Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 70: Chương 70: Liên lụy




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nguyên Vương dẫn đầu bộ mặt dữ tợn, giọng nói rất hung hãn, thấy Lăng Kỳ Tuyết không ngoan ngoãn đi vào hắn tự mình dùng tư thế mời Lăng Kỳ Tuyết vào.

Sáu Nguyên Vương Này đều đến hậu kỳ, thậm chí có một người đến đỉnh phong, lấy một địch sáu phần thắng rất nhỏ, Lăng Kỳ Tuyết đánh giá một cái ngoan ngoãn lui về sau, tìm được Nam Cung Ngọc.

Nam Cung Ngọc đúng lúc nghe thủ hạ báo lại người của thái tử bao vây phòng đấu giá Như Ngọc, nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết đã đi mà quay lại, chân mày nhăn lại thật sâu: “Sao ngươi trở lại, có phải không ra được hay không? Không sao, lúc ta xây dựng phòng đấu giá có xây một ám đạo thông ra ngoài, ta để cho người dẫn ngươi ra.”

Nam Cung Ngọc nói chuyện như là phóng súng máy, luyến thoắng không ngừng, hận lăng kỳ tuyết không dài ra thêm một đôi cánh bay ra ngoài.

Lăng Kỳ Tuyết cảm nhận được quan tâm đến từ Nam Cung Ngọc, trong lòng ấm áp, an ủi hắn nói: “Không sao, bọn họ không biết ta là ai, ngược lại ngươi, đối phương đến ào ạt, sợ người đến không có ý tốt, ngươi cẩn thận một chút!”

Mới nói xong, một tiểu đội nhân mã vọt vào, vây quanh Nam Cung Ngọc, hung thần ác sát quát: “Là ngươi phái hắc y nhân đến?”

Ngay cả lễ nghi cơ bản nhất nhìn thấy hoàng tử nên có cũng không có còn chưa tính, lỗ mũi Nguyên Vương hếch lên trời, còn dùng kiếm chỉ vào Nam Cung Ngọc, như chỉ vào một tù binh thái độ làm Lăng Kỳ Tuyết rất chán ghét, cũng càng thêm đau lòng cho Nam Cung Ngọc, nhưng thực lực thấp hơn một chút, với những người khác cxung không có ảnh hưởng, những người này làm thật sự quá đáng!

Nam Cung Kình bình thường đều đối xử với đệ đệ của mình như vậy? Thật đúng là lòng dạ hẹp hòi!

“Bổn vương không hiểu các ngươi đang nói cái gì.” Nam Cung Ngọc giả vờ ngu.

Thực lực của hắn không cao, nhưng chỉ số thông minh không có vấn đề, thậm chí còn cao hơn người bình thường, chỉ là trong nháy mắt đã nghĩ thông hậu quả.

Hắc y nhân đều là tâm phúc của hắn, sẽ không bán đứng hắn, hành động lần này của Nam Cung Kình tuyệt đối là muốn nhân cơ hội định cho hắn một tội, sẽ cướp của cải của hắn đi.

“Không hiểu? Đại hôn của hái tử bị hắc y nhân đánh cướp, tung tích của thái tử phi không rõ, thái tử hoài nghi tất cả đều là ngươi ở sau lưng giở trò quỷ!” Nguyên Vương nói.

“Muốn định tội cho người ta thì phải chú trọng chứng cớ, cho dù là thái tử một nước cũng không thể tùy ý vu hãm người khác!” Tiếp xúc nhiều với Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Ngọc phát hiện lá gan của hắn cũng thay đổi rất nhiều, nói chuyện với những Nguyên Vương này lại tuyệt đối không khiếp sợ.

“Chúng ta làm việc cho thái tử không đến phiên ngươi chất vấn! Dẫn đi cho ta, không cần chứng cớ!” Nguyên Vương bá đạo chỉ huy thủ hạ, ngay trước mặt Lăng Kỳ Tuyết dẫn Nam Cung Ngọc đi.

Cho đến khi Nam Cung Ngọc bị mang đi khỏi phòng đấu giá Như Ngọc, Lăng Kỳ Tuyết cũng không ra tay ngăn cản.

Nam Cung Kình rất rõ ràng muốn một kích đánh ngã Nam Cung Ngọc, nếu nàng xuất hiện ở đây, chứng cớ Nam Cung Ngọc sai khiến hắc y nhân quấy rối đại hôn của thái tử sẽ xác thực, Nam Cung Ngọc không muốn chết cũng khó.

Mượn đại hôn hại chết đệ đệ của mình, Nam Cung Kình này mưu mô không thể nói là không thâm trầm không ác độc.

Đến trình độ này, Lăng Kỳ Tuyết muốn đi cũng không thể yên tâm!

Thỏi một triệu kim tệ vẫn còn lẳng lặng nằm trong nạp giới, trong lòng nàng khổ sở một hồi, cho dù kết quả như thế nào, nàng đều phải nghĩ biện pháp cứu Nam Cung Ngọc ra, cùng lắm thì cùng nhau chạy trốn!

Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Tuyết chạy ra phòng nghỉ ngơi như một trận gió.

Một khi Nam Cung Ngọc bị thái tử giam lại, ngăn cản cũng thêm khó khăn, nàng muốn đuổi theo Nam Cung Ngọc trước khi hắn bị dẫn đi.

Bình thường Nam Cung Ngọc là người rất tốt, phòng đấu giá cũng có rất nhiều thuộc hạ nhận được ân huệ của hắn, thấy vậy lại nghĩ cách cướp Nam Cung Ngọc đi chạy trốn với nhau nơi chân trời góc biển.

