Mọi người nhìn như là con chó chết ngã ở cửa biệt viện nhỏ, Lục Sa đành phải ra lệnh cho môn đồ đứng ở phía sau cửa ném bọn họ ra ngoài đường, tránh cho ô nhiễm cửa của biệt viện nhỏ.
Đợi đến khi Nam Cung Anh bị ném ra đường cái, Nam Cung Kình mới thong thả đi đến, dẫn người nâng nàng trở về.
Buổi sáng mới cứu nàng trở về, đau lòng đến ngay cả ăn cơm hắn cũng không nỡ ăn, âm thầm mời người từ phòng đấu giá Như Ngọc mang Phục Nguyên Đan cho nàng ăn, mới tốt lại, nàng lại như nổi điên dẫn người đến cửa Thiên Hoa Cung, ngăn cũng không ngăn được, Nam Cung Kình cũng chỉ có thể núp trong bóng tối, đợi nàng bị ngược đãi thương tích đầy mình thì cứu trở về lần nữa.
Lần này, có phải nên đưa nàng về Lưu Vân Tông hay không, tránh cho nàng luôn nhớ thương đến Đông Phương Linh Thiên.
Nhớ thương nam nhân khác thì cũng thôi đi, cố tình là Đông Phương Linh Thiên, làm hắn nghe thấy tên nam nhân này mà mà biến sắc.
Lục Sa ném những người này ra ngoài, mới trở về, đã thấy một nữ tử vóc dáng yếu ớt chần chừ ở cửa biệt viện nhỏ, dáng vẻ thận trọng, nhất thời giận giữ.
Thật cho rằng cửa Thiên Hoa Cung là chó với mèo gì cũng có thể đến sao!
Thận trọng trước cửa không phải là người khác chính là Y Tình, nàng dốc bao công sức mới hỏi thăm được Lăng Kỳ Tuyết ở đây, còn nghe nói Đông Phương Linh Thiên cũng ở đây, thật hưng phấn đi đến, kết quả không được đi vào đã gặp phải Lục Sa.
Lục Sa bước một bước dài tiến lên, xách cổ áo sau của Y Tình như xách con gà con, vừa định ném nàng ra, đã nghe thấy Y Tình thận trọng kêu lên: “Van xin ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn tìm Lăng đại tiểu thư, ta. . . . . .”
Y Tình ngày thường vốn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà tái nhợt, cúi mặt xuống, một bộ dạng lã chã chực khóc, thật là điềm đạm đáng yêu, hơn nữa có thể dẫn đến ý muốn bảo vệ của nam nhân.
Lục Sa hàng năm đi theo bên cạnh Đông Phương Linh Thiên, là một tiểu xử nam đơn thuần, bị Y Tình tội nghiệp cầu xin, nên không xuống tay được nữa, buông Y Tình ra, hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Lăng cô nương.”
Theo như hắn biết, Lăng Kỳ Tuyết và Lăng gia chính thức trở mặt, ở Giáo La Thành trừ Lâm Vĩnh Cửu cũng không có bằng hữu nào, tại sao lại đột nhiên nhảy ra một tiểu nữ hài tự xưng có việc tìm nàng.
Mặc dù Lục Sa thương cảm Y Tình, nhưng cơ bản nhất vẫn là duy trì cảnh giác.
“Ta. . . . . .” Y Tình ấp a ấp úng: “Ta chính là Y Tình trong nhóm Lăng đại tiểu thư khi so đấu giữa người trẻ tuổi, cầu xin đại nhân tha cho ta một mạng, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Lăng đại tiểu thư.”
Thuận tiện mượn cơ hội thân cận với Đông Phương cung chủ một chút, đây là lời nói trong lòng Y Tình không có nói ra.
Thỉnh thoảng Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên nói chuyện, Lục Sa đứng ở một bên dường như có nghe nói qua cái tên Y Tình này, suy nghĩ một chút, dẫn Y Tình từ cửa chính đi vào.
Lúc này Lăng Kỳ Tuyết đã tiến vào gian phòng tu luyện, với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết.
Đông Phương Linh Thiên từng ra lệnh, ai cũng không được phép quấy rầy Lăng Kỳ Tuyết, hậu quả quấy rầy đến Lăng Kỳ Tuyết còn nghiêm trọng hơn hậu quả quấy rầy Đông Phương Linh Thiên.
Ở dưới uy áp của Đông Phương cung chủ, Lục Sa tuyệt không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, đành phải dẫn Y Tình đến trước mặt Đông Phương Linh Thiên.
Đông Phương Linh Thiên thấy Y Tình, con ngươi lạnh lùng lóe lên hàn ý, không cho nàng bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, một chưởng vỗ chết nàng, nữ nhân này bề ngoài nhìn như nhu nhược, kì thật là trong bong có kim.
Về sau hắn tự mình đi kiểm chứng qua, trong hoàng cung lần đó, chính xác là Y Tình nói đường Lăng Kỳ Tuyết chạy trốn cho thái giám mặt âm trầm, thái giám mặt âm trầm kia mới có thể nhanh chóng đuổi theo Lăng Kỳ Tuyết.
Lục Sa còn chưa kịp phản ứng, Y Tình đã bị đập chết, kinh ngạc há to miệng, cũng không dám hỏi cái gì.
Không cần hỏi, đoán chừng nữ nhân này đã đắc tội Lăng cô nương, phàm là nhiễm phải nửa điểm chuyện tình của Lăng cô nương, chủ tử cũng sẽ đặc biệt nghiêm túc, thà giết lầm một vạn, tuyệt không bỏ qua cho một.
