Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trên mặt của bà được trang điểm tinh xảo, không nhìn ra tuổi chân thật, môi đỏ rực hơi cong lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Nhất quốc chi hậu, vẻ mặt kiêu căng, cho dù trên mặt nở nụ cười, nhưng lại làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo như là một khối băng, xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không có nhiệt độ.
Một ánh mắt lạnh lùng, mặt nhỏ hơi hất lên, chứa đầy khinh thường và khinh miệt nhàn nhạt nhìn Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết ngồi ở trên xích đu, nghiêng đầu nghênh đón ánh mắt bà dò xét, còn có chút khiêu khích nhướng lông mày vớp bà ta.
Hoàng hậu đã thấy nhiều ở trên TV, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy khi sống.
Tự nhiên, trong lòng của nàng không kích động, mà là tò mò trên TV và sự thật khác nhau ở chỗ nào.
Hồi lâu, vẫn là hoàng hậu mở miệng trước, giọng nói không che giấu được khinh thường và khinh miệt: “Ngươi chính là Lăng Kỳ Tuyết?”
Lăng Kỳ Tuyết tức giận liếc bà ta một cái: “Mẫu thân ngươi không có dạy ngươi trước khi hỏi người khác là ai thì nói lên gia môn của mình trước à?”
Lăng Kỳ Tuyết thật không phải muốn cố ý đối địch với hoàng hậu, giọng nói của hoàng hậu cao cao tại thượng để cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Ai bảo ta khó chịu ta sẽ để cho bà ta càng khó chịu gấp bội!
Đây là Lăng Kỳ Tuyết vẫn làm theo nguyên tắc, cho dù đối phương là hoàng hậu hay là quốc chủ.
Mới đến thế giới này, vì sinh tồn, nàng từng có rất nhiều ẩn nhẫn bị không ít bực tức, chỉ là, cấp bậc của nàng đạt tới Nguyên Tướng sơ kỳ, cấp bậc tinh thần lực của nàng đạt tới Nguyên Vương, có năng lực đánh một trận với Nguyên Vương, cho dù không thể thắng, cũng có năng lực toàn thân mà lui, không cần thiết phải oan ức mình nữa.
Hoàng hậu thì thế nào, người trước phải tự xấu hổ rồi sau đó sẽ bị người vũ nhục lại, nếu trước khi đi vào bà ta có thể lấy được đồng ý của nàng, nếu ánh mắt của bà ta nhìn nàng không xem thường, nếu giọng nói chuyện của bà khách khí một chút, nàng cũng sẽ không gay gắt xúc phạm bà ta.
“Ngươi không sợ bổn cung ngoắc tay kéo ngươi ra ngoài giết sao?” Hoàng hậu nói, một cước đá văng cung nữ quỳ gối trước người của bà ra.
Lăng Kỳ Tuyết phát hiện điểm Nam Cung Kình yêu thích đá người này, di truyền đến từ vị hoàng hậu kiêu ngạo này.
“Vậy phải xem hoàng hậu nương nương có quyết đoán này hay không?” Lăng Kỳ Tuyết xem thường, nếu hoàng hậu thật sự muốn giết nàng thì sẽ phái người ẩn giấu ở trong nhà nàng trước, chỉ chờ nàng trở lại thì đánh nàng không kịp trở tay, mà không phải gióng trống khua chiêng ngồi ở chỗ này đợi nàng, còn ăn nói xằng bậy.
Hơn nữa, với bản lãnh bây giờ của nàng, những người bên cạnh hoàng hậu này thật đúng là không có bản lãnh giết nàng.
Theo cấp bậc tăng cao của Lăng Kỳ Tuyết, nàng có thể thấy rõ cấp bậc Nguyên Vương trở lên và Nguyên Tôn trở xuống.
Bản thân hoàng hậu là thực lực Nguyên Vương sơ kỳ, cấp bậc cung nữ thái giám bên người bà cao nhất cũng chỉ là Nguyên Tướng hậu kỳ.
Lăng Kỳ Tuyết từng tham gia tập huấn lính đánh thuê, cũng học qua một chút điều tra kiến thức trụ cột, cộng thêm tinh thần lực của nàng ở Nguyên Vương hậu kỳ, muốn dò ra hoàng hậu có mai phục người ở xung quanh tiểu viện hay không đều dễ như trở bàn tay.
Xung quanh tiểu viện này một mai phục cũng không có, những người trong sân này còn chưa đủ để nàng thái rau.
Hoàng hậu bị Lăng Kỳ Tuyết chọc giận, ánh mắt trừng to, cuối cùng vung chưởng về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Chưởng lực của hoàng hậu là màu đỏ, màu đỏ đại biểu là Hỏa, tu luyện giả thuộc tính Hỏa của Nam Lăng quốc này thật là nhiều!
Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng vận nguyên lực chưởng màu xanh dương ngăn ở trước người, đồng thời tinh thần chủ động xuất kích, muốn đánh hoàng hậu không kịp trở tay một cái.
Ngờ đâu tinh thần lực của nàng lại không thể xuyên qua Thức Hải của bà ta!
Đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Tuyết gặp phải chuyện như vậy.
Thức Hải là một trung tâm chỉ huy tinh thần của người, chỉ cần một người tồn tại ý thức, cũng có thể bị xâm nhập.