Lăng Kỳ Tuyết một đường đuổi theo, phát hiện sự tồn tại của những người này, sau khi biết được quyết tâm, ngay lập tức liên thủ với những người này, một đường điên cuồng đuổi theo, rốt cuộc ở mười phút về sau thấy một đội thị vệ của phủ thái tử giam giữ Nam Cung Ngọc, đang trên đường chạy về phủ thái tử.

Khiến Lăng Kỳ Tuyết vui chính là sáu Nguyên Vương đều không ở đây.

Nghĩ đến Nam Cung Kình là sợ hai Nguyên Vương của Nam Cung Ngọc ở phòng đấu giá Như Ngọc, nên mới phái ra sáu Nguyên Vương.Nam Cung Ngọc bị bắt, thấy hắn dọc đường đi không có giãy giụa, thì buông lỏng cảnh giác, phái Nguyên Vương đi làm những chuyện khác.

Không có Nguyên Vương ở đây, cấp bậc Nguyên Vương trở xuống còn không đủ để nàng nghiền ép.

Lăng Kỳ Tuyết ngưng tụ ra tinh thần lực, thức hải công kích về phía thị vệ áp tải Nam Cung Ngọc, chốc lát, toàn bộ thị vệ áp tải Nam Cung Ngọc ngã xuống, ôm đầu, vẻ mặt rất khổ sở.

Không để cho thuộc hạ của Nam Cung Ngọc lộ diện, Lăng Kỳ Tuyết rất nhanh đi qua dẫn Nam Cung Ngọc đi, tìm một vùng đất vắng vẻ gần đây, giúp Nam Cung Ngọc thay hình đổi dạng, hóa trang thành một nam nhân trung niên, y phục là thuộc hạ đi mua trong tiệm y phục gần đây.

Một lát sau, một đôi phu thê trung niên từ trong một hẻm nhỏ vắng vẻ của Giáo La Thành đi ra, hai người này chính là Nam Cung Ngọc và Lăng Kỳ Tuyết.

Sáng sớm Nam Cung Ngọc chuẩn bị xong dự tính xấu nhất, dùng lý do chúc mừng thái tử hắn đã dẫn mẫu phi từ trong hoàng cung ra ngoài, an bài thỏa đáng.

Sau khi được Lăng Kỳ Tuyết cứu ra thì đến thẳng chỗ mẫu phi hắn an bài, nói rõ tình huống với Lưu phi, muốn dẫn bà rời khỏi Nam Lăng quốc.

Lưu phi trong hoàng cung hàng năm bị hoàng hậu chèn ép, với bà mà nói sao hoàng cung không phải là một nhà lao chứ, nên vui vẻ đồng ý.

Chỉ là đáng tiếc kinh doanh sự nghiệp của Nam Cung Ngọc nhiều năm qua, Nam Cung Ngọc cũng là nam nhi hào phóng, đế quốc buôn bán to như vậy nói buông tha là buông tha, còn an ủi Lăng Kỳ Tuyết: “Nam nhi tốt lo gì không có đất để phát triển bản lĩnh, Nam Lăng quốc này chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, nói không chừng lúc này rời đến nơi lớn hơn, sự nghiệp của ta sẽ càng lớn hơn.”

Lăng Kỳ Tuyết biết Nam Cung Ngọc đang an ủi, cũng nói: “Đến lúc đó ta chính là đan dược sư cung hóa lớn nhất phòng đấu giá của ngươi.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, từ trong mắt đối phương thấy được tình hữu nghị cách mạng.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, chỉ chờ trời tối thì đi.

Lúc hoàng hôn lại xảy ra chuyện, hoàng hậu không tìm được Lưu phi, lợi dụng lý do phản bội bắt người nhà mẹ đẻ của Lưu phi, dùng cái này uy hiếp, nếu trước hừng đông sáng ngày mai Lưu phi và Nam Cung Ngọc không xuất hiện, sẽ tịch thu tài sản Lưu gia và giết cả nhà kẻ phạm tội.

Tin tức như là vi khuẩn (virus) lan ra rất nhanh phố lớn hẻm nhỏ, truyền vào trong tai Nam Cung Ngọc.

Nhân khẩu của lưu gia không nhiều lắm, ngoại công và ngoại bà của hắn, cữu cữu cữu mẫu và một biểu ca, đều là người Nam Cung Ngọc không bỏ được.

Ở trong hoàng thất đông đảo hoàng tử, Nam Cung Ngọc bị coi là phế vật, bị xem thường, bị khi phụ, nhưng ở trong mắt người Lưu gia, hắn lại là một bảo bối, tứ huynh đệ cao thủ Lưu gia bên cạnh chính là ngoại công đặc biệt phái đến bảo vệ hắn.

Bởi vì ngoại công đã từng là ân sư của quốc chủ, Nam Cung Ngọc ngàn tính vạn tính cũng nghĩ không đến quốc chủ sẽ cho phép hoàng hậu động thủ với Lưu gia.

Cũng bởi vì một chút sơ sót này khiến cho Nam Cung Ngọc không đành rời khỏi Nam Lăng quốc, tỉnh táo lại lần nữa suy nghĩ phương pháp cứu một nhà ngoại công.

“Mục tiêu của bọn họ là ta, ta đi ra ngoài ngươi thừa dịp loạn cứu ngoại công ra.” Lăng Kỳ Tuyết nói.

“Đến lúc này, mục đích của bọn họ chính là tài phú của ta!”

Nam Cung Ngọc rất tỉnh táo, điều này làm cho Lăng Kỳ Tuyết lau mắt mà nhìn với hắn lần nữa, thực lực của hắn mặc dù kém một chút, nhưng mưa gió trước giờ đều tỉnh táo tự nhiên, tuyệt đối có phong độ của tướng lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.