Trời đất chứng giám, hắn thật sự rất tò mò.
“Mặc hết rồi!” Lăng Kỳ Tuyết không vui nói.
Hiện đại kia có nhiều sản phẩm giặt y phục nhưng nàng đều không giặt, huống chi ở đây không có bột giặt, để nàng giặt y phục tuyệt đối khó hơn để nàng kiếm tiền mua y phục!
“Y phục cũng ăn mặc hết?” Lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên nghe được nói như thế, chỉ nghe nói qua y phục mặc rách nát, có lẽ là quá hạn, một mùa mới thay một lần.
Lăng Kỳ Tuyết không trả lời hắn, mà trực tiếp đi đến một cửa hàng y phục trang bị coi như là tạm được.
Lần trước nàng ở cửa hàng y phục này yêu cầu một trăm bộ y phục, quá một đoạn thời gian dài như vậy, cũng đã làm xong.
Ngay trước mặt Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết thu một trăm bộ y phục vào trong Hỗn Độn Không Gian, dù sao trên tay nàng cũng đeo một nhẫn nạp giới, tất cả mọi người cho là nàng để y phục vào trong nạp giới rồi.
Đông Phương Linh Thiên trợn mắt hốc mồm nhìn, nhiều y phục như vậy, Lăng Kỳ Tuyết định mặc đến lúc nào.
Bởi vì trong y phục Lăng Kỳ Tuyết mua có rất nhiều kiểu dáng, thỉnh thoảng lấy ra mặc, Đông Phương Linh Thiên cũng không nghĩ đến mặc một bộ y phục dơ bẩn, Lăng Kỳ Tuyết sẽ trực tiếp cho gọi Hỏa Xà ra đốt sạch.
“Tuyết Nhi ngươi phải đi khỏi đây sao?”
Cử chỉ của nàng khiến cho người khác rất khó hiểu.
“Tạm thời thì không!”
“Vì sao ngươi mua nhiều y phục như vậy.” Đông Phương Linh Thiên nhớ là mẫu phi của hắn thích đẹp như vậy, nhưng cũng sẽ không khoa trương mua nhiều y phục như vậy.
“Để mặc!” Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết nhìn ngươi như một tên ngốc.
Cuối cùng Đông Phương Linh Thiên không tiếp tục hỏi, mà là lấy thẻ kim tệ ra cho chủ tiệm, chủ tiệm cười ha hả nhận lấy thẻ kim tệ, đang chuẩn bị đi viết sổ sách, bị một giọng nói âm nhu chặn ngang: “Lão bản, về sau Lăng đại tiểu thư đến mua y phục thì tiền để bổn vương giả!”
Đầu đội kim quan, môi anh đào mặt trắng, tay cầm quạt màu trắng, toàn thân áo trắng, cười nhạt xinh đẹp ở giữa mấy thị vệ đi đến.
Người đến chính là nhị hoàng tử Nam Cung Ngộ.
Với người khác mà nói, nhị hoàng tử một thân áo trắng bồng bềnh như là trích tiên làm người ta thương yêu, nhưng với Lăng Kỳ Tuyết mà nói, loại trang phục này chính là lịch sự bại hoại, cố làm ra vẻ huyền bí.
Lăng Kỳ Tuyết nguy hiểm híp mắt, Nam Cung Kình tìm đường chết không đủ, Nam Cung Ngộ này vội vàng đi lên muốn tìm ngược sao?
Theo nàng biết, vì lấy được ủng hộ của Lăng Nhạc, Nam Cung Kình vẫn chung tình với Lăng Kỳ Liên, mà Nam Cung Ngộ lại giữ Lăng Kỳ Vân ở bên người như bảo vật.
Lăng Kỳ Liên bị heo ăn, Nam Cung Kình đánh chủ ý đến trên người của nàng, Lăng Kỳ Vân bị nàng giết, Nam Cung Ngộ này cũng phải chuyển bảo vật lên trên người của nàng hay sao?
Lăng Kỳ Tuyết còn chưa nói không cần tự ta có tiền, Đông Phương Linh Thiên đã vượt lên trước đi đến trước mặt của Nam Cung Ngộ.
Mày rậm nhếch cao lên, như là một con gà trống kiêu ngạo tham gia chiến đấu, nâng cằm lên, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ nhị hoàng tử chưa nhận được cảnh cáo đến từ quốc chủ, Tuyết Nhi là người của ta, người trong hoàng thất bao gồm ngươi cút xa một chút!”
Mặc dù thân phận của nhị hoàng tử không bằng thái tử kiêu ngạo, nhưng cũng là luyện đan sư thiên phú rất cao, dù thái tử ở trước mặt của hắn cũng không dám quá mức phách lối.
Đông Phương Linh Thiên trần trụi bảo hắn cút, loại nhục nhã lớn này sao hắn thcó thể chịu được, âm thầm nhớ kỹ cái tên Đông Phương Linh Thiên này.
Rõ ràng, hắn không phải là đối thủ của Đông Phương Linh Thiên, thầm nói đùa giỡn thì Nam Cung Ngộ hắn cũng là người trong nghề.Trong lòng hận chết Đông Phương Linh Thiên, nhưng trên mặt của Nam Cung Ngộ vẫn duy trì nụ cười nhạt: “Thiên Hoa Cung chủ nghiêm trọng rồi, tại hạ nghe nói cung chủ mối tình thắm thiết với Lăng đại tiểu thư, muốn mượn vì Lăng đại tiểu thư làm ít chuyện để lấy lòng cung chủ mà thôi.”