Lục Sa có thể làm chính là ném thi thể ra ngoài.
Y Tình đã chết, Nam Cung Anh bị đánh bất tỉnh, những chuyện xảy ra lúc này Lăng Kỳ Tuyết đang tu luyện, cái gì cũng không biết. . . . . .
. . . . . .
Ngày tiếp theo, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, ánh vàng ban mai, biệt viện nhỏ bao phủ ở trong nắng sớm, an nhàn yên tĩnh.
“Cái gì!” Trong đại sảnh truyền ra một tiếng kinh ngạc.
Không có cái gì, chỉ là Đông Phương Linh Thiên yêu cầu Lăng Kỳ Tuyết dời khỏi biệt viện nhỏ, dời đến tổng bộ Thiên Hoa Cung, Lăng Kỳ Tuyết lại không muốn đi.
Ban đầu Đông Phương Linh Thiên cũng ở tại tổng bộ Thiên Hoa Cung, bởi vì Lăng Kỳ Tuyết thích ôn tuyền nơi này, mới dời đến đây.
Nhưng hôm qua Nam Cung Anh vô sỉ nổi điên đến cửa, khiến cho hắn không thể không cảnh giác, chỗ này quá nhỏ, một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài tường cũng tùy tiện có thể ầm ĩ đến người bên trong, hơn nữa biện pháp an toàn cũng không có còn tổng bộ Thiên Hoa Cung có đầy đủ hết, sát thủ gì đó đều rất dễ dàng phá vỡ phòng ngự ở đây.
Tổng bộ là một cung điện rất lớn, bên trong có một trận pháp phòng ngự, không phải là cường giả cấp bậc Nguyên Thánh thì đừng nghĩ cưỡng chế đi vào, từng phút đồng hồ đều tự tìm ăn đau khổ đấy.
Hơn nữa đó là tổng bộ Thiên Hoa Cung, không ai dám đến gây ồn ào, cho dù có người dám can đảm khiêu khích gây chuyện ở trước cửa, người ở bên trong cũng sẽ không bị làm phiền, Lăng Kỳ Tuyết tu luyện cũng sẽ làm ít công to.
Mà Đông Phương Linh Thiên dám xác định, tạm thời Lăng Kỳ Tuyết còn không có kẻ thù cấp bậc Nguyên Thánh.
Vì làm lòng của Lăng Kỳ Tuyết cảm động, hắn chỉ có thể lấy chuyện tu luyện Lăng Kỳ Tuyết quan tâm nhất ra nói.
Đông Phương Linh Thiên quan sát rất tỉ mỉ, Lăng Kỳ Tuyết thích nơi này đúng là bởi vì ôn tuyền, cho nên hắn nói muốn rời khỏi đây, Lăng Kỳ Tuyết cũng không thích.
“Ngoan đi, ở đấy thích hợp tu luyện hơn ở trong này nhiều.” Đông Phương Linh Thiên kiên nhẫn giải thích.
Tiếp theo Lăng Kỳ Tuyết tính toán chính là tu luyện tu luyện rồi tu luyện, đề cao đề cao lại đề cao, tranh thủ sớm đạt đến Nguyên Vương hậu kỳ, mục tiêu nàng theo đuổi rất xa, cũng không phải ở Nam Lăng quốc cằn cỗi này.
Đời trước vừa bận chuyện của Lăng thị, vừa bị quấy nhiễu vì chuyện vặt của gia tộc, còn phải lúc nào cũng đề phòng kẻ thù đến cửa, người nhà ám toán, nàng chân chính chưa được an nhàn mấy ngày.
Đời này, nàng định đợi sau khi tu luyện đến cấp Nguyên Tôn, phải đi du ngoạn khắp Hoằng Diệc đại lục, cũng coi là du lịch thế giới đi.
Tu Luyện Thích Hợp Đả Động Lòng Của Lăng kỳ tuyết, ở trong bí cảnh nhận được rất nhiều dược liệu, nàng luyện chế một chút, đưa đến phòng đấu giá Như Ngọc để đấu giá, còn một chút, cần thời gian nhất định để nghiên cứu phối hợp.
Cuối cùng nàng nghe Đông Phương Linh Thiên đề nghị, dời đến tổng bộ Thiên Hoa Cung, dù sao tổng bộ cũng ở bên trong Giáo La Thành, trở về thành đi dạo phố vẫn rất thuận tiện. Sau khi thương lượng xong, Đông Phương Linh Thiên quyết định lập tức lên đường, sau khi ăn cơm xong sẽ chuyển chỗ.
Nói là chuyển, nhưng cũng không có đồ gì.
Chiếc nhẫn nạp giới này có thể đựng đồ vật, chỉ cần ném đồ vật cần thiết vào trong nạp giới, mang nạp giới đi là có thể dễ dàng chuyển nhà.
Lăng Kỳ Tuyết là loại người cho đến bây giờ đều không giặt y phục thân càng không gánh nặng, ăn cơm xong trực tiếp hai tay trống không rời đi với Đông Phương Linh Thiên.
Ánh nắng có chút cao, ánh mặt trời sáng loáng chiếu qua đầu bắn, chiếu lên trên mặt của Lăng Kỳ Tuyết, làm nổi bật da thịt trắng nõn của nàng càng thêm trắng noãn sáng mềm.
Đông Phương Linh Thiên thấy thế trong nháy mắt mất hồn, thời gian chẳng mấy chốc trôi qua. . .