩn thỉu bị chủ nô dùng một cây xích sắt trói với nhau, người chen người, người đụng người.
“Vị khách quan muốn nô lệ như thế nào, chúng ta ở đây mập gầy cao thấp mọi thứ đều có.” Chưởng quỹ chợ thấy có khách đến, nhanh chóng tiến lên nhiệt tình kêu.
Y phục của chưởng quỹ gọn gàng tạo nên sự chênh lệch rõ rệt với y phục lam lũ của nô lệ, Lăng Kỳ Tuyết chán ghét nhìn chưởng quỹ một cái, đi vào bên trong.
Mặc dù trước khi đến trong lòng đã chuẩn bị thật tốt, nhưng người rơi vào cảnh giới kỳ lạ thấy nhiều người như là hàng hóa, bị đặt ở trên giá hàng buôn bán, đáy lòng Lăng Kỳ Tuyết vẫn bị rung động thật sâu!
Ở trước mặt ích lợi, nhân quyền cũng chỉ là một loại đầm rồng hang hổ.
Nhớ nàng quản lý Lăng thị lâu như vậy, mặc dù cực kỳ nhìn trúng lợi ích, nhưng cũng luôn là người lấy người làm gốc, đứng ở chỗ này, để cho lòng nàng rất không thoải mái.
Đông Phương Linh Thiên theo sát ở phía sau đi vào.
Chưởng quỹ nịnh hót đi theo phía sau bọn họ, chỉ cần ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết dừng ở trên người nô lệ nào nhiều một giây, hắn lập tức có thể giới thiệu tin tức cơ bản của nô lệ này ra ngoài.
Nếu không phải là làm việc xấu xa, Lăng Kỳ Tuyết sẽ cảm thấy chưởng quỹ này là một nhân tài rồi.
Đi một vòng, Lăng Kỳ Tuyết coi trọng một tiểu cô nương mười ba tuổi, tiểu cô nương một thân y phục rách nát, trên y phục chồng chất miếng vá. . . . . .