Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
A?
Lăng Kỳ Tuyết nguy hiểm híp mắt, quốc yến lần này lại là một Hồng Môn Yến?
Nhưng nàng đến đây là vì Nguyện Vọng Quả, Nguyện Vọng Quả còn chưa vào tay, há có thể có nói quay về, dù là Hồng Môn Yến, nàng cũng muốn xông xáo một lần!
Tô Thanh Phương vốn giả vờ bình tĩnh, nhìn con ngươi của Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên híp lại, sóng nước lăn tăn, phảng phất như một ao sâu nhìn không thấy đáy, nước xoáy thật sâu, có thể hấp hồn phách người khác.
Toàn thân chấn động, cũng không dám mạnh miệng nữa, nàng chính là nữ nhân dám thiến thái tử, còn có cái gì không dám làm.
Bị Lăng Kỳ Tuyết hù dọa một cái như vậy, nàng mới nhớ đến Lăng Kỳ Tuyết tàn nhẫn, thậm chí hối hận mới vừa lỗ mãng, sớm biết thế đã không nên nói lung tung rồi, Lăng Kỳ Vân đã chết, nàng cần gì phải ngây ngốc ra mặt vì một người chết, làm không tốt ngay cả mình cũng phải mất mạng!
Hối hận cũng vô ích, giọng nói lạnh lẽo như ma quỷ của Lăng Kỳ Tuyết vẫn lượn lờ ở bên tai: “Yên tâm, ở đây có người ta phải trừng trị trước, ta có đủ thời gian để thu thập các ngươi!”
Trước kia hai người kia cũng thường đi theo Lăng Kỳ Vân đánh nguyên chủ, nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ thì không dưới mười lần bị đánh, hai người kia, nàng không chủ động tìm các nàng để gây sự, họ ngược lại tự đâm đầu vào, không hoạt động gân cốt thật sự là có lỗi với mình mà.
Lăng Kỳ Tuyết mới nói xong Hỏa Xà đã xông đến, vây quanh hai nữ nhân hét to chạy tán loạn, hai người bị sợ đến sắc mặt còn trắng hơn giấy trắng.
Lăng Kỳ Tuyết rất muốn làm quảng cáo: Muốn trắng đẹp, không cần 9999, cũng không cần 999, 99 miếng ta giúp ngươi biến trắng đẹp trong một giây đồng hồ!
“Cứu mạng, giết người rồi, nữ nhân điên này muốn giết chúng ta!” Hai người muốn phản kháng, lại không biết chuyện gì xảy ra, tay chân nhất định không nghe sai bảo, ngay cả nguyên lực cũng không ngưng tụ ra được, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.
Hai nữ nhân sợ hãi lớn tiếng kêu cứu, mặc dù kinh hoảng, nhưng không mất đắc ý nghĩ thầm: Nếu dẫn đến thị vệ hoàng cung, Lăng Kỳ Tuyết ngươi xong đời rồi!
Quả nhiên, nghe được nữ nhân kêu cứu, thủ vệ cách gần đây sau khi nghe thấy lập tức chạy đến.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không chút lo lắng, hỏa xà cuồng vũ, đầu rắn mới chui lên đỉnh đầu của các nàng, đuôi rắn đã lặng lẽ đốt cháy váy của các nàng.
Độ nóng của lửa thiêu đốt hai người đến mồ hôi đầm đìa, lớp trang điểm trôi, cả khuôn mặt như là bảng pha màu, hồng chút, tím một chút, trắng một chút, váy bị lửa thiêu phải cuốn lên một chùm lớn, lộ ra hơn nửa đoạn chân trắng, đáng thương các nàng nửa đêm đã rời giường tỉ mỉ ăn mặc trang điểm mất mấy giờ, cứ như vậy bị phá hủy hoàn toàn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ánh mắt của hai người này đã bắn chết lăng Kỳ Tuyết ngàn vạn lần, đáng tiếc không thể, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Xà cuồng bay tán loạn trước mắt, thỉnh thoảng đốt lên vai hoặc lưng các nàng một chút.
Chờ thị vệ đến thì trên người của hai người này không còn một chỗ tốt.
Lăng Kỳ Tuyết sẽ không nói cho các nàng biết, với cấp bậc nguyên giả của các nàng, chỉ cần một bọc Tiêu Nguyên Tán nho nhỏ là có thể giải quyết bọn họ, không sử dụng ra được nguyên lực cũng là tự nhiên.
Trải qua đoạn thời gian trước đại náo giáo La Thành, cơ hồ tất cả người đều biết vị này giết mẹ kế, diệt hôn muội, yêm thái tử vạm vỡ nữ nhân, nhìn thấy là lăng kỳ tuyết đang nháo chuyện, thị vệ xa xa nhìn một cái rồi đi, bọn họ cũng chỉ là Nguyên tướng hậu kỳ cấp bậc, không đủ lăng kỳ tuyết ngược.
“Đợi đã...! Ta muốn tố cáo các ngươi, dám không cứu bản tiểu thư!” Tô Thanh Phương giận dữ, còn muốn dựa vào những thị vệ này đối phó Lăng Kỳ Tuyết, kết quả người ta còn chưa đến gần đã vội vàng bỏ chạy, điều này làm cho nàng tức giận đến tóc cũng đều dựng lên.