Nói quanh co vòng vèo, nghe được chính là vì Thiên Hoa Cung chủ mà lấy lòng Lăng Kỳ Tuyết, nhưng ai có thể nói lời thật giả trong này.
Là lấy lòng Lăng Kỳ Tuyết hay là lấy lòng Đông Phương Linh Thiên, trong lòng tất cả mọi người đều biết.
Lăng Kỳ Tuyết không vạch trần, Đông Phương Linh Thiên cũng rất không nể mặt nói: “Nhiều người muốn lấy lòng bổn tọa rồi, bổn tọa không cần ngươi lấy lòng, ngươi có thể cút!”
Cho dù tính tình của Nam Cung Ngộ tốt những cũng bị lời nói kiêu ngạo hung hãn này của Đông Phương Linh Thiên làm giận đến sôi máu, nhưng nhiều năm bị Nam Cung Kình áp chế, hắn đã sớm học được nhẫn nhịn, cho dù trong lòng đủ loại tức giận, nhưng mà trên mặt lại duy trì nụ cười yếu ớt: “Vậy tại hạ cáo từ, nếu có cơ hội, kính xin Lăng đại tiểu thư nể mặt tham gia đại hội đan do ta và sư phụ cử hành.”
“Tuyết Nhi nhà ta sẽ không đi cái đan hội cấp thấp đó, ngươi có thể cút về phục mệnh rồi!” Những câu của Đông Phương Linh Thiên không rời khiến Nam Cung Ngộ cút đi.
Lăng Kỳ Tuyết lại bị câu Tuyết Nhi nhà ta của Đông Phương Linh Thiên làm cho trong lòng khó chịu, nhưng nàng cũng không ưa Nam Cung Ngộ, nên tùy Đông Phương Linh Thiên nói, không tức giận ngay tại chỗ.
“Cung chủ gặp lại, Lăng đại tiểu thư gặp lại!” Nam Cung Ngộ cười nhạt rời đi, không nhắc lại chuyện kim tệ lần nữa, xoay người, nụ cười trên mặt lập tức chuyển thành một vẻ âm lãnh.
Lão bản đã cầm thẻ kim tệ của Đông Phương Linh Thiên đi viết vào sổ sách rồi trở lại, lúc này Lăng Kỳ Tuyết mới nhớ đến vừa rồi nàng chính là dùng tiền của Đông Phương Linh Thiên, ngay lập tức lấy thẻ kim tệ của mình ra đưa cho Đông Phương Linh Thiên: “Cái này cho ngươi!”
Xét thấy chuyện lần trước hắn lật bàn, Lăng Kỳ Tuyết không thẳng thừng nói ra: Những thứ này là bồi thường và tiền mướn của những thứ trước kia.
Lại nói với hắn chuyện tiền!
Đông Phương Linh Thiên tức giận hất đầu, ra khỏi tiệm y phục.
Lăng Kỳ Tuyết có thể có một ngày không tính toán tiền nong với hắn được không!
Nhưng nhìn Lăng Kỳ Tuyết lạnh nhạt đi ra khỏi tiệm y phục, Đông Phương Linh Thiên lại rất không có tiền đồ theo ở phía sau.
Lăng Kỳ Tuyết đi đến tiệm đồ dùng trong nhà trước đó vài ngày định ra, thu dụng cụ đã làm xong, lại chạy một chuyến đến tiệm tơ lụa, mua được một đống đệm êm, chăn gối....
Chờ để những này vào Hỗn Độn Không Gian Lăng Kỳ Tuyết mới giật mình, nàng chỉ có thể để linh hồn đi vào, lại không thể để cơ thể đi vào, mua những thứ đệm êm kia để làm gì.
Bầu trời bốn phía u ám, gia cụ nàng đặt ở ngoài trời, cũng may biết được không gian lâu như vậy, cũng không thấy không gian sẽ mưa, cũng sẽ không có mặt trời, vĩnh viễn đều là một mảnh hỗn độn, sương mù mông lung.
Chẳng lẽ phải giống như Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc) vung một cây búa khai thông trời đất, Hỗn Độn Không Gian này mới xuất hiện mặt trời trăng sáng?
Trong đầu Lăng Kỳ Tuyết thoáng qua một tia sáng, có lẽ về sau thật sự có loại cơ duyên này.
Nhưng đó là về sau, dưới mắt quan trọng nhất chính là nàng phải lấy được một tòa nhà thấy thuận mắt để vào ở, ở sẽ không mưa, nhưng gia cụ đặt ở ngoài trời thấy thế nào cũng cảm giác khó chịu.
Đông Phương Linh Thiên đi theo sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, nhìn nàng phất tay đưa gia cụ có thể tích lớn vào trong nạp giới cũng rất kinh hãi, thể tích khổng lồ như vậy, phải đợi cấp nạp giới cao bao nhiêu mới có thể chứa đủ.
Lại nhìn bộ dạng Lăng Kỳ Tuyết vân đạm phong khinh, trong đầu thoáng qua tia nghi ngờ. . . . . .
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết trở lại nhận được thư mời đến từ hoàng thất, trên lá thư nói lần trước Nam Cung Kình dẫn rắc rối đến cho Lăng Kỳ Tuyết, nàng ra tay dạy dỗ Nam Cung Kình cũng là hợp tình hợp lý, vì biểu đạt áy náy với Lăng Kỳ Tuyết, quốc chủ quyết định mời Lăng Kỳ Tuyết vào hoàng cung tham gia quốc yến.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Kỳ Tuyết—— Hồng Môn Yến?
Vẫn chưa xong sao!