Vì bảo vật, ông nhịn!
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Lăng Nhạc cắn răng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Kỳ Tuyết.
Cảm nhận được trên mặt đầy oán hận muốn ăn thịt người, Lăng Kỳ Tuyết dũng cảm quay đầu lại, chống lại ánh mắt giết người của Lăng Nhạc, ăn nói mạnh mẽ: “Ta muốn danh ngạch đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện!”
Nghe Lâm Vĩnh Cửu nói, không phải mỗi người đều có tư cách đi Ma Vân rừng rậm, Nam Lăng quốc to lớn, chỉ có gia tộc có quyền có tiền có thế, mới có tư cách phái một số người cho là có tiền đồ sáng lạng đi.
Lăng gia có bao nhiêu danh ngạch nàng không biết, nàng chỉ biết, phải có một chỗ cho Lăng Kỳ Tuyết nàng.
Đây cũng là biện pháp nàng đột nhiên nghĩ ra sau khi độc bất tỉnh nhóm người Đặng Ngọc Lan.
Tất cả mọi người muốn bảo vật mẫu thân nàng để lại, nếu nói cái bảo vật kia làm mồi nhử, có nhiều đồ tốt hơn được cất nhắc thì sẽ không phí của trời.
Lăng Nhạc ngẩn ra, ông còn tưởng rằng Lăng Kỳ Tuyết sẽ muốn một cơ hội để gả vào gia tộc tốt, hoặc là như lần trước, yêu cầu được đối xử ngang hàng, lại không nghĩ rằng yêu cầu của nàng lại thấp như vậy.
Với nhà người ta mà nói, đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện thật là một cơ hội tốt ngàn năm muôn thuở.
Nhưng với ông thì khác, là đại tướng quân, ông có rất nhiều binh lính, phân bố danh ngạch cũng nhiều hơn, không phải chỉ là một danh ngạch thôi sao? Ông tùy tiện đưa một danh ngạch của binh lính trả lại cho Lăng Kỳ Tuyết, không phải xong rồi sao.
Một danh ngạch đổi một bảo vật, Lăng Nhạc cho là siêu cấp có lời rồi.
“Được, ngươi đưa bảo vật cho ta trước!” Lăng Nhạc nói đồng ý, lại tham lam nghĩ phải đoạt bảo vật trước.
Bảo vật trông như thế nào nàng còn không biết, lấy cái gì để đưa?
Lông mày của Lăng Kỳ Tuyết kẽ nhíu lại thật sâu, buồn cười nhìn Lăng Nhạc: “Ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc, nếu đưa bảo vật cho ngươi, ta còn có cơ hội để trở về sao?”
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta phải phái người đặc biệt bảo vệ ngươi!” Lăng Nhạc bực bội với Lăng Kỳ Tuyết, ông hận không được nhìn thấy bảo vật ngay lập tức, sau đó giết chết phế vật này, mắt không thấy tâm không phiền, tránh cho ông vào triều luôn bị những đại thần khác chế nhạo nuôi một nữ nhi phế vật.
“Chỉ cần Lăng đại tướng quân ngươi không phái người ở sau lưng chọc một đao vào để ta chết, thì chính là giúp ta rồi!” Lăng Kỳ Tuyết thẳng thắn.
Trong Ma Vân rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, nàng muốn đối phó với ma thú, còn phải phân tâm đi ra ngoài tìm bảo vật, không muốn còn phải phân ra một phần tinh lực để đề phòng người Lăng gia giở trò ở sau lưng.
“Được! Ngươi mà trở về thì hãy đưa bảo vật cho ta!” Trong lòng Lăng Nhạc cũng đang tính toán, sẽ để cho nàng sống lâu một thời gian, chờ nàng trở lại lấy được bảo vật thì giết chết sau.
“Lăng đại tướng quân ngươi hãy đi an bài, mấy ngày nay không có việc gì ta tạm thời không trở lại, đợi đến khi tiến vào Ma Vân rừng rậm, ta sẽ trở lại cùng đi, không phải có ý đồ phái người theo dõi ta, nếu không, gia tộc mẫu thân của nữ nhi cũng không phải là ngồi không!”
Mắt trong veo lóe ra một tia sắc bén, như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, đâm vào lòng người, người nhìn tim gan đều sợ hãi.
Lăng Nhạc ngây ngẩn cả người, đây là nữ nhi của ông sao? Đây là phế vật gì đó trốn ở Lăng phủ mười lăm năm sao?
Sao ông lại từ trên người của nàng thấy được một loại khí thế như nữ hoàng phủ xuống, cổ khí thế kia khổng lồ, giống như chỉ cần có người nào chống lại nàng, nàng chỉ cần giơ tay lên là có thể diệt người kia.
Trong lúc hoảng hốt, Lăng Kỳ Tuyết đã đi ra khỏi thư phòng.
Không rõ lý do, nhìn một vòng, trong thư phòng của Lăng Nhạc lại không có những bộ sách tu luyện chiến kỹ, Lăng Nhạc cũng không ngăn nàng lại.
Trong khoảng thời gian này Lăng Kỳ Tuyết biến hóa ông đã nhìn thấy rồi, trừ bảo vật của mẫu thân nàng, ông cũng nghĩ không ra vì sao Lăng Kỳ Tuyết biến hóa, vì bảo vật, ông nhịn!
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết ra khỏi Lăng phủ, không có chỗ có thể đi, vòng vo một lúc, trực tiếp đi về phía hiệu dược lớn Lâm La.