Nhưng lại không thể làm gì, bây giờ ở Giáo La Thành, Lăng Kỳ Tuyết chính là ác ma lời nói lớn, ai dám dễ dàng chọc giận nàng chứ!
Nếu hai người bọn họ là nữ nhi của quan viên quan trọng một chút, có lẽ còn có người ra mặt vì bọn nàng, nhưng chức quan của phụ thân các nàng vẫn chưa đạt đến địa vị cao!
Nếu nói là mới vừa rồi hô cứu mạng trong lòng hai người còn ôm một tia hi vọng, hy vọng có thể được thị vệ để ý đến mà dạy dỗ Lăng Kỳ Tuyết, tốt nhất là ném nàng ra khỏi hoàng cung, không để cho nàng tham gia quốc yến lần này. Mà bây giờ họ lại hối hận, thậm chí tuyệt vọng, họ bị Lăng Kỳ Tuyết ngược thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, không thể tham gia quốc yến chính là họ!
Một cơ hội câu rể rùa vàng tốt biết bao cứ như vậy uổng công vô ích, lại còn phải tự nhận xui xẻo!
Trong lòng hai người hạ quyết tâm, nếu sau này gặp lại được Lăng Kỳ Tuyết, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh, ngàn vạn lần không thể đụng phải nàng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Lăng Kỳ Tuyết khống chế Hỏa Xà, nghĩ thầm: Dù sao ở đây cũng là hoàng cung, là địa bàn của quốc chủ, nếu nàng giết người ở chỗ này, quốc chủ ít nhiều cũng sẽ có lo lắng với những đại thần khác, nói không chừng sẽ phái nhiều cao thủ đến vây diệt nàng, hoàng thất nội tình phong phú, không thiếu lão tổ Nguyên Tôn, khi đó Đông Phương Linh Thiên còn có thể kịp thời đến cứu nàng sao?
Nói cho cùng cấp bậc bây giờ của nàng vẫn quá thấp, không thể không có chỗ cố kỵ.
“Các ngươi cút đi, về sau nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết ta nhớ đi đường vòng, nếu không, ta nhất định không có tâm tình tốt như hôm nay đâu!”
Lăng Kỳ Tuyết thu Hỏa Xà lại, bỏ qua cho hai nữ nhân người không ra người quỷ không ra quỷ, nhẹ nhàng vỗ bụi bặm chỗ tay áo, xoay người đi lên trên bậc thang, rất nhiều người trẻ tuổi vây xem cũng rối rít làm bộ như không nhìn thấy mười bậc mà lên.
Cái thế giới này chính là thực tế như vậy, mọi người không đồng tình với kẻ yếu, chỉ biết nhìn lên cường giả.
Địa điểm quốc yến tổ chức chính là ở trong điện Diệu Quang, trên bậc thang chính là điện Diệu Quang.
Lăng Kỳ Tuyết đến nơi thì đúng lúc đã có rất nhiều người đến trước một bước chờ ở đây, đứng ở cửa chính điện Diệu Quang, mắt của Lăng Kỳ Tuyết khẽ híp, nhìn cả đại điện một vòng.
Những người trẻ tuổi mặc đồ đỏ đồ xanh như một bông hoa hoặc như Khổng Tước, Lăng Kỳ Tuyết chỉ nhận biết mấy nữ nhân đã từng thường khi dễ nàng với Lăng Kỳ Vân, những người khác, tất cả đều là mặt lạ.
Mỗi người trẻ tuổi được mời đến đều có vị trí dành riêng cho mình, Lăng Kỳ Tuyết liếc nhìn, vị trí sắp xếp không phân chia nam nữ, vị trí mỗi người là theo chức vị cao thấp của phụ thân mình để xếp hàng.
Cao nhất chính là vị trí của các hoàng tử, tiếp theo chính là vị trí hài tử của gia tộc thừa tướng và phủ tướng quân.
Tam đại hoàng tử một cũng không đến, Lăng Tuấn Đình nhi tử của Đặng Ngọc Lan đã yên ổn ở vị trí của hắn, vị trí của Lăng Kỳ Tuyết gần với hắn.
Lông mày khẽ nhíu không thể nhận ra, Lăng Kỳ Tuyết đi đến ngồi xuống.
Mới ngồi xuống, ác ngoan hừ nói với Lăng Kỳ Tuyết: “Nếu ta là ngươi có bao nhiêu xa cũng sẽ trốn xa hơn, mập mờ ở giữa thái tử và Hoa cung chủ, làm hại phụ thân suýt chút nữa bị người của Thiên Hoa Cung đánh chết, khi sư diệt tổ không biết xấu hổ, cũng không sợ bị thiên lôi đánh! Đắc tội hoàng hậu làm ra chuyện như vậy với thái tử, làm liên lụy đến phụ thân bị thu không ít binh quyền, ngươi còn có mặt mũi mà đến, cũng không sợ ở đây trên bữa tiệc một tay hoàng hậu bóp chết ngươi!”
Lăng Kỳ Tuyết giả vờ như không nghe thấy, cẩn thận kiểm tra án kỷ trên những cái ly đặt ở phía trước nàng, xác nhận không độc, rồi tự rót cho bản thân một ly trà, nhàn nhã nhấp uống.