Thật là lòng dạ độc ác, thật là thủ đoạn hiểm độc!
Là ai!
Sắc trời âm u, làm nổi lên đôi mắt âm lãnh của nàng càng thêm lạnh lùng.
Nhìn xung quanh một vòng, xung quanh một bóng người cũng không có, trên mặt đất có hai thi thể nằm.
Ngoài xe ngựa, Lục Sa bị độc nặng hơn nên vẫn còn đang hôn mê.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, chắc chắn sẽ không để lại đầu mối để cho nàng đi tra xét.
Nhất là ở trên đường cái người đến người đi này, cho dù có dấu vết, cũng rất dễ dàng bị phá hỏng.
Lần này ra ngoài bọn họ không dẫn theo nhiều tùy tùng, cũng không có người thu dọn chiến trường, hai người lên xe ngựa, chuyển Lục Sa vào trong buồng xe, Đông Phương Linh Thiên tự mình đánh xe, Lăng Kỳ Tuyết an vị ở bên cạnh hắn, ném hai thi thể vết máu loang lổ xuống, nghênh ngang rời đi.
Xe ngựa lái đi khoảng một trăm mét, Lục Sa mới từ từ tỉnh lại, thấy trên đỉnh đầu là buồng xe, đặt mông ngồi dậy.
Không phải hắn đang đánh xe sao, làm sao lại ngủ ở trong buồng xe.
Lục Sa vén rèm cản trở cửa xe lên, ngay lập tức nhìn thấy chủ tử nhà mình và Lăng cô nương vừa nói vừa cười ngồi ở vị trí người đánh xe.
Trong lúc nhất thời, không biết là nên đi ra đánh xe hay là ở trong toa xe tiếp tục giả vờ chết.
Lục Sa rối rắm thật lâu, quyết định giả chết là được.
Chủ nhân và Lăng cô nương như vậy, cũng là một loại lãng mạn !
. . . . . .
Mười phút sau, trong phòng khách lầu chín xa hoa của khách điếm hoàng thất.
Văn Oánh Oánh giận đến gương mặt đều vặn vẹo!
Vốn trên mặt trắng nổi gân xanh không bình thường, ở trong phòng ánh sáng mông lung này, lại có vẻ rất thê thảm, như là quỷ dạ xoa từ trong địa ngục bò ra.
“Cái gì! Ngươi lặp lại lần nữa!” Giọng của nàng cũng biến đổi rồi, hiển nhiên nghe được chuyện gì đó khó có thể chấp nhận.
“Tứ hoàng tử và Lăng Kỳ Tuyết bình an.” Nói.
Thời gian gần đây, tính khí của tiểu thư càng ngày càng cổ quái, chỉ cần là nghe thấy tin tức Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên đi chung với nhau, tính tình cũng sẽ đại biến, như biến thành một người khác vậy.
Nàng theo bên người hầu hạ cũng rất thận trọng, lần trước có một nha hoàn không cẩn thận nói sai một câu, đã bị tiểu thư một chưởng vỗ chết, nàng muốn giữ lại mạng nhỏ trở về gặp mẫu thân của nàng.
Đối diện Văn Oánh Oánh là một nam tử khoác đấu bòng màu đen ngồi nghiêng ở trên ghế, không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng trên người của hắn tỏa ra một luồng khí tức quỷ dị như ẩn như hiện.
Hơi thở này, dù là ở cấp bậc Nguyên Tướng hậu kỳ, Tiểu Thúy cũng không dám đến gần, trực giác cho thấy người nam tử này rất nguy hiểm.
Nam tử nói: “Ta mặc kệ, người của ngươi khẳng định là không theo kế hoạch làm việc, độc dược của ta ta tự tin không ai có thể giải.”
Ngay cả giọng của hắn cũng để lộ ra một hơi thở quỷ dị như có như không, như giọng nói từ trong địa ngục truyền ra, khiến người không rét mà run.
Cổ của Tiểu Thúy rụt một cái, sao tiểu thư lại hợp tác với thứ người như thế chứ!
Vẻ mặt của Văn Oánh Oánh cũng khó coi: “Các hạ, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, chú ý thái độ của ngươi, ta cũng rất tin người của ta tuyệt đối dựa theo kế hoạch mà hành động.”
Văn Oánh Oánh từ trong lòng cho là, nàng đến từ khối lớn nhất, đại tiểu thư dòng chính của Thừa tướng gia ở quốc gia lớn nhất, lại là nữ đệ tử duy nhất của tông chủ thủ tịch Thiên Ưng Tông là tông môn lớn nhất, thân phận càng thêm tôn quý hơn những người của Nam Lăng quốc này.
Mặc dù nàng và nam tử này hợp tác, nhưng cũng là áp đảo hắn.Nhưng nhìn thái độ lười biếng của nam tử, trong mắt chứa tia khinh miệt, nàng cũng không thoải mái chút nào.
“Cũng như Văn tiểu thư nói chúng ta là quan hệ hợp tác, thì nên biết, địa vị giữa chúng ta là bình đẳng.” Giọng nói của nam tử không có nửa phần dao động, vẫn lạnh lẽo quỷ dị.
