“Đó là tất nhiên, phục vụ nữ thần của ta không cần dạy cũng biết thuận buồm xuôi gió!” Đông Phương Linh Thiên tiện tay đặt điểm tâm lên trên bàn, kéo nàng ngồi xuống, lấy ra một khăn tay ướt, nửa quỳ ở trước mặt nàng, tinh tế lau tay cho Lăng Kỳ Tuyết một lần.
Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên có một loại bị cảm giác như làm nữ vương, nam nhân này thật là!
Trước đây không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại, cho dù hắn làm cái gì cũng có thể làm lòng của nàng cảm động.
Sau khi ăn uống no đủ, Đông Phương Linh Thiên thần bí nói với Lăng Kỳ Tuyết: “Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một chuyến đi!”
Có chuyện gì mà thần bí như vậy.
Lăng Kỳ Tuyết chọc chóp mũi của hắn: “Không phải là dẫn ta đi bán chứ!”
Giọng nói nghịch ngợm của nàng chọc cho lòng của Đông Phương Linh Thiên nổi lên đùa giỡn, cũng nói: “Ừ, có thể suy nghĩ một chút, Đan Tôn đại sư tôn quý như vậy, giá trị cũng rất nhiều bạc đấy!”
“Được nha Đông Phương Linh Thiên, ngày hôm qua chàng mới nói như thế nào, hôm nay lại đứng núi này trông núi nọ, xem lão nương ta không bóp chết chàng!” Lăng Kỳ Tuyết cố làm vẻ hung thần ác sát bóp cổ Đông Phương Linh Thiên.
Nhưng mà chỉ là làm dáng một chút thôi, căn bản không có dùng sức.
Phối hợp với Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên trợn trắng mắt, lui về phía sau, làm ra một bộ dáng ta sẽ phải chết.
Những nha hoàn hầu hạ kia hết ý kiến, kể từ sau khi Lăng cô nương vào ở, cung chủ cao lãnh của bọn họ lại càng ngày càng nhích đến gần đùa vui hơn.
Chỉ là, cung chủ như vậy cũng rất tốt, Thiên Hoa Cung cũng sẽ không lạnh lẽo nữa.
Mà trong mắt Bình Nhạc sau lưng Lăng Kỳ Tuyết lại thoáng qua một tia phức tạp, có gì đó như ánh lệ chợt lóe lên.
Lăng kỳ tuyết là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng có thể hạnh phúc, nàng cũng vì nàng ấy mà cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ đến vận mệnh lận đận thân thế đau khổ của mình, Bình Nhạc không biến sắc lui ra, tự mình an ủi vết thương, hoặc tìm một nơi không có ai.
Bị Đông Phương Linh Thiên ầm ĩ, mệt mỏi do luyện chế dược cả ngày cũng theo đó tiêu tán.
Lăng Kỳ Tuyết nghiêm mặt nói: “Chàng muốn đi đâu?”
Đông Phương Linh Thiên cố làm ra vẻ huyền bí: “Nàng đoán xem?”
“Ta. . . . . . Chỉ biết giẫm thôi!” Giầy thêu hoa mai của Lăng Kỳ Tuyết đã giẫm lên trên giầy của Đông Phương Linh Thiên, nhưng nàng vẫn không dùng hết sức, chỉ là đột nhiên bướng bỉnh, muốn chơi đùa.
Đông Phương Linh Thiên cũng biết Lăng Kỳ Tuyết buồn chán quá lâu, trong lúc bất chợt muốn phản mà thôi, nên cũng để tùy nàng chơi.
Sau một phen đại náo, Đông Phương Linh Thiên dẫn theo Lăng Kỳ Tuyết xuất phát.
Trước khi xuất phát, hắn báo mục đích đến cho Lăng Kỳ Tuyết, chính là phòng đấu giá hoàng thất.
. . . . . .
Nam Cung Ngọc có giao hảo với Lăng Kỳ Tuyết, nhưng dù sao phòng đấu giá hoàng thất cũng là phòng đấu giá uy tín lâu năm của Nam Lăng quốc, có rất nhiều bảo bối dù là phòng đấu giá Như Ngọc không thể so sánh được.
Tỷ như lần này, nghe nói phòng đấu giá hoàng thất sẽ bán đấu giá một gốc cây linh thảo —— Tôn Linh Thảo.
Cũng không khác Nguyện Vọng Quả là mấy, Tôn Linh Thảo có thể trợ giúp tu luyện giả cấp bậc Nguyên Vương khi đột phá đến Nguyên Tôn thì ít nguy hiểm một chút.
Cấp bậc bây giờ của Lăng Kỳ Tuyết là Nguyên Vương, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên cấp, thăng cấp đến đỉnh phong, rồi có cơ hội đột phá đến Nguyên Tôn.
Đông Phương Linh Thiên cảm thấy hắn cần thiết phải trợ giúp Lăng Kỳ Tuyết trước khi lên cấp cần phải chuẩn bị tốt, để giảm bớt nguy hiểm.
Lăng Kỳ Tuyết muốn nói, nàng đột phá Nguyên Tôn đã luyện chế những đan dược khác, chỉ chờ cấp bậc của nàng tăng lên, không cần thiết phải vợt cái Tôn Linh Thảo gì kia, nhưng chạm đến ánh mắt sáng quắc của Đông Phương Linh Thiên, lời nói đến miệng lại thu về, xem như là ra ngoài hẹn hò đi!
. . . . . .
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng lớn của phòng đấu giá Như Ngọc vượt qua phòng đấu giá hoàng thất, người trong hoàng thất không phục, thật vất vả mới có một gốc cây Tôn Linh Thảo, tự nhiên sẽ không kiêng nể tuyên truyền, tranh thủ đè ép danh tiếng của phòng đấu giá Như Ngọc.