Nhưng Thức Hải của hoàng hậu này lại không thể xuyên qua, Lăng Kỳ Tuyết thử lại mấy lần đều không thể thành công, sau đó thu tinh thần lực về, lần nữa ngưng tụ ở trong thức hải.
Kỳ quái, chẳng lẽ thế giới này còn có pháp bảo có thể ngăn cản tinh thần lực hay sao?
“Ha ha ha ha ha, đừng tưởng bổn cung không biết ngươi am hiểu công kích tinh thần lực, Kình nhi đã sớm nói cho ta biết, lần này bổn cung sớm đã có chuẩn bị trước, mang theo pháp bảo quan trọng đến, tinh thần lực của ngươi không thể xuyên vào đầu ta, ha ha ha ha ha. . . . . .” Hoàng hậu hả hê cười to, lại giải đáp nghi ngờ cho Lăng Kỳ Tuyết.
“Ngươi thật sự là mẫu thân ruột của Nam Cung Kình, sao lại độc ác hơn kế mẫu vậy, thiệt thòi cho mỗi lần Nam Cung Kình đi tìm ta đều bị ngược đãi chết đi sống lại, ngươi có pháp bảo hình dạng nghịch thiên này không cho hắn, mình giữ lại! Thật là đại biểu cho mẫu thân tốt của Nam Lăng quốc!” Lăng Kỳ Tuyết trả lời lại một cách mỉa mai, không phải ngươi bới móc à, trước tiên ta giúp ngươi tìm một chút, nếu Nam Cung Kình biết được hoàng hậu có pháp bảo không cho hắn, hai người có thể trở mặt hay không.
“Ngươi đừng nói bậy, pháp bảo này là quốc chủ ngự tứ cho ta chuyên dụng, những người khác dù là thái tử, không trải qua đồng ý của quốc chủ thì cũng không thể dùng.” Hoàng hậu cố gắng giải thích, chỉ là sau khi nói mấy câu bà mới giật mình: Bà và Lăng Kỳ Tuyết nói những cái này để làm gì, bây giờ bà đến tìm Lăng Kỳ Tuyết gây rối mà!
Nữ nhân này nhiều lần công kích thần thức con trai của bà, nghe nói còn chẳng thèm ngó đến vị trí thái tử phi, điều này làm cho hoàng hậu cao cao tại thượng khó có thể tiếp nhận.
Ở trong mắt của bà, nhi tử của bà là ưu tú cỡ nào, nữ nhân khắp thiên hạ sao có thể xứng với nhi tử của bà, Lăng Kỳ Tuyết không biết phân biệt lại dám công kích thần thức của Nam Cung Kình!
Nàng người làm mẫu thân này cần phải giáo huấn Lăng Kỳ Tuyết thật tốt một chút!
Nhớ đến một Lăng Kỳ Tuyết tác oai tác oái, thì bị Lăng Kỳ Tuyết chọc tức gần chết.
“Cái tiểu nha đầu gian trá này! Không cho ngươi nhìn chút lợi hại một chút thì thật sự tự cho là đúng, không biết trời cao đất rộng!”
Nguyên lực chưởng của hai người vẫn còn giằng co, hoàng hậu giận dữ chợt gia tăng nguyên lực, ánh sáng màu đỏ bộc phát nồng đậm, biến ảo ra một bàn tay vừa dầy vừa nặng ra ngoài, không ngừng bắn về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ cắn răng, cũng vận chuyển gia tăng nguyên lực, nhiệt độ Thủy thấp không ngừng dập tắt nhiệt độ Hỏa, Hỏa cháy hừng hực lại không ngừng bốc hơi lộ ra Thủy trong không khí, nước và lửa đối nhau, ở giữa tạo thành một đoàn hơi nước, chuyển động đi lên trên, trong sân nhỏ đã tràn ngập ra một tầng sương mù thật dầy, nhiệt độ sương mù bao phủ cả tiểu viện thành một mảnh sương mù, như nhiệt độ trong thùng tắm hơi, người ở bên trong bốc hơi.
Lăng Kỳ Tuyết cảm giác không tồi, nàng từng huấn luyện ở trong sa mạc Sahara, mấy lần qua nhà tắm hơi, chút nhiệt độ này với nàng mà nói vẫn có thể tiếp nhận.
Bên kia, người hoàng hậu mang đến rất thê thảm, từng người một bị hơi nước xông đến mắt không mở ra, nhiệt độ hấp hơi họ không thể không vận khởi nguyên khí để chống cự, bất tri bất giác nguyên khí hao tổn, khiến cho lực chiến đấu của các nàng cũng hạ xuống theo.
Nhìn lại hoàng hậu cao ngạo này, lúc này nào còn dáng vẻ cao ngạo mới vừa rồi, trang điểm trên mặt bị nhiệt độ hơi nước làm mờ đi, bột màu trắng rơi xuống, son trên môi cũng tan ra, môi đỏ mọng rất nhanh biến thành một mồm to đầy máu, chợt nhìn, giống như là Mẫu Dạ Xoa từ trong địa ngục bò ra.
Cũng may trái tim của Lăng Kỳ Tuyết năng lực cường đại, nếu không không bị hù chết thì cũng còn dư lại nửa cái mạng.
Rốt cuộc là hoàng hậu ở trong hoàng thất có chuẩn bị kĩ lưỡng, thấy chiến đấu giằng co không được, âm hiểm cười từ trong nạp giới lấy ra một thanh sáo