Người thiếu chủ Lâm Vĩnh Cửu này như chuyện gì đều không cần làm, mỗi ngày chỉ cần canh giữ ở trong hiệu dược Lâm La là tốt rồi.Lăng Kỳ Tuyết đi vào thì hắn lấy làm kinh hãi, nhưng hắn tận mắt thấy Lăng Kỳ Tuyết luyện chế đan dược trong một đêm, sao lần này lại đến đây, cũng không ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lại nhìn sắc mặt của Lăng Kỳ Tuyết, trong trắng lộ hồng, còn trắng mịn hơn lần đầu lúc hắn nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, con ngươi đen lóe sáng, hiện ra tia cơ trí, đâu nào có một bộ dáng mệt mỏi.
Lâm Vĩnh Cửu nghĩ mãi không ra, không phải nói những luyện đan sư khác mỗi một lần luyện chế đan dược cũng sẽ tổn hao tinh thần lực rất lớn sao?
“Sao? Không chào đón ta à?” Lăng Kỳ Tuyết trêu ghẹo nói, đi thẳng tới ghế ngồi xuống.
“Chào đón. . . . . . Chào đón!” Lâm Vĩnh Cửu vội vàng rót một chén trà cho Lăng Kỳ Tuyết.
Mùi trà bốn phía, Lăng Kỳ Tuyết không khỏi nhớ đến Đông Phương Linh Thiên đã từng rót cho nàng một chén trà lài, uống xong trà lài nàng đã thăng cấp.
Uống những nước trà này cửa Lâm Vĩnh Cửu, lại cảm thấy loãng chán ngắt.
“Thực không dám dấu diếm, ta đến đây là có chuyện muốn nhờ.” Lăng Kỳ Tuyết làm việc thích trực tiếp, mắc cỡ ngại ngùng quanh co lòng vòng không phải là phong cách của nàng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng tuổi còn trẻ mà có thể quản lý Lăng thị ổn định còn có lên cao hơn.
Xã hội hiện đại, mọi người có thói quen ngươi lừa ta gạt, đột nhiên xuất hiện một người nói chuyện trực tiếp, tiểu cô nương có phong cách làm việc nhanh nhẹn, lại thêm diện mạo của nàng luôn vui vẻ, mặc dù nói chuyện trực tiếp nhưng cũng rất hài hước, tất cả mọi người thích nàng, đây cũng là một trợ lực để nàng trông coi Lăng thị.
“A, Lăng đại tiểu thư mời nói!” Lâm Vĩnh Cửu nói, trong lòng lại ngầm thăm dò: Sẽ không phải muốn lừa gạt hắn chứ! Kim tệ hắn sở hữu bị nàng bắt chẹt bảy tám lần, bắt bí tiếp, hắn phải độn quần rồi!
Chỉ có thể nói: Lâm Vĩnh Cửu ngươi một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
A Phi!
Cũng không đúng, tại sao Lăng Kỳ Tuyết lại là rắn, cần phải nói là, đây là một Xà mỹ nữ xinh đẹp!
“Ta muốn tìm một biệt viện nhỏ yên tĩnh ở bên trong Giáo La Thành, không biết Lâm thiếu chủ có thể giúp một tay hay không.” Cái tiểu viện rách nát đó của Lăng phủ nàng thật sự không ở lại được, muốn báo thù cho mẫu thân của nguyên chủ, cũng không nhất định phải trở về ở, đợi đến khi thực lực của nàng trở nên mạnh mẽ, ai cũng không ngăn được bước chân nàng báo thù!
“Ở Thành Đông tại hạ có một tiểu viện, cũng rất yên tĩnh.” Lâm Vĩnh Cửu vừa mới nói xong đã hối hận.
Lăng Kỳ Tuyết muốn hắn tìm nhà cửa hắn thành thật tìm, cần gì phải nói ra tiểu viện của mình, không nói đến tiền thuê nàng bao nhiêu, nếu Đông Phương Linh Thiên trở lại biết hắn ở chung với Lăng Kỳ Tuyết.
Chắc sẽ xé hắn ra mất!
Nếu lời nói ra có thể thu lại, Lâm Vĩnh Cửu nghĩ: Tiêu hết kim tệ hắn để dành hắn cũng nguyện ý thu lại!
Chỉ là, lời nói ra như tát nước ra ngoài, Lăng Kỳ Tuyết đã nghe được.
“Nếu tiểu viện của Lâm thiếu chủ không kém chỗ nào, ta ở rồi lại nói.”
Lâm Vĩnh Cửu: “. . . . . .”
Nếu đại tiểu thư ngài miễn cưỡng thì đổi chỗ đi!
Khóc không ra nước mắt!
Buổi chiều, Lăng Kỳ Tuyết đi tiểu viện ở Thành Đông, nàng không có gì ở tiểu viện Lăng phủ cả, cũng không cần mang theo, chỉ mua một chút đồ dùng hàng ngày là có thể vào ở.
Tiểu viện trang hoàng không xa hoa, hơn ở yên tĩnh, ở cũng thoải mái.
Nhất là trong viện có một giàn hoa hoa tươi bừng bừng sức sống, trên giàn hoa bày đầy dây leo.
Buổi tối, ngồi ở trên xích đu lắc lư, nhìn bầu trời đầy sao, Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại một đêm lừa gạt kim tệ từ Lăng Kỳ Liên ở chỗ nào đó.
Đang tốt lành làm sao kim tệ lại biến mất không thấy đâu nữa?