Cho nên, tin tức phòng đấu giá hoàng thất có một gốc cây Tôn Linh Thảo như là gió xuân thổi cả vùng đất, trong một đêm đã thổi khắp tất cả thành thị lớn nhỏ của Nam Lăng quốc, rất nhiều tu luyện giả ở thị trấn nhỏ cũng hâm mộ danh tiếng mà đến.
Vốn Lăng Kỳ Tuyết muốn hóa trang một phen, không cần để khuôn mặt ban đầu, nhưng bị Đông Phương Linh Thiên ngăn cản.
Tuyết Nhi của hắn ở trong Giáo La Thành không cần thiết phải kiêng kỵ người nào, hắn cho nàng gan để đi ngang!
Tu luyện giả Nguyên Tôn hậu kỳ ở Nam Lăng quốc thiếu thốn, trừ một lão tổ hoàng thất, thì tìm không ra người thứ hai.
Mà Đông Phương Linh Thiên không tin lão tổ hoàng thất dám lấy tính mạng của mình liều mạng với hắn, một khi ông chết, hoàng thất cũng không có cao thủ bậc này, rất dễ dàng bị người có dã tâm bừng bừng lợi dụng sơ hở.
Hai người ngồi xe ngựa đến phòng đấu giá hoàng thất thì trước cửa phòng đấu giá đã có rất nhiều người đến, không có chỗ để đỗ xe ngựa.
Đông Phương Linh Thiên sai Lục Sa dừng xe ngựa lại, mình thì ôm Lăng Kỳ Tuyết xuống xe ngựa, lại dắt tay của nàng, nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng đấu giá hoàng thất.
Người xung quanh nhận ra là Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết, cũng đi vòng quanh bọn họ, ngày hôm trước chuyện hai người này nháy mắt giết bát đại trưởng lão Lăng gia đã truyền ra khắp Giáo La Thành, ai cũng sợ không cẩn thận sẽ chọc đến hai ác ma này.
Đúng là ở trong mắt nhiều người, Lăng Kỳ Tuyết chính là một ác ma.
Thiên phú tu luyện không tốt, phế vật bị người gia tộc vứt bỏ, mọi người đều làm như vậy, mà Lăng Kỳ Tuyết lại oán hận bản gia, cũng áp dụng trả thù, điều này làm cho rất nhiều trưởng lão đại gia tộc đều không thể tiếp nhận được.
Nhưng thực lực của bọn họ kém hơn Đông Phương Linh Thiên, cũng không cần thiết phải báo thù cho trưởng lão gia tộc, cũng chỉ ở sau lưng nói xuyên tạc, đến lúc Đông Phương Linh Thiên thật sự ở trước mặt, bọn họ lại trở thành câm điếc.
Sáng sớm Đông Phương Linh Thiên đã phái người đặt gian phòng sang trọng nhất, hai người đi thẳng vào trong phòng bao xa hoa rồi ngồi xuống.
Đông Phương Linh Thiên hấp ta hấp tấp lấy chút điểm tâm cho Lăng Kỳ Tuyết, gọt trái cây, trong lòng đầy nước ngọt.
Rốt cuộc cũng có thể ngồi chung một chỗ với Tuyết Nhi, bận trước bận sau hầu hạ nàng, cuộc sống này đẹp quá tuyệt quá!
. . . . . .
Cùng lúc đó, phòng đấu giá hoàng thất, trong một căn phòng riêng đối diện với gian phòng của Lăng Kỳ Tuyết.
Văn Oánh Oánh mặc bộ váy Yên La màu trắng mềm mại, đoan chính ngồi trên ghế, mặc dù nhiệt độ trong gian phòng vừa phải, phía sau nàng còn có nha hoàn đi theo quạt, bắt đầu làm quạt lông trong tay hoạt động, gió nhè nhẹ thổi vào trên người của Văn Oánh Oánh, khẽ làm một mảnh vạt áo bay lên, y phục màu trắng bồng bềnh, khiến cho cả người nàng nhìn càng như một tiên nữ.
Chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Mặc dù nàng đến từ Hải Chu quốc xa xôi, nơi đó đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú, nhưng Tôn Linh Thảo có thể nghịch thiên như vậy, cũng là rất ít thấy.
Bây giờ thực lực của nàng là Nguyên Vương đỉnh, nếu có thể lấy được Tôn Linh Thảo, xông thẳng vào Nguyên Tôn thì có hi vọng hơn rất nhiều.
Tôn Linh Thảo nàng nhất định phải có được!
Vừa nghĩ đến nàng lần lượt lấy chỗ tốt cho gia tộc tìm Lăng Kỳ Tuyết gây phiền phức, lại lần lượt thất bại, lần lượt bôi nhọ Lăng Kỳ Tuyết, lại lần lượt hoàn toàn ngược lại, Lăng Kỳ Tuyết ngược lại chính thức yêu đương với Đông Phương Linh Thiên, lòng của nàng như có một ngọn lửa đốt cháy. . . . . .
Cháy sạch làm nàng đứng ngồi không yên, hận không lập tức giết rồi lột da Lăng Kỳ Tuyết, để trút mối hận trong lòng!
Trước kia nàng muốn giữ lại Lăng Kỳ Tuyết, muốn lợi dụng để Đông Phương Linh Thiên của mình biết được mưu kế vô sỉ của Lăng Kỳ Tuyết, biết được nàng ghê tởm, từ đó ghét nàng, đuổi nàng rời khỏi Thiên Hoa Cung. . . . . .