Văn Oánh Oánh giận đến vốn mặt nhăn nhó càng thêm dữ tợn!
Nàng là dòng chính nữ của phủ Thừa Tướng Hải Chu quốc, lại vì thân phận nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, địa vị ở Hải Chu quốc tuyệt đối không thấp hơn địa vị của bất kỳ một công chúa nào.
Nàng ở Hải Chu quốc người ủng hộ vô số, những người đó thấy nàng không phải hết sức lấy lòng sao? Dù là sư huynh đồng môn, tất cả cũng xem nàng như bảo bối, có ai dám không nghe lời của nàng.
Nhưng từ lúc đi đến Nam Lăng quốc này, nàng nhận nhiều chuyện không hài lòng, ngay cả một nhân vật nhỏ cũng đều khiêu chiến với nàng!
Văn Oánh Oánh ngay lập tức gọi thị vệ: “Thị vệ ở đâu, mau đưa tên ghê tởm này trói lại cho ta!”
Nhưng thị vệ của nàng mới tiến vào đã rối rít ngã xuống đất, sắc mặt biến thành màu đen.
Văn Oánh Oánh hét lên chỉ vào nam tử, giọng nói đều run rẩy: “Ngươi lại dám độc chết thị vệ của ta! Sẽ không sợ sau khi ta trở về để cho phụ thân ta phái đại lượng cao thủ đến ám sát ngươi sao!”
Ánh mắt của nam tử cũng chợt lạnh, như dao găm bắn về phía Văn Oánh Oánh: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trên thế giới này vẫn chưa có ai có thể nghiên cứu ra cách gỡ độc dược của ta!”
“Đừng cho là ta lựa chọn hợp tác với ngươi, thì ta sẽ như kẻ ngu ngốc theo gót ngươi kia, ở trong mắt của ta, ngươi cũng không bằng một sợi lông của Y Tình!”
Nam tử tung người nhảy một cái, không đi bằng cửa chính, mà là từ cửa sổ lầu chín nhảy xuống, áo choàng màu đen biến mất ở trong sương mù.
“A!” Văn Oánh Oánh giận đến chỉ có thể dùng tiếng hét lớn để trút giận.
Một Lăng Kỳ Tuyết cũng đã đủ rồi, là một phế vật nhưng tứ hoàng tử lại lựa chọn nàng!
Về phần Y Tình còn phế vật hơn Lăng Kỳ Tuyết, tiểu nhát gan sợ phiền phức thì là cái éo gì!
Nam tử này dám nói nàng không bằng một sợi lông của Y Tình!
“Đều tại các ngươi, bản tiểu thư để cho các ngươi lợi dụng Y Tình chết đi đại tố văn chương, xem ngươi làm chuyện tốt gì này, hỏng việc nhiều hơn là thành công!”
Văn Oánh Oánh chất vấn nam tử không được, cũng chỉ có trút giận sang nha hoàn bên cạnh.
. . . . . .
Đông Phương Linh Thiên một đường đánh xe ngựa đến phòng đấu giá hoàng thất.
Lúc này phòng đấu giá hoàng thất đã đóng cửa, đại môn đóng chặc, chỉ có hai thị vệ như là bức tượng đá kiên định giữ ở ngoài cửa, cho dù gió thổi trời mưa.
Bên trong phòng đấu giá hoàng thất ba tầng cao lầu ở trong sương mù mù mịt, khí thế có vẻ hết sức hào hùng.
Sauk hi Đông Phương Linh Thiên nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lăng Kỳ Tuyết xuống xe ngựa.
Nửa đường gặp phải chuyện ám sát vừa rồi như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, bọn họ không bị ảnh hưởng chút nào.
“Người phụ trách bán đấu giá hoàng thất, hạn cho ngươi lăn ra đây trong vòng một phút, nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí!” Sau đó đứng lại, Đông Phương Linh Thiên vận chân khí, hét to vào trong phòng đấu giá hoàng thất.
Tiếng lớn như vậy, người ở gần trăm dặm đều nghe được, đừng nói là người phòng đấu giá hoàng thất.
Hậu thuẫn của bọn họ là cả hoàng thất, người phụ trách phòng đấu giá hoàng thất căn bản là không để Đông Phương Linh Thiên vào trong lỗ tai, dù sao đã xảy ra chuyện gì thì có quân đội hoàng thất chống đỡ.
Hơn nữa, lịch sử còn chưa từng có ai sau khi khiêu khích phòng đấu giá hoàng thất, mà còn có thể toàn thân mà lui.
Dùng đại lượng tiền bạc mời đội bảo an đến cũng không phải là ngồi không, dám đến phòng đấu giá hoàng thất khiêu khích, người đến đoán chừng là đầu óc có vấn đề bị điên rồi.
Người phụ trách còn nghĩ, giờ cơm tối đã đến, hay là đi ra ngoài đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa ngon trước, chờ hắn trở về rồi, kẻ điên cũng bị thủ vệ đuổi đi.